Editor: Dao Dao
Beta-er: Hikari2088
Vẫn làtoàsoạn lần trước vàvịtổng biên tập kia nhưng thái
độcủa họđãkhông nhưlúc trước:
“Chúng tôi
đãsuy nghĩkỹrồi, chỉcóPhùng Vân Hi thích hợp với chủđềchụp
ảnh
vàcóthểtruyền
đạt
ýtưởng của tạp chícủa chúng tôi kỳnày thôi. Tôi hy vọng hai người cho toàsoạn chúng tôi một cơhội nữa màđồng
ýchụp
ảnh bìa kỳnày của chúng tôi.”
Thật ra, vịtổng biên tập này cũng khổlắm chứ. Toàsoạn nghĩHoàng Diệu Diệu cómột sốmối quan hệthìchuyện này sẽkhông sao. Dùsao, cũng chỉlàchụp chung một bìa tạp chíthôi mà. Ai dè, họlại chọc nhầm
ổkiến lửa rồi. Sau khi
“núi dựa”của Hoàng Diệu Diệu nghe nói côta
đắc tội Phùng Vân Hi thìliền cho côta vào danh sách
đen luôn rồi.
Hứa Chu ngồi trên sofa, chậm rãi uống trà:
“Mọi người
đổi
ýquánhanh, tôi không theo kịp.”
Phùng Vân Hi
đẩy nhẹHứa Chu một cái, côrất muốn nói sao anh ta chém giókinh thế.
Sáng sớm nay Hứa Chu gọi côdậy, nói làhôm nay anh ta sẽdẫn côđòi lại công bằng cho cô.
Đừng nói làtổng biên tập, ngay cảHoàng Diệu Diệu cũng thêthảm không kém. Sau khi phòng tài nguyên
điều tra xong, họsợHứa Chu sẽlên tầng cao nhất của công ty vànói
đây làsai lầm của họ. Vìvậy, Hoàng Diệu Diệu
đang
đắc thếlại không nhận
được tài nguyên của mình.
Tổng biên tập nói:
“Chúng tôi nghĩrằng chụp
ảnh bìa thôi làchưa
đủ, chúng tôi còn cần Phùng Vân Hi chụp giúp vài trang nữa.”
Hứa Chu cười cười:
“Thế, vài trang làmấy trang vậy?”
Tổng biên tập thấy cóhy vọng, nhanh chóng
đáp lời:
“Ba trang.”
“Được rồi, chúng tôi vềcông ty
đây.”Nói xong, Hứa Chu liền
đứng lên:
“Hôm nay tôi
đến làvìxem thửtoàsoạn của côcóthành kiến gìvới Vân Hi không. Nhưng thấy mọi người không cóthành kiến gìvới Vân Hi, tôi rất yên tâm.”
Tuyệt
đối không thểchụp cho toàsoạn này. Nếu Phùng Vân Hi
đồng
ýchụp cho họthìsau này các tòa soạn khác cũng sẽhọc theo, không thểvừa
đấm vừa xoa nhưvậy
được.
Vẻmặt của tổng biên tập nhưthểmuốn nói:
“Hai người
đang giỡn mặt với tôi
đóhả? Nếu
đãkhông muốn chụp thìsao không nói sớm. Rốt cuộc, hai người tới
đây
đểlàm gìvậy?”
Tổng biên tập:
“Cóphải cóđiều kiện nào của chúng tôi không thích hợp không?”
Hứa Chu lắc
đầu:
“Không,
điều kiện của các người rất thích hợp.”
Tổng biên tập:
“Vậy hai người cảm thấy không hài lòng với
điều kiện nào? Chúng ta cóthểthương lượng mà.”
Hứa Chu mỉm cười:
“Lần trước, khi tôi dẫn Phùng Vân Hi rời khỏi toàsoạn của các người thìcônên biết làchúng ta
đãkhông còn khảnăng hợp tác với nhau nữa. Hôm nay chúng tôi chỉtới xem thửthôi.”
Tới
đây chỉđểxem thửsao? Tổng biên tập cảm thấy mình sắp
điên rồi!
Sau khi rời khỏi toàsoạn, Hứa Chu liền dẫn Phùng Vân Hi
đi toàsoạn khác. Tuy toàsoạn này không cóchủđềmàHứa Chu muốn, nhưng họcómột diễn
đàn tên làVân.
Lần thoảthuận này với toàsoạn rất thành công. Hơn nữa, thái
độcủa họvới Phùng Vân Hi tốt hơn toàsoạn lần trước rất nhiều. Hứa Chu nói
đây chính làhiệu quảdo anh ta từchối toàsoạn kia.
Mặc dùkhiêm tốn nhưng phải cho người khác thấy rằng mình không dễbịbắt nạt.
Chiều hôm
ấy, Phùng Vân Hi chụp hình ngay tại toàn soạn
đóluôn. Côkhông cần làm tóc, chỉcần gội
đầu rồi sấy khôlàđược. Vềphần hoátrang cũng rất
đơn giản,
đầu tiên làtrang
điểm tựnhiên rồi mặc một cái váy ngủmàu trắng, bên ngoài trùm lên một cái váy dài vừa mềm mại vừa trong suốt.
Thợtrang
điểm nói, giản dịthìmới phôbày
được tiên khí.
Phùng Vân Hi:
“…”
Hứa Chu:
“Đây làthợtrang
điểm màtoàsoạn này bỏcông sức vàtiền bạc mời vềtừnước ngoài. Người này còn
đạt
được nhiều giải thưởng lớn
ởnước ngoài nữa
đấy.”
Phùng Vân Hi:
“Em biết nhưng em rất muốn hỏi làcóphải em
đãđắc tội anh ta không?”
Đúng lúc này, thợtrang
điểm
đi tới:
“Cônói gìthế? Cômặc nhưvậy,
đợi chút nữa mọi người thay
đổi bối cảnh vàmang máy tạo gióra rồi ném lông vũxuống. Chỉcần nghĩthôi làđãthấy
được khung cảnh thần tiên rồi.”
Phùng Vân Hi
đỡtrán:
“Anh hai
à, nếu anh cóýkiến thìphải nói trước chứ.”
Thợtrang
điểm tỏvẻnhưanh ta vàPhùng Vân Hi rất thân nhau, vỗvỗvai của côrồi nhỏgiọng nói:
“Tôi làsưhuynh của Tiếu Lỵ, côcứyên tâm
đi, chụp
ảnh không giống với
đi catwalk
đâu. Bất kểcômặc quần
áo gì, chỉcần
ảnh chụp
đẹp làđược rồi.”
Chỗchụp
ảnh
đặt rất nhiều mây giảđược làm từbông, Phùng Vân Hi giẫm mạnh một cái lànửa bắp chân
đều lún vào luôn.
Phùng Vân Hi:
“…”Mấy người này muốn làm gìđây?
Thợchụp
ảnh làmột
ông chútốt tính,
ông chân thành nói:
“Côphải tưởng tượng làmình
đang bước trên mây, trên
đầu côlàbầu trời xanh thẳm, chỉcần vươn tay làcóthểchạm vào. Sau
đó, côsẽnhìn lên bầu trời, lúc này phải khiến cho mọi người cảm thấy rằng tuy bầu trời gần trong gang tấc nhưng lại xa ngàn dặm.”
Phùng Vân Hi gật nhẹđầu:
“Tôi sẽcốgắng.”
Sau
đó, thợchụp
ảnh
đểPhùng Vân Hi tập luyện,
đi vài vòng
ởtại chỗnày.
“Được rồi, cất mấy thứnày
đi,
đổi thành mấy miếng mỏng hơn
đi.”
Thếlà, mấy miếng bông dày dưới chân của Phùng Vân Hi bịlấy
đi, thợchụp
ảnh nói:
“Côphải nhớcảm giác
đi trên bông ban nãy
đó.”Nói xong,
ông còn nói với nhân viên:
“Khoan
đã, mọi người
đểlại một miếng bông,
đểchút nữa côấy còn tìm lại cảm giác.”
Phùng Vân Hi: Côcócảm giác bản thân
đãtiến vào một thếgiới khác rồi.
Trước khi chụp
ảnh, Phùng Vân Hi gọi
điện cho Tiếu Lỵ:
“Tiếu Lỵ, tớcócảm giác tớđang
ởmột hành tinh khác.
Ởđây còn cómột thợtrang
điểm tựnhận làsưhuynh của cậu.”
Tiếu Lỵ:
“…Sưhuynh? Tớlàm gìcósưhuynh. Khoan
đã, sưhuynh của tớ!”
Đúng làTiếu Lỵcómột vịsưhuynh, vàanh ta cũng làthợtrang
điểm…
“Vân Hi, cậu mau chạy
đi.”
“…”
Sưhuynh của Tiếu Lỵlàmột thiên tài,
độmẫn cảm với thời trang cực kỳcao. Anh
ấy cóthểtiên
đoán mốt thời trang sẽlưu hành trong tương lai. Hơn nữa, lời tiên
đoán của anh
ấy rất chuẩn nên làm cho mọi người cảm thấy kỳquặc, tính tình cũng không hợp với mọi người. Vìvậy, ngoại trừvịsưmuội làcôấy thìchỉcómột người bạn màthôi. Người bạn kia của anh
ấy làmột thợchụp
ảnh, hai người làmột
đội rất nổi tiếng
ởMỹ.
Lýdo hai người họnổi tiếng
ư? Một làvìtác phẩm của họ, hai làvìphương pháp chụp
ảnh.
Nói sao nhỉ, sau khi những nghệsĩhợp tác lần
đầu với họchụp xong, nhân sinh quan
đều bịđảo lộn.
Đảo lộn
đến mức nào
ư?
Đến mức ngay cảmời
ăn thịt nướng cũng không thểgiải quyết vấn
đềđược*.
(Món khoái khẩu của Phùng Vân Hi vàTiếu Lỵlàthịt nướng, câu này ngụývấn
đềnày rất nghiêm trọng)
Sau khi nghe lời giải thích của Tiếu Lỵ, Phùng Vân Hi cảm thấy rợn người:
“Họđưa cho tớmột cái váy ngủmàu trắng vàmột cái váy dài trong suốt mềm mại, sấy tóc cho tớrồi bảo làgiản dịmới làcách tốt nhất
đểphôbày tiên khíđó.”
Tiếu Lỵ:
“…”Côấy không muốn phát biểu
ýkiến gìvềchuyện này
đâu.
Cuối cùng, Tiếu Lỵquyết
định an
ủi Phùng Vân Hi:
“Tuy phương pháp chụp
ảnh của họcóchút kỳquái, tất nhiên làđầu
óc của họcũng kỳquái nhưng
ảnh chụp của họluôn nổi tiếng. Cậu ráng chịu
đựng, bây giờtớsẽqua chỗcậu.”
Nói xong, Tiếu Lỵtựmình cảm
động luôn. Tiếu Lỵcôđúng làbạn tốt mà, vìbạn thân màđi
đối mặt với vịsưhuynh cóchút không
được bình thường kia.
Tuy rằng Hứa Chu không phải làchuyên gia thời trang nhưng gu thẩm mỹcủa anh ta vẫn bình thường:
“Mọi người chụp nhưvậy thật sao?”
Sưhuynh của Tiếu Lỵvỗngực
đảm bảo:
“Anh biết Tiếu Lỵphải không? Tôi làsưhuynh của Tiếu Lỵđó.”
Nếu không phải anh ta nói những lời này với Phùng Vân Hi thìHứa Chu sẽkhông cho côấy chụp
ảnh
đâu.
Thật ra,
đây làmột hiểu lầm tốt
đẹp, sưhuynh của Tiếu Lỵnghĩrằng côấy rất nổi tiếng
ởtrong nước nên muốn dựa vào danh tiếng của Tiếu Lỵđểđi lên. Ai dè, anh ta lại gặp ngay bạn thân của Tiếu Lỵ– Phùng Vân Hi vàquản lýcủa cô.
Phùng Vân Hi quay trởlại chỗchụp
ảnh, thợchụp
ảnh liền chụp vài tấm.
Phùng Vân Hi ngơngác
đứng tại chỗ:
“…”Côcòn chưa tạo dáng mà, hơn nữa, không phải thợchụp
ảnh muốn côkhiến cho mọi người cócảm giác làcôđang
đi trên mây hay sao?
“Tôi
đang tìm cảm giác thôi.
Được rồi, bây giờcôcóthểbắt
đầu tưởng tượng làcôđang
đi trên mây, trên
đầu côlàbầu trời nhìn rất gần nhưng thật ra rất xa.”Thợchụp
ảnh nói xong liền mởnhạc trên
điện thoại lên.
Phùng Vân Hi nghĩ, sau khi côchụp
ảnh xong cho mấy người này thìđừng nói làăn một bữa
đồnướng, dùcóăn một bữa
đồnướng vàmột bữa lẩu thìbóng ma trong lòng côvẫn còn
đấy.
Lúc bắt
đầu, giai
điệu vui tươi vàchậm rãi rồi sau
đóliền thay
đổi thành tiếng sóng vỗ. Sau
đó, lại biến thành gióthổi qua
đồng ruộng. Nói tóm lại, cảm giác rất kỳdiệu.
Phùng Vân Hi tĩnh tâm,
đột nhiên cảm nhận
được.
Thợtrang
điểm vàthợchụp
ảnh nhìn nhau, nhận thấy sựkhϊếp sợvàmừng rỡtrong mắt của
đối phương.
Lúc Tiếu Lỵđến, lập tức phát hiện ra khíchất của Phùng Vân Hi khác hẳn trước
đó. Khi côấy chuẩn bịmởmiệng ra thìsưhuynh liền ngăn lại:
“Bây giờcôấy
đang giác ngộ,
đừng quấy nhiễu côấy.”
Tiết Lỵ:
“…”Còn cóngười cóthểgiác ngộđược
ýtưởng của sưhuynh luôn
ư? Nhưng mà, vìsao chụp
ảnh màcòn phải giác ngộcơchứ!
Lúc này, Phùng Vân Hi
đãtìm
được cảm giác, khi cômởmắt ra thìcảm nhận vềmọi thứxung quang
đãkhông giống với ban
đầu. Dưới chân của côlànhững
đám mây mềm mại, cônhẹnhàng bước trên mây, sau
đómuốn dùng tay chạm vào bầu trời xanh thẳm
ởtrên
đầu thìlại không với tới
được. Cảm giác hụt hẫng nơi bàn tay nói cho côbiết
đây chỉlàảo giác của cômàthôi, côkhông thểnào chạm tới bầu trời
được.
Đồng thời, thợchụp
ảnh cũng bắt
đầu
điều chỉnh góc
độđểchụp Phùng Vân Hi.
Ông không dám gọi Phùng Vân Hi vìsợcôấy sẽkhông tập trung
được nữa.
Sau khi chụp
ảnh xong, Phùng Vân Hi vẫn còn ngơngác.
Tiếu Lỵlắc lắc vai của Phùng Vân Hi:
“Sưhuynh của tớlàmột người
điên, cậu làm
ơn
đừng nghe anh
ấy nhé.”
Phùng Vân Hi vội vàng gật nhẹđầu:
“Tớcảm thấy hai người họchỉmuốn mọi người hiểu
được,
ởtrước mặt thiên nhiên, con người vôcùng nhỏbémàthôi. Tớkhông cócảm giác
đặc biệt gìvới chuyện này, chỉlàcảm thấy rất kỳdiệu.”
Tiếu Lỵ: Cậu chỉchụp cómột vài tấm
ảnh thôi màcũng cảm thấy kỳdiệu, vậy màcậu còn dám nói không phải cảm giác
đặc biệt sao?
“Đi thôi, tớdẫn cậu
đi
ăn
đồnướng.”Tiếu Lỵlôi kéo Phùng Vân Hi
đi ra ngoài.
Sưhuynh của Tiếu Lỵbước nhanh tới, kéo cánh tay của Phùng Vân Hi:
“Côgái, côcómuốn cùng tôi
đứng
đầu giới thời trang không?”
Phùng Vân Hi:
“…”
Tiếu Lỵ:
“Sưhuynh, anh bỏcuộc
đi. Chúng em không muốn
ởchung
đội với anh.”