Lúc Đàm Hi về đến biệt thự Bán Sơn thì đã sang chiều.
Vừa lúc đυ.ng phải hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ và Sầm Vân Nhi từ ngoài về.
“Anh Cả, chị dâu.” Cô chào hai người.
Sau đó cùng nhau vào nhà.
Ăn cơm tối xong, cô ra vườn hoa đi bộ tiêu cơm theo thói quen, không có gì bất ngờ khi gặp được Tần Thiên Kỳ.
Hai người đối mặt nhau, Đàm Hi chuẩn bị về phòng.
“Em dâu, chờ một chút.”
“Anh Cả có việc gì ạ?”
“Em sắp bước vào khai giảng rồi nhỉ?”
“Vâng.”
“Tân Thị à?”
Đàm Hi nhướng mày.
Tần Thiên Kỳ cười tao nhã và vô hại, “Định khi nào tới đó? Trong nhà có xe, có cần...”
“Không cần đâu, em đã có kế hoạch của mình rồi.”
Anh ta khẽ ừ, “Vậy trên đường đi nhớ chú ý an toàn đấy.”
Đàm Hi gật đầu: “Nếu không có việc gì nữa thì em vào nhà đây.”
“Em đi đi.”
Về tới phòng ngủ, đóng cửa khóa trái, lại khóa chặt cửa sổ, kéo kín rèm.
Đàm Hi lấy điện thoại ra, click mở Wechat.
[xx]: Cậu ơi?
Mười phút sau.
[Chàng Ngốc]:?
[xx]: Đang ở đâu thế? Đang làm gì? Có ai ở bên cạnh không?
[Chàng Ngốc]: Khách sạn. Tắm rửa. Không.
Đàm Hi chớp mắt, có cần phải lời ít ý nhiều thế không?
Đầu ngón tay trượt trên màn hình, đột nhiên tươi cười âm trầm.
[xx]: Chụp ảnh xem nào.
[Chàng Ngốc]:?
[xx]: Mỹ nam tắm khỏa thân.
[Chàng Ngốc]: Tắm xong rồi.
[xx]: Thế càng dễ, cởϊ áσ ngủ ra, tự chụp một tấm, xong! [háo sắc]
Một phút sau.
[Chàng Ngốc]: Trứng thối!
[xx]: Người ta có trứng đâu ~ [thẹn thùng]
Đợi hai phút, đầu bên kia vẫn không có hồi âm.
Đàm Hi xoa cằm, thầm nghĩ chẳng lẽ bị cô dọa chạy rồi.
[xx]: Còn ở đó không thế?
[xx]: Lục khốn kiếp? Anh xấu hổ à?
...
Đúng lúc cô định ném điện thoại đi thì lại có một bức ảnh truyền tới, giữa màn hình xuất hiện một vòng tròn nhỏ biểu hiện là đang download.
Click mở, phóng lớn, ôi đệch ---
Người đàn ông để trần nửa người, chân gập lại, tay đặt trên đầu gối, khói thuốc trắng lượn lờ quanh người. Không nhìn thấy hết mặt mà chỉ có một cái cằm lạnh lùng, bối cảnh là cửa sổ, vạn ngọn đèn bên ngoài trở thành phông nền cho anh.
Có lẽ điều chỉnh tiêu điểm không chuẩn nên ảnh hơi mờ, ánh sáng cũng không tốt lắm, nhưng cũng chẳng gây trở ngại tới mắt nhìn!
Đàm Hi ôm điện thoại, dán màn hình lên ngực, lăn lộn như một con điên ở trên giường, ô ô!
Cơ ngực rắn chắc, cơ bụng cân xứng, hơn nữa còn có thể thấy được cả khu tam giác bí ẩn, chỗ nào cũng tràn ngập thịt!
Làm “xao” đây trời? Hai má Đàm Hi nóng lên!
Lần đầu tiên cô muốn cào màn như thế, trái tim như bị một cái lông chim phẩy qua, điện xẹt tán loạn, không ngừng ngứa ngáy.
[xx]: Tại sao anh không phải Oreo chứ?
[Chàng Ngốc]: [toát mồ hôi lạnh] [nghi hoặc]
[xx]: Như thế thì em có thể xoay bánh, liếʍ kem, chấm sữa, sau đó ăn anh vào trong bụng rồi!
[Chàng Ngốc]: [cạn lời]
[xx]: Hay trà sữa Ưu Nhạc Mỹ cũng được!
[Chàng Ngốc]: [cạn lời] [cạn lời] [khinh bỉ]
[xx]: Thế thì em có thể ôm anh trong lòng bàn tay, uống từng ngụm đến hết sạch!
[Chàng Ngốc]: [ngoáy mũi]
[xx]: Này! Anh không thể gửi cái gì khác ngoài mấy cái icon đấy à?
[Chàng Ngốc]: Ừ.
Đàm Hi lập tức gửi tin nhắn âm thanh.
“Lại là cái biểu tình đấy là sao, chẳng thành ý tí nào, OK?”
“Gõ chữ chậm.”
“Vậy thì anh nói là được mà!”
“Là em dùng văn tự trước.”
Đàm Hi: “...”
“Khảo sát thuận lợi chứ?”
“Cưỡi ngựa xem hoa thôi.”
“Vậy lúc nào anh mới về?”
“Ngày mai. Ngày kia sẽ đưa em tới Tân Thị.”
“Vâng.”
“Ăn cơm chưa?”
“Rồi. Anh thì sao?”
“Ăn rồi.”
“Bình Tân có gì vui không?”
“Khu mới khai phá, toàn sắt thép lẫn bùn đất. Có điều ở đây có suối nước nóng khá nổi tiếng.”
Suối nước nóng? Đàm Hi đảo tròn mắt.
“Vậy mai em tới tìm anh nhé! Vừa lúc ngày kia tới Tân Thị luôn!”
Thủ đô, Bình Tân, Tân Thị, ba nơi này vừa vặn đứng trên một đường thẳng, Bình Tân nằm ở giữa.
“Đừng đùa linh tinh nữa.”
“Em nói thật đó! Không đùa đâu!”
“Nó ở đây mà em cũng muốn tới à?”
Nó? Tần Thiên Lâm?
“Cũng có phải cả ngày các anh dính lấy nhau đâu, huống hồ, thành phố Bình Tân lớn như thế, tránh một người cũng đâu có khó khăn gì?”
Đầu bên kia không đáp lại. Đàm Hi đợi một lúc rồi gọi điện qua.
“Có được không? Chúng ta ở đó chơi một ngày thôi!” Cô duỗi tay chải tóc, “Đến khi vào khai giảng rồi, anh ở thủ đô, em ở Tân Thị, muốn gặp cũng khó lắm! Dù sao... người ta cũng nhớ anh mà!”
Lục Chinh nghe vậy thì trái tim tê rần: “Thật sự muốn tới?”
“Vâng ạ! Em muốn cùng anh ngâm suối nước nóng nữa~” Âm cuối rung động, có một chút dụ dỗ.
Hốc mắt người đàn ông nóng lên, mắng một câu, “Nhóc con“.
Đàm Hi nằm ngửa ở trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai chân duỗi thẳng: “Đây là anh đồng ý rồi đúng không? Ôi trời, yêu anh, yêu anh, mua~”
“Em lên mạng đặt một vé tàu đi, sáng mai anh sẽ bảo thư ký Trần đưa em tới ga. Hành lý thì gửi chuyển phát nhanh tới trường luôn, nhớ mang theo quần áo để thay.”
“Em biết rồi, em biết rồi! Em biết hết mà! Anh cứ ngoan ngoãn mở chân ra, nghênh đón bản cô nương đây tới đi!”
“Mở chân ra?” Giọng nói trầm nghẹn, “Em có chắc là anh không đấy?”
“Hừ! Đừng có đắc ý! Ngày mai em sẽ xử lí anh!”
“Tùy thời xin đợi.”
“Anh đừng có khóc đấy!”
“…”
“Yên tâm đi, em sẽ nhẹ nhàng, cho dù có khóc cũng sẽ không để anh phải khóc to đâu.”
“Nhãi ranh.”
Kết thúc trò chuyện, Đàm Hi vui tới lăn lộn mấy vòng, điện thoại cũng bị cô ném lên gối đầu, nảy lên một cái rồi rơi xuống mép giường, may mà chưa rơi xuống đất.
Cô xoay người xuống giường, bắt đầu sắp xếp hành lý.
Không có nhiều đồ để mang tới trường lắm nên cũng chẳng cần chuyển phát nhanh cái gì, bỏ mấy bộ quần áo và đồ dùng cá nhân vào một cái va li cỡ trung bình là xong.
Cả người vừa mệt vừa nhiều mồ hôi, cô lại chui vào trong nhà tắm ngâm mình vào bồn tắm tràn ngập hương tinh dầu dưa leo.
Từ sau khi sử dụng thứ này ở Bồng Lai, cô liền trở nên quen dùng thứ mùi hương tươi mát của rau củ này.
Bọc tóc ra ngoài, lấy khăn lông xoa mấy cái rồi ném ra, Đàm Hi cầm điện thoại lên, vừa mở khóa ra liền thấy giao diện Wechat.
Bấm nhanh mấy cái, tìm được ảnh chụp mà Lục Chinh mới gửi tới, bấm một cái, lưu lại vào trong điện thoại.
Nghĩ nghĩ, lại nở một nụ cười giảo hoạt, trong mắt sáng rỡ lung linh.
Sau khi lau tóc khô quá nửa rồi, cô liền chui vào trong chăn, chỉnh đèn ngủ ở đầu giường tối xuống, cởϊ áσ ngủ ra, tóc phân ra hai bên, vừa lúc xõa trên khuôn ngực mềm mại.
Mở cameras, bố trí màn hình, cánh tay giơ cao, điều chỉnh tới vị trí thích hợp, Đàm Hi liền nhắm mắt, tách ---
Nhìn lại, gật đầu cực kỳ hài lòng.
Cũng chẳng cần sử dụng bất kỳ phần mềm photoshop làm đẹp nào, lập tức ấn gửi đi.
Một phút đồng hồ trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.
Năm phút đồng hồ trôi qua, vẫn im ắng như cũ.
Mười lăm phút sau, không hề có một lời đáp lại nào.
Chưa tới 10 giờ mà, chắc là chưa ngủ chứ?
Có lẽ lại đang mở video họp rồi, hoặc là xem tài liệu, ngày mai hỏi cũng được...
Đàm Hi ngáp một cái, mặc lại áo ngủ, xuống giường sấy khô tóc, sau đó ngã vào chăn, chìm vào giấc ngủ mộng mị.
Ừm, ngày mai sẽ đi ngâm suối nước nóng với gã ngốc nhà mình --- vui quá ~
Ừ, còn phải làm cho anh mở chân ra nữa--- sướиɠ ~
Sáng sớm hôm sau, Đàm Hi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cầm lên, nhìn màn hình, không có tên, là một dãy số điện thoại lạ hoắc.
“Alo?” Vừa mới tỉnh lại nên cực kỳ lười nhác.
Trái tim Trần Khải nảy lên, suýt chút nữa trệch tay lái.
Khó trách núi băng như BOSS cũng bị hòa tan... Cái giọng nói này y như trẻ con làm biếng ấy, chậc chậc...
“Cô Đàm à, Lục Tổng bảo tôi đưa cô ra ga.”
“Thư ký Trần à?” Dụi mắt, lại ngáp một cái, Đàm Hi mới coi như hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Là tôi. Nửa tiếng nữa chắc là tôi sẽ tới nhà họ Tần.”
“Không cần vào tới tận nhà đâu, tôi sẽ chờ anh ở dưới hàng cây ngay bên ngoài khu biệt thự.”
“Cũng được. Nhưng sợ cô có nhiều đồ...”
“Không nhiều lắm.” Đàm Hi ngắt lời anh ta, đi thẳng tới cửa thì quá mức rêu rao rồi, tuy rằng cô không sợ Lục Thảo nhìn thấy nhưng cũng lười giải thích cực kỳ.
Mặc quần áo, rửa mặt, thu thập sửa soạn lại, sau đó Đàm Hi kéo va li rời đi.
Lúc đi qua phòng khách, Lục Thảo và Sầm Vân Nhi đang ăn sáng, “Mẹ, chị dâu Cả, con đi đây ạ!”
“Hôm nay Hi Hi báo danh rồi à?”
“Ngày mai ạ!” Loại sự tình này chỉ cần tra là biết, cô cũng chẳng cần phải nói dối làm gì.
“Đi sang đó trước một ngày để quen với hoàn cảnh cũng tốt, thuận buồm xuôi gió nhé!”
“Cảm ơn chị dâu.” Hôm nay tâm tình của cô tốt nên nói chuyện cũng không hề gai góc gì, Sầm Vân Nhi quả thực thụ sủng nhược kinh.
Lục Thảo miễn cưỡng dặn dò đôi ba câu, lạnh nhạt và cứng nhắc như đang đọc theo sách vậy.
Đàm Hi nghe vào tai trái liền ra ở tai phải.
“... Hết tiền thì nhớ gọi điện thoại, mẹ sẽ gửi thẳng vào thẻ của con.” Chỉ có lời này là nghe được, Đàm Hi nhảy nhót trong lòng, thế này thì khác nào có thêm một cái cây rút tiền sống chứ?
He he...
Không sợ bị tên ngốc kia trừ tiền sinh hoạt nữa!
Vừa ra khỏi biệt thự thì xe liền tới nơi.
Trần Khải nhét va li của cô vào trong cốp xe, Đàm Hi mở cửa xe ngồi lên.
“Cô Đàm, cô có muốn ăn sáng không hay đi thẳng tới ga luôn?”
“Liệu có tới muộn không?”
“Chín rưỡi tàu mới chạy, còn nửa tiếng nữa, chắc không muộn đâu.”
“Thôi bỏ đi, tôi ra ga rồi ăn cũng được, tới muộn một chút sợ sẽ bị trễ chuyến mất.”
“Được.”
“Từ nơi này tới Bình Tân lâu không?”
“Lái xe đi trên cao tốc thì khoảng hai tiếng, đi tàu điện cao tốc thì nhanh hơn, chỉ mất khoảng nửa tiếng là tới rồi.”
Đàm Hi xoa cằm như suy tư gì.
Cô đã bảo ngay mà, cớ làm sao mà không để Trần Khải đưa cô tới Bình Tân, hóa ra tên này sợ thời gian quá lâu...
Chậc chậc, tối hôm qua lúc cô nói muốn đi tới đó còn bày ra thái độ, hóa ra lại gấp gáp muốn cô tới như thế, chờ thêm một, hai tiếng cũng không chịu được!
Lẳиɠ ɭơ!
Trong ngoài bất nhất!
Cực kỳ mâu thuẫn!
Sau khi Trần Khải đưa cô tới ga thì rời đi ngay, Đàm Hi ăn sáng xong thì cũng vừa lúc lên tàu.
Đúng nửa tiếng sau đã tới Bình Tân.
“Alo, anh đâu rồi?”
“Nhìn sang trái đi.”
Đàm Hi nghiên người nhìn, vẫn duy trì nguyên tư thế nghe điện thoại nhưng ánh mắt lại khẽ đảo, bình tĩnh nhìn bóng dáng quen thuộc kia đi về phía mình.
Dáng người cao lớn, tướng mạo hơn người, áo polo màu đen, quần thể thao màu cà phê, không hiểu sao kiểu ăn mặc đại chúng này mà cũng bị anh mặc ra một vẻ kinh diễm hơn người.
Từ ánh mắt của người qua đường thỉnh thoảng lại liếc tới anh là đủ biết anh hấp dẫn đến thế nào.
Đàm Hi nhảy dựng lên, vẫy tay với anh, mũ lưỡi trai cũng suýt nữa bị cô hất bay đi.
Người đàn ông đi tới nhanh hơn.
Cô kéo cái va li, như con chim nhỏ chui vào trong ngực người đàn ông.
Hơi khựng lại một chút, sau đó ôm lấy cô.
“Có mệt lắm không?”
“Bình thường ạ!”
“Đói không?”
“Em ăn sáng rồi.”
“Sao anh không hỏi em có nhớ anh không?”
Người đàn ông nhướng mày, xoa tóc cô một hồi, “Nhóc con, chẳng biết e lệ là gì!”
“So với anh thì em còn kém xa. Là ai vì để giảm một hai tiếng mà còn chẳng để người lái xe đưa em qua, còn bảo em ngồi tàu điện cao tốc chứ hả?”
“Khụ khụ... Đi thôi.”
“Kéo va li cho em đi.”
“Được rồi.” Tiểu tổ tông!
“Vậy anh có nhớ em không?”
“Hôm qua mới gặp xong, nhớ cái gì mà nhớ?”
“Mọi người đều nói, lúc mới yêu thì một ngày không gặp như cách ba thu, anh chẳng thú vị tí nào hết...”