Về lều trại Hydeine tiếp tục giảng giải ma pháp không gian, lại phát hiện Dilin có chút không tập trung.
“Cần bao nhiêu hỏa nguyên tố và thủy nguyên tố mới có thể tạo thành một thước vuông không gian bóp méo?” Hydeine thình lình hỏi.
Dilin liều mạng tính toán, nhưng vô luận cậu suy nghĩ thế nào, ẩn hiện trong óc và trước mắt đều là khuôn mặt Hydeine, một đám tri thức như bị cấm cửa, không vào đầu được.
Sắc mặt Hydeine dần dần âm trầm, “Ngươi đang nghĩ gì?”
Đương nhiên không thể thành thật trả lời. Dilin cúi đầu, “Nhớ nhà.”
Hydeine nhướng mày. Hắn lớn lên ở St Paders, chưa từng có khái niệm gia đình, đồng bạn chung quanh cũng vậy, cho nên “nhớ nhà” đối với hắn là một từ cực kì xa lạ.
“Ngươi vừa mới về nhà.” Hắn nói.
“Ân.” Dilin nói không được nữa, bởi vì cậu thật sự bắt đầu thấy nhớ nhà.
Hydeine nghĩ nghĩ: “Sắp đến kì nghỉ.”
Học viện hàng năm đều có ngày nghỉ cố định về thăm người thân. Dilin tính toán, thời gian còn độ hơn một tháng nữa.
“Nếu sự tình nơi này thuận lợi, trước tiên ngươi có thể về nhà.” Hydeine nói.
“Tôi có thể mời đạo sư về cùng tôi không?” Dilin chờ đợi nhìn hắn.
Hydeine cau mày: “Tại sao?”
“… Hoàng cung sắp có cà phê mới tiến cống.”
“Khai giảng ngươi mang đến.”
“…” Cho nên, đây là bị cự tuyệt? Tâm tình Dilin sa sút.
Hydeine nhìn gương mặt xinh đẹp của Dilin dần dần triển lộ anh khí, kinh ngạc phát hiện ra thiếu niên trầm ổn cẩn trọng lúc mới gặp không biết từ lúc nào bắt đầu dần dần gỡ bỏ phòng bị trước mặt mình, không hề đề phòng hay rụt rè, thường xuyên biểu lộ cảm xúc tương xứng với tuổi.
Dilin thấy hắn nửa ngày không nói chuyện, nhịn không được ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào đường nhìn thăm dò của hắn, mặt thoắt đỏ bừng.
Hydeine nói: “Gần đây ngươi thực thích đỏ mặt?”
Gần đây?
Dilin hồi tưởng, đích xác, gần đây cậu thường xuyên vì lời nói hoặc vẻ mặt của Hydeine mà ngượng ngùng đỏ mặt, chính là cậu chưa từng tỉ mỉ suy xét, cho nên mới không nhận thấy tâm tình bất tri bất giác biến hóa của mình với Hydeine.
“Trời quá nóng.” Cậu mượn đại một lý do.
Hydeine nói: “Còn cớ gì ngươi nói hết ra đi. Nói xong đi ngủ, ngày mai tiếp tục học.”
Dilin nghe ra bực mình trong giọng nói của hắn, các loại mơ màng trong lòng nhất thời bay mất. Đối đầu với kẻ địch mạnh, Hydeine làm chủ thiết ma pháp không gian áp lực nhất định rất lớn. Cậu cư nhiên còn ngồi đó ngơ ngẩn nọ kia! Trong lòng áy náy không chịu nổi, vội vàng xốc lại tinh thần nói: “Không cần, tôi có thể học bây giờ.”
Hydeine liếc mắt nhìn cậu một cái, cặp mắt xanh biếc kia quả nhiên khôi phục nghiêm túc kiên định buổi chiều, lúc này mới vừa lòng gật đầu, “Đi Shamanlier cũng không phải không thể cân nhắc.”
“…” Trong lòng Dilin rung động, thiếu chút bao nhiêu công sức trấn định biến thành đổ sông đổ biển!
Thời gian không đợi người. Ngay tại thời điểm bọn họ chuẩn bị thiết lập ma pháp không gian, bão cát đã lại gần một dặm. Tiếng Pamela hô càng lúc càng thường xuyên càng lúc càng khàn khàn, ba nơi đóng quân đông, trung, tây đều bị không khí khẩn trương bao phủ dày đặc. May mắn Chaifuang rốt cục mang theo quân tình nguyện St Paders tới, lực lượng tân sinh khiến cho quân doanh đang căng như dây đàn thoáng thả lỏng.
Hydeine dứt khoát ném Dilin cho Chaifuang, để hắn ta mang theo học sinh của mình cùng các ma pháp sư khác mô phỏng và tập hợp ma pháp không gian. Hắn cùng đám người Melina, Bradley nghiên cứu ma pháp trận phục chế. Lý luận một khi phát triển đến hiện thực, mới gặp phải khó khăn trùng trùng.
Học viện ma pháp St Paders cùng nghiệp đoàn ma pháp triệu tập toàn bộ tài nguyên trên đại lục, mới sưu tập đủ tài nguyên cho hai ma pháp trận phục chế, trong đó có một phần dùng thay thế phẩm, đến tột cùng có thể thi triển uy lực như trong dự đoán hay không vẫn còn chưa biết.
Đến ngày thứ bảy, bão cát còn cách tiền tuyến không quá sáu dặm.
Melina đứng trên ma pháp trận chưa hoàn thành, lôi lược ra buộc tóc, lắc đầu nói: “Như vậy không được.”
Kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu thiết kế được một ma pháp không gian có thể ngăn trở bão cát là việc bất khả thi. Nhưng ai cũng không chịu nói ra trước, bởi vì một khi nói ra, chẳng khác nào bỏ cuộc. Hiện giờ đây đã là biện pháp tốt nhất.
Bradley quay đầu nhìn Hydeine, tựa hồ mong đợi hắn lần thứ hai nói ra lời kinh người ngăn cơn sóng dữ.
Bởi vì trong hiện thực nhân lực vật lực hạn chế, Hydeine xác thực mà nói, vẫn là một ma pháp sư thiên tài lý luận vượt thực tiễn. Tại St Paders căn bản không có người nguyện ý thực hành cùng hắn, vô luận là giúp đỡ hay làm đối thủ. Cho nên đối với thất bại lần này hắn vẫn thản nhiên, chỉ coi là thực nghiệm thất bại.
“Hừm, còn có biện pháp khác.” Có thể tự mình làm ra ma pháp trận phục chế hắn đã thực thỏa mãn.
Bradley truy hỏi: “Biện pháp gì?” Nếu lần này nghiệp đoàn ma pháp và St Paders liên thủ, đem hết toàn lực mà không thể bảo trụ thành Dabe, địa vị và danh vọng của ma pháp sư tại Mộng đại lục tất nhiên sẽ giảm xuống, còn Quang Minh thần hội và nghiệp đoàn kỵ sĩ nhất định sẽ nhân cơ hội khuếch trương.
Đó tuyệt đối không phải là điều ông ta muốn thấy.
“Tìm được Ningya chưa?” Hydeine đột nhiên hỏi một câu chả liên quan.
Nhưng Bradley lúc này đã muốn mặc kệ vấn đề có bao nhiêu đột ngột, lập tức phái người đi truy xét. Nếu thời điểm này Hydeine còn cố chấp không quên, chứng tỏ vấn đề tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Rất nhanh đã có câu trả lời, là Pamela tự mình đến nói.
Ngắn ngủi thời gian mười ngày, bà dường như vừa già đi mười mấy tuổi, da mặt hoàn toàn rạn nứt, môi cũng khô nẻ, nếu không phải khi nói chuyện phun nước miếng phì phì, cơ hồ người khác đã cho rằng bà chính là một khối thây khô biết đi.
“Ngươi tìm vương tử Ningya làm gì?” Trong óc bà cũng suy nghĩ như Bradley. Thời điểm này chả có ai vô duyên vô cớ đi hỏi chuyện vụn vặt.
Hydeine nói, “Hỏi hắn một chuyện.”
“Chuyện gì?” Pamela từng bước ép sát.
Hydeine nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống.
Pamela hít một hơi thật sâu, “Lát nữa ngươi đến lều của ta.”
Trong mắt Bradley tinh quang chợt lóe. Xem ra trên người vương tử Ningya đích xác có bí mật, nếu không thái độ trước sau của Pamela sẽ không khác biệt như vậy. Ông nhìn Hydeine, tựa hồ tính toán khả năng moi được tin tức từ miệng hắn.
Cảm giác thấy ông ta nhìn chăm chú, Hydeine mỉm cười.
“…” Bradley nghĩ, vẫn nên xuống tay từ Pamela đi.
Pamela đợi trong lều ước chừng hơn một giờ, Hydeine và Dilin mới chậm rì rì bước lại.
Pamela chờ bọn họ vào trong lều, liền “ba” một tiếng đập bàn đứng dậy, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
Hydeine và Dilin vẻ mặt như thường.
(he, cảm thấy em Lin càng lúc càng học xấu theo anh)
Pamela thấy bọn họ thờ ơ, lửa giận càng sâu, “Sao trễ như vậy mới đến? Ngươi có biết ngươi lãng phí của ta bao nhiêu thời gian không?”
“Không biết.”
“Không phải ta bảo ngươi lát nữa phải đến sao?” Lửa giận phóng ra từ gương mặt vàng như nghệ.
Hydeine nhún vai: “Hiển nhiên lát nữa của ngươi và lát nữa của ta không giống nhau.”
“Ngươi…” Biết rõ hắn đùa cợt mình, Pamela lại không thể phản bác. Từ “lát nữa” đích xác quá mơ hồ, bà thoáng lãnh tĩnh, biết mình có tiếp tục rối rắm cũng chỉ lãng phí thời gian, liền đổi đề tài: “Tại sao ngươi muốn tìm vương tử Ningya?”
Dilin thế mới biết nguyên lai Hydeine tìm bà vì vấn đề này.
Hydeine hỏi: “Hắn ở đâu?”
Pamela trầm giọng: “Nếu ngươi không nói nguyên nhân, ta sẽ không nói.”
Hydeine im lặng nhìn bà.
Pamela nói: “Nơi vương tử Ningya hạ lạc là điều tối cơ mật của hoàng cung.”
Dilin sửng sốt. Chẳng lẽ nhiệm vụ bí mật Ningya phải thi hành rất trọng yếu rất nguy hiểm? Nếu như vậy, mình đích xác không tiện truy nguyên. Cậu nhìn về phía Hydeine, do dự xem nên làm thế nào khuyên hắn bỏ suy nghĩ này, lại thấy hắn chậm rãi nói: “Nguyên lai hắn ở thành Dabe.”
Khuôn mặt hồng hào của Pamela nhất thời trắng bệch, lãnh ngạnh nói: “Đừng tự cho là thông minh.”
“Nếu không ở thành Dabe, chuyện tối cơ mật của hoàng cung ngươi sẽ không thể biết.” Hydeine khoan thai.
Pamela thế mới hay chính mình trong lúc lơ đãng đã để lộ dấu vết, lập tức trợn mắt nhìn.
“Có lẽ, hắn là người duy nhất có thể giải trừ kiếp nạn lần này của Langzan.” Hydeine bỏ lại một câu ý vị thâm trường, xoay người kéo Dilin ra ngoài.
Nhìn cánh tay mình bị nắm chặt, trong lòng Dilin ngũ vị tạp trần. Giống như, trong lúc cậu không để ý, Hydeine đã có thói quen lôi kéo mình. Lẽ nào vì sợ cậu lạc đường? Hay là… vì cái gì khác?
Biểu tình Dilin vẫn thực trấn định, suy nghĩ trong óc lại không biết bay đến nơi nào.
Hydeine ra khỏi lều, chờ Dilin chủ động hỏi mình về chuyện của Ningya, nhưng đợi nửa ngày, lại phát hiện đối phương đang đờ đẫn nhìn tay, hoàn toàn không tập trung, nhất thời không vui hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì?”
“Nghĩ… chuyện của Ningya.” Năng lực vấn đáp của Dilin phát triển càng ngày càng mạnh.
“Nghĩ ra kết luận gì?”
Dilin lúc này mới thu hồi suy nghĩ, “Ningya thật sự có thể giải trừ nguy cơ lần này?” Nếu Ningya có thể, tại sao lúc trước lại cầu cứu mình, tại sao lại mở to mắt nhìn Langzan rơi vào tình cảnh hôm nay? Nhưng Hydeine rất ít khi phạm sai lầm…
“Ta mới chỉ phỏng đoán.” Hydeine nói, “Trên người hắn có một nguyền rủa thần cấp.”
“Tôi nhớ rõ.” Dilin nhớ tới đêm đó trộm tiến vào đồ thư quán, “Nguyền rủa kia rất lợi hại?”
“Ngươi nói xem?” Hydeine hỏi lại.
Dilin nói: “Anh có thể cởi bỏ không?”
Hydeine suy tư một lát, “Không biết. Có lẽ sẽ mất thực nhiều thời gian, hoặc có lẽ có mất nhiều thời gian cũng vô dụng.”
Dilin thật sự giật mình. Theo cậu nhận xét, thực lực ma pháp của Hydeine đã có thể ở trên ba người đứng đầu đại lục, thế mà ngay cả hắn cũng không nắm chắc về nguyền rủa thần cấp, vậy người hạ chú ngữ kia cường hãn đến trình độ nào?
Hydeine nói: “Ngươi có biết ngọn nguồn sức mạnh của Quang Minh thần hội là gì không?”
Dilin bật thốt lên: “Quang Minh thần a.” Shamanlier có không ít giáo đồ của Quang Minh thần hội, ngay cả hoàng đế Shamanlier cũng là giáo tử trên danh nghĩa của giáo hoàng, cho nên cậu cũng có chút hiểu biết với giáo lí của thần hội.
Hydeine cười đầy thâm ý.
Dilin đột nhiên kịp phản ứng, trợn mắt há mồm.
Nếu quả thật là thế, vậy ẩn giấu sau trận bão cát này không phải là…