Nông Môn Thần Đoán

Chương 3: Trọng sinh thành thiếu niên nhà họ Mục

"Đi đào chút rau tề non về, ăn sủi cảo nhân thịt rau tề." Mục Thanh Ngạn xắn tay áo rửa tay, định tự mình vào bếp.

Kiếp trước hắn sống một mình, món cầu kỳ thì không làm được, nhưng cơm nước gia đình thì không làm khó được hắn.

Mục Võ xách giỏ tre đi đào rau tề.

Mục Văn thì tò mò đánh giá hắn: "Nhị ca, huynh biết nấu ăn sao?"

Vì thân thể nguyên chủ, nên chỉ làm những việc nhẹ nhàng, trong bếp nhiều nhất là đun nước nấu cháo, những việc phức tạp hơn một chút đều chưa từng động tay.

"Ngày nào cũng phụ giúp tỷ tỷ, hôm nay ta cũng thử xem." Mục Thanh Ngạn thản nhiên nói.

Mục Văn hơi do dự: "Nhị ca đừng miễn cưỡng nha, khó lắm mới được ăn sủi cảo một lần."

Mục Văn mong chờ bữa sủi cảo này biết bao nhiêu, sợ bị hắn làm hỏng.

"Đi đào rau tề giúp Tiểu Võ đi!" Mục Thanh Ngạn lập tức chuyển chủ đề.

Mục Văn thấy hắn kiên quyết như vậy, sợ nói nhiều làm hắn mất mặt, cuối cùng cũng chỉ biết thở dài rồi bỏ đi.

Mục Thanh Ngạn mỉm cười lắc đầu.

Tên Mục Văn này quả nhiên nhiều tâm tư, nếu là Mục Võ thì đã nói thẳng ra rồi.

Nhào bột, cán vỏ sủi cảo, tay Mục Thanh Ngạn thoăn thoắt, vỏ sủi cảo không mềm không cứng, lấy khăn ướt đậy lại để dùng.

Mục Văn Mục Võ xách rau tề về, đã rửa sơ qua ở ven suối.

Hôm qua Mục Uyển nhờ Triệu thẩm hàng xóm mua hộ một cân thịt ở huyện, bây giờ trời chưa nóng lắm, thịt được cất trong lu nước, như cái tủ lạnh tự nhiên, không hề có mùi lạ.

Mục Thanh Ngạn cũng không dám băm hết cả cân thịt, chỉ lấy một nửa.

Thịt lợn một cân ba mươi văn, nhà họ Mục chỉ ăn vào dịp lễ tết và lúc nông nhàn, cũng không thể ăn thả phanh.

Một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Mục Thanh Ngạn vừa băm nhân sủi cảo, vừa suy nghĩ cách kiếm tiền.

Mục Văn Mục Võ thèm nhỏ dãi, ra vào mấy lượt, mắt dán chặt vào bát nhân thịt không rời.

Đang định bắt đầu gói sủi cảo thì ngoài cửa có tiếng nói chuyện.

"Đại ca về rồi!" Mục Văn Mục Võ reo hò chạy ra ngoài.

Mục Thanh Ngạn đi ra, thấy ngoài sân có hai người lớn một trẻ nhỏ đang bước vào.

Mục Lâm cao tám thước, tướng mạo đường hoàng, mặc bộ y phục bộ khoái nền đen viền đỏ, đeo đao bên hông, trông rất oai phong. Bên cạnh hắn ta là Mục Uyển, thấp hơn hắn ta một cái đầu, nhưng so với nữ tử thì cũng hơi cao, dung mạo tú lệ, dáng người thướt tha, như hoa đào mới nở, như nụ lê hé nụ.

Đi theo hai người là Mục Tú, đứa nhỏ nhất nhà họ Mục, tóc búi hai bên, đang ăn kẹo mạch nha Mục Lâm mua về.

"Nhị ca ăn kẹo! Tam ca tứ ca ăn kẹo!" Mục Tú vui vẻ chia cho mỗi người hai viên kẹo.

Kẹo là món ăn vặt xa xỉ, ngày trước hiếm khi được ăn, bây giờ Mục Lâm có công việc ổn định, mỗi tháng cũng mua cho các đệ đệ muội muội vài lần để đỡ thèm.

Mục Thanh Ngạn nhận kẹo, gói giấy lại chưa ăn, hắn chú ý thấy Mục Lâm vẻ mặt uể oải, Mục Uyển cũng cau mày.

"Đại ca, huynh đã ba bốn ngày không về rồi, nha môn có vụ án sao?" Bình thường cũng có tình trạng này, bộ khoái bận nhất là khi có vụ án, lại nhìn sắc mặt Mục Lâm, lần này e là còn khá khó giải quyết.

"Nhị đệ làm đấy à?" Mục Uyển nhìn thấy vỏ sủi cảo và nhân đã chuẩn bị sẵn trong bếp, nếm thử thấy vừa miệng, kinh ngạc không giấu được: "Nhị đệ lần đầu làm mà đã giỏi thế này rồi? Thôi được rồi đại ca, gói sủi cảo trước đi, ăn no rồi hãy nói chuyện của huynh."

Dù sao trong mắt Mục Uyển, chuyện của Mục Lâm bọn họ cũng không giúp được gì, nhiều nhất là để Mục Thanh Ngạn đọc sách nhiều hơn hai năm bày cho chút ý kiến.

"Đúng đúng đúng, ăn cơm trước." Mục Lâm cười ha hả, gọi đệ đệ muội muội rửa tay, cùng nhau gói sủi cảo.

Trẻ con nhà nông chẳng đứa nào không biết làm việc.

Cả nhà lớn bé cùng xúm vào, chẳng mấy chốc sủi cảo đã được gói xong.