Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 17: Đệ tử thân truyền thứ sáu

Họa Khiết Vũ cũng chỉ là nhàm chán cho nên mới ngự kiếm đi lung tung. Cũng không nghĩ đến lại gặp được một nhân vật pháo hôi và cũng chính là fan hâm mộ thầm mến của " Họa Khiết Vũ " trong nguyên tác.

Xém chút là y quên mất Tô Phục.

Tô Phục vốn có tình cảm với " Họa Khiết Vũ " trong nguyên tác, phải nói là gã yêu " Họa Khiết Vũ " đến chết đi sống lại, cũng từng vì phần tình cảm này mà mọi nơi đối chọi với Dực Kì Thiên, sau cùng vì cái chết của " Họa Khiết Vũ " mà nổi điên trở thành boss phản điện đấu trận chiến cuối cùng trong các chương kết cuối truyện < Đế Thần Thiên Địa >.

Tô Phục thấy Họa Khiết Vũ như thần tiên bạch y từ trên trời rơi xuống gϊếŧ Hắc Hổ giải cứu gã mà đáy lòng rung động không thôi. Sau một hồi chấn động thì cũng kịp lấy lại tinh thần, có vẻ ngượng ngùng ôm quyền hành lễ hướng Họa Khiết Vũ nói. " Đa tạ sư tôn đã cứu đồ nhi. "

Họa Khiết Vũ nhìn Tô Phục, đáy mắt lóe tia sáng không biết tên, đáy lòng thì thầm làm một bàn tính. Bề ngoài thì vẫn tỏ ra lạnh nhạt nói: " Không cần khách sáo. Nói thế nào ngươi cũng là đệ tử kí danh của ta, ta cũng không thể thấy chết không cứu. Dạo này tu luyện vẫn tốt chứ? "

Tô Phục nghe Họa Khiết Vũ quan tâm hỏi thì đáy lòng vui sướиɠ, trên mặt hiện vẻ xấu hổ mà nói. " Bẩm sư tôn, đệ tử ngu dốt, đến nay vẫn còn bồi hồi ở Luyện Khí Kỳ tầng ba. "

Tô Phục đúng thật là thấy xấu hổ, xấu hổ vì bản thân tư chất ngu dốt, đến nay vẫn không thể Trúc Cơ. Cũng thầm cảm thấy bản thân vô dụng không xứng làm đệ tử cho dù là kí danh của Vũ Nhã Chân Nhân.

Họa Khiết Vũ sao lại không hiểu Tô Phục xấu hổ vì điều gì. Nhưng đó cũng không phải vấn đề gì to lớn. Tu sĩ tứ linh căn đúng là có tư chất kém, con đường tu chân gian nan. Nhưng thiên hạ kì trân dị bảo cũng không thiếu gì, giảm linh căn hay xóa linh căn cũng không phải việc khó.

Trong nguyên tác Đế Thần Thiên Địa, " Họa Khiết Vũ " nhận Tô Phục làm đệ tử chính là nhìn trúng tâm tính kiên định của gã. Nếu sau khi làm đệ tử kí danh, Tô Phục vẫn giữ được tâm tính này thì sẽ giúp gã xóa bớt linh căn, tăng tư chất tu luyện cho gã.

Sau khi tăng tư chất tu luyện cho Tô Phục, tu vi gã nhanh chóng tăng nhanh, đến ba mươi tuổi cũng đã thành công kết đan, ba mươi hai tuổi Nguyên Anh.

Sau này khi " Họa Khiết Vũ " cùng Dực Kì Thiên trở mặt thành thù, Tô Phục đã liều cả tính mạng để bảo vệ và giúp " Họa Khiết Vũ " trốn thoát. Nhưng cũng vì thế mà trọng thương, tu vi mất hết.

" Họa Khiết Vũ " vì cảm động tấm chân tình của Tô Phục, lại thấy gã không còn bao lâu thời gian mà đồng ý cùng gã kết thành đạo lữ.

Nhưng Tô Phục còn chưa có chết thì Hoạ Khiết Vũ đã chết dưới kiếm của Dực Kì Thiên. Quá đau khổ, Tô Phục luền vận dụng bí pháp tiêu hao tuổi thọ và hồn phách đổi lấy tu vi Phân Thần Kỳ đi gϊếŧ Dực Kì Thiên. Kết quả gϊếŧ người không được còn bị phản sát.

Nghĩ đến kết cục của Tô Phục, Họa Khiết Vũ thở dài trong lòng. Tuy Tô Phục cuối cùng cũng được như nguyện kết đạo lữ cùng " Họa Khiết Vũ " nhưng chưa hưởng hạnh phúc bao lâu đã chẳng còn gì.

Cả cuộc đời Tô Phục sống và chết chỉ vì " Họa Khiết Vũ ".

Tuy hơi áy náy vì phải lợi dụng tình cảm của Tô Phục dành cho " Họa Khiết Vũ " trong nguyên tác nhưng Họa Khiết Vũ cũng không còn cách nào khác. Đành xin lỗi gã thôi.

Họa Khiết Vũ dẫn Tô Phục trở về Thương Kiếm Phong, triệu tập tất cả các đệ tử lại trong Minh Tâm Điện.

Tô Phục đi theo Họa Khiết Vũ Minh Tâm Điện với tâm trạng lo âu thấp thỏm, không biết sư tôn gọi gã đến đây là có chuyện gì. Không lẻ là do gã tu luyện quá kém nên bị ghét bỏ.

Lắc lắc đầu loại bỏ suy nghĩ kinh khủng này đi. Sư tôn của gã vốn là một người hoàn mĩ, là một tiên nhân chân chính không nhiễm khói lửa bụi trần. Người cũng rất ôn hòa, từ ái. Làm sao có thể khinh thường gã cho được.

Tô Phục nghĩ có lẻ do bản thân lo sợ được mất quá mà đã suy nghĩ lung tung, nghĩ xấu về người.

Nhưng nghĩ lại, Tô Phục cảm thấy bản thân thật tệ hại. Sư tôn đã đặt niềm tin vào gã lớn đến vậy mà gã lại khiến sư tôn thất vọng. Cho dù sư tôn không thất vọng về gã, gã cũng thấy thất vọng về bản thân. Thật không có mặt mũi gọi sư tôn là sư tôn mà.

Nghĩ vậy, lòng Tô Phục càng nặng nề, cảm giác khổ sở như muốn khóc. Chỉ có thể cúi thấp đầu xuống không để Họa Khiết Vũ thấy khóe mắt hồng hồng của gã. Nếu để sư tôn thấy thì gã sẽ thấy rất mất mặt, sợ sư tôn càng không thích dáng vẻ yếu đuối vô lực này của gã.

Thượng Quan Phi Dương khi thấy hạc giấy truyền tin của họa Khiết Vũ gọi đến Minh Tâm Điện thì không chậm trễ bỏ xuống công việc mà đến Minh Tâm Điện ngay. Chỉ là lúc trên đường hội họp cùng các sư đệ muội còn lại thì không khỏi thấy tò mò.

Không biết sư tôn gọi bọn họ đến Minh Tâm Điện là vì chuyện gì. Dạo gần đây cũng không nghe thấy trong Thương Kiếm Phong hay Phục Lâm Tông có đại sự gì. Càng nghĩ càng không tìm được lí do, thầm lo lắng không thôi.

Dực Kì Thiên lúc này đang tu luyện trong phòng, bấy giờ hắn cũng vừa đột phá Luyện Khí Kì tầng bốn. Tốc độ tu luyện có thể nói nhanh chóng kinh người. Từ lúc bái sư đến nay cũng chỉ vừa qua mười ngày mà đã liên tiếp đột phá bốn tầng.

Cảm nhận được sự xuất hiện của linh hạc truyền tin, Dực Kì Thiên rời khỏi trạng thái tu luyện. Nhìn thấy tin nhắn thì thầm nhíu mày một phen.

Không đúng, có gì đó rất khác. Lần này có gì đó đang thay đổi.

Mang theo tâm lí nghi ngờ, Dực Kì Thiên đến Minh Tâm Điện.

Khi đám người Thượng Quan Phi Dương bước vào đại điện thì thấy ngoài Họa Khiết Vũ còn có Tô Phục ở đây thì nghi hoặc trong lòng càng sâu.

Dực Kì Thiên từ lúc bước vào đại điện nhìn thấy Tô Phục thì đáy mắt lóe tia âm trầm nhưng rất nhanh hồi phục lại.

Lại nhìn Họa Khiết Vũ, đáy lòng càng thấy nghi ngờ.

Tạm để sự nghi ngờ qua một bên. Đám người Thượng Quan Phi Dương hướng Họa Khiết Vũ hành lễ.

" Đệ tử tham kiến sư tôn. "

" Ân. Đứng lên đi. " Họa Khiết Vũ nhàn nhạt đáp.

" Sư tôn, không biết người gọi chúng đệ tử đến là vì chuyện gì? " Thượng Quan Phi Dương đứng ra một bước thay mặt các sư đệ muội đưa ra câu hỏi. Dù sao đây cũng chính là một trong những công việc mà một đại sư huynh nên làm. Làm chim đầu đàn, cái gì cũng phải làm chim đầu đàn đứng mũi chịu sào.

Họa Khiết Vũ cũng không khiến mọi người chờ lâu, nói thẳng ra vấn đề, nhưng lại khiến cả đám bất ngờ không thôi.

" Vi sư gọi các con đến đây là vì Tô Phục. Vi sư quyết định sẽ nhận Tô Phục làm đệ tử thân truyền thứ sáu. Sau này đã trở thành sư huynh đệ đồng môn thì nhớ yêu thương lấy nhau. Vi sư hi vọng các con minh bạch ý vi sư. "

Dực Kì Thiên vừa nghe lời này thì kinh ngạc không nhẹ. Chuyện này không giống kịch bản.

Trong kịch bản tuy có đoạn " Họa Khiết Vũ " sẽ nhận Tô Phục làm đệ tử thân truyền, nhưng đó là vị trí thứ bảy, và thời gian là sau Đại Hội Thi Đấu vào ba năm sau chứ không phải là bây giờ.

Nếu " Họa Khiết Vũ " thật sự giống như các NPC thì chuyện này tuyệt đối không xảy ra. Trừ phi...

Vừa nghĩ đến khả năng này, Dực Kì Thiên một phần bất ngờ, hai phần hứng thú, ba phần vui vẻ và bốn phần chờ mong.

Dực Kì Thiên nghĩ, nếu " Họa Khiết vũ " này khác với " Họa Khiết Vũ " trước kia hắn gặp, vậy liệu kiếp này sẽ có sự thay đổi hay không? Có phải tâm nguyện bấy lâu nay của hắn sẽ được hoàn thành hay không?

Dực Kì Thiên rất mong chờ điều này.

Tô Phục đang một bụng u sầu bỗng nghe Họa Khiết Vũ nói vậy thì sửng sờ tại chỗ. Nghĩ rằng bản thân nghe lầm.

Đưa mắt nhìn Họa Khiết Vũ, muốn nói lại thôi, cứ đứng như vậy, ngơ ngơ ngác ngác.

Họa Khiết Vũ bỗng nở nụ cười nhẹ, điều này càng khiến Tô Phục có cảm giác như hai mắt bị mù. Bị mù bởi nụ cười mỉm của Họa Khiết Vũ. Đáy mắt không khỏi lóe tia si mê, tất cả chuyện gì cũng đều không nhớ rõ chỉ còn lại nụ cười kia.

" Tô Phục. "

Một tiếng gọi làm hồn phách Tô Phục đang bay nơi đâu trở về thân thể. Giật mình tỉnh lại ngơ ngác nhìn Họa Khiết Vũ. Chỉ nghe Thượng Quan Phi Dương nói.

" Đệ còn đứng đấy làm gì, còn không mau bái sư. Sư tôn nhận đệ làm đệ tử thân truyền thứ sáu kìa. "

Là thật, không phải là giả.

Tô Phục có cảm giác sung sướиɠ đến phát điên. Nằm mơ gã cũng mơ về điều này.

Không chút do dự, hai đầu gối quỵ xuống đất quỳ lạy. " Đồ nhi Tô Phục, tham kiến sư tôn. "

Vừa nói khóe mắt không ức chế mà đỏ lên. Sư tôn.. Sư tôn... Người mà gã tâm niệm lâu nay, vị thần nhân mà gã kính trọng bấy lâu. Vị sư tôn đáng kính hơn ai hết của gã.

Rốt cục, gã đã có thể chính thức gọi y một tiếng: Sư Tôn.

Danh xứng với thực trở thành đệ tử của y. Còn điều gì tốt đẹp hơn chuyện này đây.

Họa Khiết Vũ lắc đầu thầm thở dài trong lòng. Hài tử này thật là...

Đối với Họa Khiết Vũ, Tô Phục hay bất kì ai ở trong đều là hài tử của y, là niềm tin và vinh quang của y.

Nhờ có mà Họa Khiết Vũ mới có đủ niềm tin vào thế giới, mới có động lực để tiến xa hơn.

Cho nên Họa Khiết Vũ mới có thể quyết định kế hoạch này. Một khi thành công, sẽ không có ai phải hi sinh. Cho dù hi sinh thì một mình y cũng đủ rồi.

Tô Phục, đừng làm ta thất vọng. Thứ ta nợ ngươi, ta sẽ hoàn lại cho ngươi đầy đủ.