Thánh Viện

Chương 90: Phân tích nan đề (mười)

Không biết có phải Orosey cảm ứng được âm mưu của Hydeine hay không, trước khi bọn họ kịp đem dự mưu ra thực tế, ông đã chuẩn bị trước cho hai người một con đường bằng phẳng.

“Thực hành ngoại khóa?” Dilin kinh ngạc. Cậu lần đầu nghe thấy phương thức này.

Hydeine cau mày: “Lại là hội đồng nghĩ ra?”

Orosey giận dữ: “Anh đừng có lúc nào cũng ôm địch ý với bọn họ.”

Hydeine nhướng mày: “Chẳng lẽ có địch ý không phải bọn hắn sao?”

Bọn họ không có địch ý, chẳng qua quá nhàn rỗi. Orosey trộm nói trong lòng.

Dilin hỏi: “Thực hành ngoại khóa cần làm những gì?”

Orosey đáp: “Thực ra đây là chế độ của học viện Honorable St Sorvi, có điều hội đồng cảm thấy chế độ này rất thích hợp với tình hình của trò hiện tại. St Sorvi có quan hệ chặt chẽ với công hội lính đánh thuê, cho nên nội dung thực hành ngoại khóa của họ chủ yếu là tiếp nhận nhiệm vụ tại công hội lính đánh thuê, căn cứ vào cấp bậc nhiệm vụ và kết quả công việc mà thu hoạch số học phần tương ứng. Học viện chúng ta không lui tới với công hội lính đánh thuê, cho nên nội dung thực hành ngoại khóa của trò sẽ do học viện đề ra. Đương nhiên, tại thời điểm tất yếu, trò có thể tìm trợ giúp từ nghiệp đoàn ma pháp. Yên tâm, ta đã nói trước với Bradley. Mọi người từng chiến đấu cùng nhau, hẳn cũng không xa lạ.”

Hydeine cảm thấy giao dịch lần này hình như không tệ lắm, bèn hỏi: “Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được?”

“Trên lý thuyết thì đúng vậy.”

“Trên lý thuyết?”

Orosey nhìn nhãn thần bất thiện của Hydeine, không khỏi thầm than. Quả nhiên có lãnh tĩnh cao ngạo đến đâu sa vào lưới tình rồi đều trở nên xung động mẫn cảm. “Hội đồng đặc biệt đưa ra hai yêu cầu. Một, vì Dilin có thể cảm ứng được phong nguyên tố, bọn họ mới đưa ra phương án này cho trò ấy. Nếu Dilin không thể chứng minh khả năng trước mặt mọi người, cũng không còn kế hoạch này nữa.”

Hydeine đã liệu trước, “Thứ hai?”

“Thứ hai, đây là thực hành tốt nghiệp của học sinh. Đạo sư không thể cùng đi.” Nếu không lấy thực lực của Hydeine, nhiệm vụ nào bọn họ bố trí ra cũng đều sẽ bị giải quyết nhanh gọn hết.

Hydeine bĩu môi, cười như không cười, “Ông cảm thấy tôi sẽ gian lận hộ em ấy à?”

Orosey nói: “Không. Mà bởi vì hiện nay học viện phi thường, phi thường cần anh.”

“Chỗ nào lại có bão cát?” Hydeine hỏi.

Orosey trả lời: “Hôm trước Luse không cẩn thận làm lộn xộn thành quả nghiên cứu anh gửi tại thư viện số một. Cho nên cần anh lưu lại chỉnh lý chúng. Anh biết rồi đấy, thành quả nghiên cứu của anh trừ anh ra chẳng có ai hiểu hết.”

Hydeine nheo mắt, “Cớ này không tồi nha.”

Orosey cười gượng.

Có một số việc lòng hiểu mà không nói.

Từ văn phòng viện trưởng đi ra, Dilin vẫn còn cảm giác như lọt vào sương mù. “Thật sự đơn giản như vậy?”

“Đơn giản?” Hydeine khoanh tay, nhìn tán cây xanh biếc che trời đối diện, thản nhiên, “Ngươi cảm thấy đám người trong hội đồng kia sẽ dễ dàng buông tha sao?”

Dilin cười: “Chí ít còn tốt hơn nhiều so với việc ở lại trong học viện chờ vài chục năm không biết có thể tốt nghiệp hay không.”

Hydeine nói: “Đề bài bọn họ ra nhất định sẽ rất xảo trá.”

“Tôi có thể ứng phó.” Dilin tin tưởng mười phần. Cậu vào học viện St Paders cũng không phải để sau khi tốt nghiệp ở lại kiếm cơm. Cậu có lý tưởng của mình, tuy không muốn có thành tựu trên lĩnh vực chính trị, nhưng không phải cậu không hy vọng có thành tựu trên con đường nhân sinh.

Hydeine bỗng nhiên cười: “Nếu bọn họ mà được đắc ý, ta sẽ phi thường khổ sở.”

Dilin nhìn hắn, vẻ nghi hoặc.

Nhưng Hydeine chỉ vỗ đầu cậu, “Hiện tại ngươi chỉ cần suy nghĩ làm thế nào thông qua khảo nghiệm phong nguyên tố là được.”

Dilin sờ sờ vị trí bị vỗ, đột nhiên nghiêm túc: “Tôi là người yêu của anh.”

Hydeine nói: “Cho nên?”

“Tôi hy vọng chúng ta có thể sử dụng cách thức ở chung của tình nhân.” Dù cậu đã luyện tập những lời này trong lòng thật lâu, nhưng thời điểm nói vẫn không khỏi có chút lắp bắp. Thấy sắc mặt của Hydeine trở nên sâu xa khó hiểu, trong lòng cậu có chút thấp thỏm. Không biết hậu quả sau khi nói ra những lời này là gì.

“Cách thức của tình nhân?” Tay Hydeine bắt lấy cằm cậu, mặt chậm rãi lại gần.

Dilin nín thở, ảnh ngược trong mắt càng lúc càng lớn, trừng càng ngày càng to.

“Là… như thế này sao?” Môi Hydeine nhẹ nhàng chạm vào bờ môi cậu.

Còn mềm mại và dịu dàng hơn cả tưởng tượng.

Dilin khẩn trương đến mức tim thiếu chút nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Hydeine nhìn gần cậu, đột nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ môi dưới của cậu, trầm thấp trêu chọc: “Mùi vị không tồi. Có điều, lúc này vẫn nên suy nghĩ làm thế nào thông qua được cuộc thi cho tốt đã.”

“…” Dilin xác định, cậu bị đùa giỡn.

Raymond nhìn Dilin ngồi trên giường không nói lời nào, nghi hoặc: “Xảy ra chuyện gì à?”

Tròng mắt Dilin chuyển động, rất nhanh lại cố định trên tường.

“Có phải lời đồn trong học viện tạo áp lực quá lớn cho cậu?” Raymond có chút chột dạ. Dù sao sự tình giữa Dilin và Hydeine cũng do hắn rêu rao ra ngoài, hắn không ngờ hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế. “Thật ra, chuyện tốt nghiệp có thể hoãn lại. Dù gì cũng đều ở trong một học viện, muốn làm gì cũng tiện hết.” Hắn vừa nói xong, lại phát hiện mặt Dilin thoắt cái đỏ bừng, không khỏi giật mình: “Cậu… thật sự không có chuyện gì chứ?”

Dilin hít một hơi thật sâu, vất vả kéo suy nghĩ của mình rời khỏi cái hôn kia. Không thể không nói, nụ hôn đầu tiên có lực sát thương cực lớn đối với thiếu niên đang trong mối tình đầu. “Cậu vừa bảo gì?”

“Mình bảo, nếu cậu thấy áp lực quá, có thể hoãn chuyện tốt nghiệp lại.” Raymond nói, “Dù sao hiện giờ hết thảy mới chỉ là đồn đại, ai cũng không biết sự tình chính thức.”

Dilin nói: “Viện trưởng đã đề xuất phương án tốt nghiệp chính thức cho mình.”

“A?” Raymond trợn mắt há mồm. Tốt nghiệp còn cần viện trưởng đặc biệt thiết kế phương án?

Dilin kể phương án của viện trưởng.

Raymond ngẫm nghĩ: “Nghe có chút khó khăn, nhưng kỳ thật cũng không khó lắm. Dù Hydeine không đi, lấy địa vị và quyền lực của phụ thân cậu, rất dễ hoàn thành một ít thử thách.”

Dilin cau mày: “Đây là sát hạch tốt nghiệp của mình. Mình thà không vượt qua, cũng không mượn năng lực của người khác.” Cậu muốn tốt nghiệp ngoại trừ do mục tiêu ở lại trường, còn một nguyên nhân khác là muốn mau chóng đến bên người Hydeine. Không chỉ là thân phận trợ lý, mà còn cả năng lực và thực lực của cậu. Nếu dùng phương thức khác để tốt nghiệp, trong lòng cậu vĩnh viễn sẽ có một vết sẹo vướng mắc, khiến cậu mãi mãi không cách nào thực sự tới gần Hydeine.

Raymond lắc đầu giận dữ: “Cậu lúc nào cũng biến sự tình đơn giản thành phức tạp. Có điều dù thế nào, mình cũng ủng hộ cậu!”

Dilin cười cảm kích: “Cám ơn cậu.”

“Đừng quên sau khi tốt nghiệp phải về thăm bọn mình.”

“Sau khi tốt nghiệp mình muốn lưu lại trường.” Dilin nói. Cậu chưa từng chia sẻ giấc mộng của mình với Raymond, cho nên hắn không biết.

Raymond giật mình: “Vậy phụ thân và gia tộc cậu thì sao?” Cùng là quý tộc, hắn hiểu rõ nếu ở lại St Paders, hắn sẽ phải buông bỏ những gì.

Dilin cười: “Gia tộc Bassekou chưa bao giờ thiếu nhân tài.”

“Chậc chậc, sức mạnh của ái tình quá sức vĩ đại.” Raymond cảm khái.

Dilin nói: “Không phải vì Hydeine. Mình vốn đã tính như thế từ đầu, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất để mình gia nhập St Paders.”

Raymond hỏi: “Cậu thật sự không lưu luyến tước vị công tước?”

Dilin đáp: “Đi cùng tước vị còn có trách nhiệm.”

Raymond cảm khái gật đầu: “Đúng. Có điều mình vẫn muốn trở về, tuy tước vị tương lai mình kế thừa không cao bằng cậu, nhưng con đường nhân sinh sau này cũng sẽ khác cậu nhiều lắm.” Hắn dừng một chút, khâm phục nhìn cậu, “Cậu thực dũng cảm.” Nếu Dilin quyết định như vậy trước khi gặp Hydeine, chứng tỏ trước khi thiên phú ma pháp của cậu ấy hiện ra, cậu ấy đã chuẩn bị tốt lắm cho cuộc đấu tranh ở lại St Paders. Quyết tâm như thế không phải ai cũng có, nhất là khi cậu ấy có gia thế hiển hách nhường kia.

Dilin cười không nói.

“Vậy cậu định chứng minh phong nguyên tố thế nào?” Raymond nhớ ra, “Phong nguyên tố rốt cuộc ra sao? Cậu nói cho mình biết, không chừng mình cũng cảm ứng được.”

Dilin đáp: “Mỗi lần mình cảm ứng được phong nguyên tố đều là thời điểm thủy nguyên tố hoặc hỏa nguyên tố được sử dụng để thi triển phong hệ ma pháp, cho nên mình nghĩ, có lẽ bản thân phong nguyên tố không tồn tại. Nó chính là thủy nguyên tố và hỏa nguyên tố biến dị khi đạt tới mức độ nhất định.”

Raymond kinh ngạc: “Nguyên tố có thể biến dị?”

“Đó là phỏng đoán của mình, rốt cục có đúng hay không, hôm đó khảo nghiệm mới biết.” Cậu cười nói, “Dù sao mình nhất định sẽ thông qua lần khảo nghiệm này.”

Raymond nghiêm mặt: “Bằng vào phát hiện đó, cậu tuyệt đối có tư cách tốt nghiệp! Trời ạ, nếu được chứng thực, cậu nhất định sẽ được khắc ghi trong lịch sử huy hoàng của St Paders.”

Dilin nói: “Không, mình còn xa mới đủ.” Trải qua trận chiến ngoài thành Dabe, cậu mới biết trong thế giới ma pháp, cậu có bao nhiêu nhỏ bé. Đương nhiên, cậu cũng tin tưởng, một ngày nào đó, cậu sẽ đứng cùng độ cao với Hydeine, sóng vai bước tới.