Editor: Dao Dao
Beta-er: Y Phi
Sáng sớm hôm sau, Hứa Chu nhận
được một cuộc
điện thoại từquản lícủa Hoàng Diệu Diệu gìđấy. Người kia nói rấtnhiều nhưng tóm gọn lại làHứa Chu
đãnghĩquánhiều rồi, nghệsĩnhàanh ta chỉmuốn chụp hình cho bìa tạp chímàthôi, không cóýgìkhác.
Hứa Chu nghĩthầm: Người kia nghĩanh ta bịthiểu năng hay làchỉsốthông minh của người kia cóvấn
đềvậy? Những lời nói nhưvậy thìcóai tin
được cơchứ. Huống hồ, dùcho người kia muốn chụp cho bìa tạp chíthìtại sao lại không chọn tạp chíkhác màlại chọn tạp chínày?
Lúc Hứa Chu
đang gọi
điện thoại, Phùng Vân Hi cũng
đang
ởbên cạnh. Hứa Chu bình tĩnh hỏi Phùng Vân Hi:
“Em tin anh ta không?”
Phùng Vân Hi lắc
đầu:
“Em không tin.”
Anh Chu không tin thìcôcũng không
được tin. Côphải tin tưởng anh Chu.
Sau
đó, Hứa Chu chỉnói một câu với người bên kia rồi cúp
điện thoại:
“Vân Hi nhàchúng tôi còn không tin anh thìanh
đừng hòng lừa
được ai! Gặp mặt nhau tại công ty
đi!”
Phùng Vân Hi:
“…”Vìsao côcảm thấy những lời này cócảm giác không
đúng lắm…
“Anh Chu, anh
đừng quên buổi chiều chúng ta còn một hoạt
động làfan meeting nhé.”Phùng Vân Hi nhắc nhở.
“Em cứyên tâm, anh chỉnói chuyện một lúc làxong thôi, không mất nhiều thời gian
đâu.”Hứa Chu vừa nói vừa xắn tay
áo của mình.
Tưthếnày, nhìn sao cũng giống nhưngười
đãtừng luyện võ.
Hứa Chu hùng hổdẫn Phùng Vân Hi
đến công ty. Sau
đó, hai người
đi
đến phòng quan hệcông chúng.
Hứa Chu vốn muốn tìm quản lýcủa Hoàng Diệu Diệu trước nhưng em gái
ởquầy tiếp tân cực kỳdịu dàng mật báo:
“Anh Chu, ban nãy, quản lýcủa Hoàng Diệu Diệu gọi
điện
đến, bảo lànếu cóai tìm anh ta thìcứbảo làanh ta không
ởtrong công ty.”
Phùng Vân Hi:
“…”Em gái quầy tiếp tân, rốt cuộc em cóthùoán sâu
đậm gìvới Hoàng Diệu Diệu vậy?
Hứa Chu chỉbình tĩnh mỉm cười, sau
đó, dẫn Phùng Vân Hi
đến phòng quan hệxãhội.
Lúc
đó, nội tâm của Hứa Chu lànhưthếnày: Dám trốn lão tửà. Một chút nữa, lão tửsẽcho các người
đếm phải mùi vịcầu màkhông
được gặp! Hừ!
Bước vào phòng quan hệcông chúng, Hứa Chu không nói một lời, trực tiếp
đập bàn.
Mọi người của phòng quan hệcông chúng sợđến ngây người.
Phùng Vân Hi:
Σ(°△°|||)︴.Chẳng lẽ, anh Chu
đãtừng luyện võsao?
“Mấy người cóýgìđây. Chúng ta cạnh tranh trong nội bộcũng không sao nhưng nếu nhưmất mặt
ởbên ngoài thìchuyện này không dễgiải quyết
đâu. Hai nữdiễn viên cótiếng giành nhau một bìa tạp chí. Kết quả, toàsoạn của người ta
đểcho cảhai chụp chung trên bìa tạp chícủa họ. Chuyện này màtruyền ra ngoài thìcác công ty giải tríkhác sẽcười nhạo công ty của chúng ta
đấy!”
Mọi người trong phòng quan hệcông chúng vẫn còn ngơngác. Thậm chí, lính mới còn run rẩy vìsợ.
Phùng Vân Hi cảm thấy tội nghiệp anh chàng kia, cười cười với anh ta.
Phùng Vân Hi không cười còn
đỡ, côvừa cười làđãkhiến cho lính mới mềm nhũn cảngười.
Đúng vậy, lính mới làfan cuồng của Phùng Vân Hi. Anh chàng này vìPhùng Vân Hi màkhông ngại khókhăn, quyết tâm vào
được phòng quan hệcông chúng của công ty giải tríGlory.
Vìsao quản lícủa nữthần lại hung dữnhưvậy? QAQ
Nụcười của nữthần
đúng làthần kỳ, hoàn toàn xua
đuổi sựsợhãi rồi. Aaaa, nữthần cười với mình rồi!!!!
Không biết mình cóthểxin chữkýcủa nữthần không nhỉ?
Hứa Chu cắt
đứt dòng suy nghĩlan man của lính mới:
“Thái
độcủa cậu làsao
đây? Chẳng lẽcậu cho rằng những gìtôi vừa mới nói rất nhàm chán sao? Cho nên, cậu mới không muốn nghe?”
“…”
“Anh Chu, thật ngại quá, cậu ta làngười mới.”Hứa Chu vừa dứt lời liền cóngười giải thích.
Danh hiệu người quản líxuất sắc nhất của Hứa Chu cũng không phải làtrưng cho
đẹp
đâu nhé!
Ởcông ty,
địa vịcủa anh ta cũng không hềthấp
đâu.
“Mấy người
định giải quyết nhưthếnào
đây?”
Toàn bộphòng quan hệcông chúng nhìn nhau, không ai lên tiếng. Bởi vì, bọn họcòn chưa biết tình huống thực tếlànhưthếnào. Chỉlà, theo những gìHứa Chu vừa mới nói thìhình nhưđây làsai lầm của phòng quan hệxãhội.
“Trong vòng ba ngày phải cho tôi một câu trảlời thích
đáng. Nếu không, chúng ta cứlên tầng cao nhất nói chuyện.”
Nói xong, Hứa Chu dẫn Phùng Vân Hi
đi.
Phùng Vân Hi:
“…”Thật ra, côvẫn chưa hiểu chuyện gìđang xảy ra.
Khi vào thang máy, vẻmặt bình tĩnh của Hứa Chu liền trởnên vặn vẹo. Sau
đó, anh ta vừa thổi lòng bàn tay của mình vừa cằn nhằn:
“Phòng quan hệcông chúng
đổi bàn từkhi nào thế?
Đau chết lão tửrồi!”
“…”
Phùng Vân Hi:
“Anh Chu, cái gìanh cũng chưa nói thìlàm sao phòng quan hệcông chúng giải quyết
được?”
Hứa Chu mỉm cười:
“Nếu anh nói thìbọn họsẽxửlýchuyện này còn chậm hơn rùa bò. Muốn
đấu với bọn họthìem phải trâu bò. Nếu em không cứng rắn thìbọn họsẽcứng rắn với em.”
Hứa Chu nói không sai chút nào. Anh ta vừa mới
đi thìtoàn bộphòng quan hệcông chúng
đãbắt
đầu tìm hiểu sựviệc.
Khi xuống lầu, Phùng Vân Hi vôtình nhìn thấy một tấm
áp phích. Sau
đó, côkéo Hứa Chu lại. Phùng Vân Hi nhìn chăm chútấm poster trước mặt
đúng ba phút mới nói một câu:
“Ủa,
đây làHoàng NhịNha mà?”
Hứa Chu:
“…”Anh ta còn tưởng rằng Phùng Vân Hi dừng lại làvìmuốn nhìn nhan sắc của Hoàng Diệu Diệu chứ. Khoan
đã, Vân Hi vừa mới nói cái gì? Hoàng NhịNha?
Đólàai vậy?
“Ai làHoàng NhịNha?”
“Làngười trong hình nè. Em
đãnói với anh làcôấy từng học chung
đại học
đó. Lúc
ấy, cómột vịsưhuynh theo
đuổi em. Trùng hợp là, Hoàng NhịNha thích vịsưhuynh này. Vìthế, côấy bắt
đầu gây phiền toái cho em. Bây giờ, côấy
đãđổi tên thành Hoàng Diệu Diệu rồi
ư? Không phải, hình như, trước kia, tên của côấy làHoàng Diệu Diệu. Chỉlà, sau khi họhàng của côấy gặp côấy cứliên tục gọi Hoàng NhịNha nên mọi người mới bắt
đầu gọi côấy làHoàng NhịNha.”
Hứa Chu:
“…”Anh ta
đãkhông còn sức lực
đểnói chuyện với nghệsĩnhàmình nữa rồi.
Sau khi rời khỏi công ty, Phùng Vân Hi mới ngộra:
“Hoàng Diệu Diệu không phải làngười muốn chụp hình trên bìa tạp chíchung với em hay sao?”
Hứa Chu: Cung phản xạcủa em cóthểquấn quanh Trái
Đất luôn rồi
đó.
Không phải Phùng Vân Hi phản xạchậm màlàvìcôkhông
đặt Hoàng Diệu Diệu
ởtrong lòng.
Trước khi bắt
đầu buổi fan meeting, Phùng Vân Hi gọi
điện thoại cho Tiếu Lỵ. Khi
điện thoại
được kết nối, Phùng Vân Hi nghe thấy
âm thanh vẫn còn mơmàng của Tiếu Lỵ, lập tức nói:
“Hôm nay, mình gặp phải Hoàng NhịNha
đó.”
Tiếu Lỵngơngác vài giây thìlập tức tỉnh lại:
“Cóphải côta lại gây phiền toái gìcho cậu nữa không? Côta
đang
ởđâu? Mình báo thùcho cậu?”
Phùng Vân Hi nhanh chóng giải thích cho Tiếu Lỵ:
“Mình thấy côấy
ởtrong tấm poster, ngay trước công ty của mình.”
Tiếu Lỵ:
“Cậu tốt nhất nên nói chuyện quan trọng với mình. Nếu không, tình bạn giữa chúng ta sẽchấm dứt ngay tại
đây.”
Nghe vậy, Phùng Vân Hi liền kểlại mọi chuyện cho Tiếu Lỵ. Tiếu Lỵcũng cực kỳngạc nhiên vềviệc Hoàng Diệu Diệu làHoàng NhịNha. Tuy rằng, côấy cũng không biết Hoàng Diệu Diệu làai…
“À, hôm qua anh Chu nói với mình, Hoàng NhịNha bắt chước phong cách mình
đó.”
“…”
Cuối cùng, Tiếu Lỵsuy nghĩmột chút rồi nói:
“Cólẽcôta bắt chước cậu làvìhọc trưởng
đãtheo
đuổi cậu năm xưa. Dùsao, học trưởng kia cũng từng thích cậu. Không sao, trong lòng mình, cậu chính làđộc nhất vônhị.”
“Cậu
đang xác nhận lại tình bạn của chúng ta sao?”
“Cậu nghĩnhiều rồi, mình chỉthuận miệng nói màthôi. Mình ngủtrưa tiếp
đây.”Nói xong, Tiếu Lỵliền cúp
điện thoại.
*******
Sau khi buổi fan meeting bắt
đầu, Phùng Vân Hi và300 fan hâm mộmởto mắt nhìn nhau, quảthật làmột buổi fan meeting vôcùng thần kỳ.
Phùng Vân Hi:
“Mọi người muốn nghe bài hát nào?”
Các fan:
“Chỉcần nữthần hát thìchúng em
đều thích nghe.”
Phùng Vân Hi:
“Mọi người cómuốn hỏi tôi cái gìkhông? Cómuốn tán gẫu với tôi không?”
Các fan:
“Nữthần nói cái gìthìchúng em sẽnghe cái
đó.”
Hứa Chu
ởphía sau sân khấu:
“…”Fan hâm mộcócần cuồng nhiệt nhưvậy không! Nhưng mà, vìsao fan hâm mộởđây cóvẻkhông giống với fan hâm mộtrước kia vậy?
Miêu Tiểu Trân nói:
“Anh Chu, vécủa buổi fan meeting lần này
được fan cuồng của chịVân Hi bao thầu
đấy.”
Hứa Chu:
“Cái gì?”
“Làmột
đội fan cuồng thần bí.”
“…Bình thường một chút.”
“Họđều làfan cuồng của chịVân Hi, gọi làonly Vân Hi. Nếu muốn gia nhập thìnhất
định chỉđược hâm mộchịVân Hi. Nếu cóai hâm mộngười khác thìphải tựgiác rời khỏi. Em nghe nói làxét duyệt rất nghiêm khắc
đó.”
“…”
Only Vân Hi làcái quỷgì, vìsao vécủa fan meeting còn cóthểbịnhận thầu vậy.
“Không phải cũng cóbán vétrên Weibo chính thức sao? Những fan hâm mộcòn lại không nói gìhết
ư?”
“Họnói không lại
đội only Vân Hi, nhất làđội trưởng của
đội
đó. Quảthực làmột lời khómànói hết.”
Lúc này, Phùng Vân
đang
đứng trên sân khấu cũng cóchút mơhồ. Tuy fan hâm mộđều tuân thủmột quy tắc là: Chỉcần nữthần vui làtốt rồi. Nhưng mà, Phùng Vân Hi vẫn cảm thấy vôcùng kỳquái.
Phùng Vân Hi:
“Vậy chúng ta tán gẫu
đi. Vìsao mọi người lại thích tôi?”
Với tình huống này, bình thường các fan hâm mộnhất
định sẽtranh nhau
đáp lời mới
đúng.
Đợi sau khi côvừa dứt lời thìcác fan trảlời theo thứtựghếngồi, người này trảlời xong thìđến người kếtiếp.
Phùng Vân Hi:
“…”Vìsao buổi fan meeting này kỳquái nhưvậy…
“Nụcười của chịVân Hi cókhảnăng chữa lành.”
“ChịVân Hi xinh xắn, mang
đến cảm giác thoải mái cho người nhìn.”
“ChịVân Hi cực soái, không
ưỡn
ẹo.”
Kết quảlà, các fan hâm mộkhen Phùng Vân Hi hết lời, khiến cho côcũng ngại ngùng.
Phùng Vân Hi:
“Mọi người
đừng căng thẳng, cứxem nhưchúng ta
đang
ởtrong lớp
đi. Chúng ta cóthểcùng nhau chơi
đùa nữa.”
Đúng lúc này, cómột fan
đứng lên, côấy nói:
“Chúng em không căng thẳng, chúng em chỉmuốn làm fan cóphẩm chất. Chúng em không muốn vìnhững hành vi của chúng em màmang
đến bất kỳrắc rối gìcho chịVân Hi. Chúng em chỉlẳng lặng nhìn chịlàđủrồi.”
Đứng trên sân khấu, Phùng Vân Hi cảm thấy vôcùng
đau xót. Kiếp trước, côcólỗi với những fan hâm mộlẳng lặng
ủng hộcô. Côcho rằng, côchỉpháhuỷdanh tiếng của bản thân màlại không nghĩrằng, côđang gϊếŧ chết chân thành vànhiệt tình của các fan dành cho mình.
Đời này, cônhất
định phải tiến xa hơn, nhất
định không phụkỳvọng của các fan dành cho cô.
Phùng Vân Hi yên lặng một chút mới lên tiếng:
“Mọi người rất tốt. Mọi người làniềm kiêu hãnh của tôi. Nhưng mà, tôi cảm thấy fan meeting làđểchúng ta cùng nhau hoạt
động. Cho nên, chúng ta không cần lãng phícơhội này.”