Thánh Viện

Chương 52: Công thành đại tái (hai)

St Sorvi chủ công, nhân thủ tăng gấp đôi đều là ước định lúc trước của Sonlisgar với viện trưởng học viện Honorable St Sorvi, quan giám sát dù gan to bằng trời cũng không dám phủ định. Nhưng lời của đại biểu học viện ma pháp St Paders hắn lại không thể bỏ qua, dù sao trận đấu lần này là St Sorvi làm chủ sự mời đối phương tới, nếu một câu của mình đuổi đối phương về mất, hắn chịu không nổi.

Quan giám sát cười làm lành một hồi, vẫn thấy Hydeine bất vi sở động, đành ngượng ngùng rời đi, báo cáo cho thượng cấp.

Hắn vừa đi, Hydeine ra lệnh cho các học sinh còn đang hưng phấn về phòng nghỉ ngơi.

Dilin đi phía sau, nấn nấn ná ná.

“Dilin”. Hydeine mở miệng.

Dilin bật người đến trước mặt hắn.

“Bạn cùng phòng ngươi tên là gì?”

Dilin ngẩn người, “Soso?”

“Tóc đen.”

“Raymond?”

“Hắn là người Sonlisgar?”

Dilin gật gật đầu, “Đúng vậy.”

Hydeine nói: “Để hắn chuẩn bị phương án tác chiến.”

Dilin triệt để ngơ ngẩn.

Hydeine nói: “Hắn làm chỉ huy.”

Dilin cảm thấy thân thể giống như bị một xô nước đá dội xuống, trong ngực vừa lạnh vừa cứng, nhưng bản lĩnh bất động thanh sắc nhiều năm dưỡng thành khiến cậu không biểu hiện cảm xúc lên mặt, mà hồi đáp dị thường tỉnh táo: “Vâng, Tajires đạo sư.”

Hydeine cúi đầu nhìn cậu một cái, giây lát sau, chậm rãi nói: “Ngươi không cần tham dự vào nhiều.”

“…Vâng.”

Dilin không biết mình làm thế nào về được phòng, hình như là đi nhầm vài lần. Cậu chỉ biết đứng bên cửa, nhìn ánh mắt trừng to của Soso, băng lãnh trong lòng liền hòa tan, bị lạnh lẽo khó chịu thoáng cái lao tới, thiếu chút nữa đánh gục cậu.

Nguyên lai, cậu đã từng chờ mong nhiều như vậy, cho nên một khi hụt hẫng, mới suy sụp như thế!

Nguyên lai, cho dù Hydeine từ đầu đến đuôi đều không biểu lộ thái độ, cậu cũng theo bản năng cho rằng đối phương đứng về phía mình.

Nguyên lai…

Nguyên lai, “nguyên lai’ này nọ cũng chỉ là cậu nhất sương tình nguyện.

“Dilin, anh sao vậy? Mặt anh tái quá.” Soso cẩn thận dìu cậu.

Trên người Soso truyền đến nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến tâm tư của Dilin chậm rãi bình ổn, mới giật mình phát giác hóa ra nửa người đầy mồ hôi, “Không. Có lẽ có chút mệt. Anh đi tắm đây.”

“Em cũng đi.” Soso lấy khăn tắm ra khỏi túi không gian, giúp cậu ra ngoài.

Dilin dùng tay xoa nắn mặt mình, cố gắng giữ vững tinh thần. Raymond là người Sonlisgar, Hydeine để cậu ấy đảm đương chức chỉ huy là thực hợp lý. So với việc ai làm chỉ huy, chiến thắng học viện Honorable St Sorvi mới là quan trọng nhất.

Sonlisgar an bài cho bọn họ một khách sạn trong trấn, nhà tắm dùng chung ở tầng trệt.

Thời điểm bọn họ đi vào, bên trong đã chật cứng, xung quanh đều là người.

Dilin nhíu mày.

Tiện nghi trong nhà tắm thực đơn sơ, ở giữa có một bồn tắm thật lớn, bên trong chứa đầy nước ấm. Tất cả mọi người đứng bên cạnh bồn tắm, dùng gáo múc nước tắm rửa.

Soso tinh mắt nhìn thấy Raymond đang lúng túng cầm khăn tắm bao lấy hạ thể không chịu buông tay cùng Kevin giúp hắn tưới nước. “Dilin, Raymond ở bên kia.”

Dù trong lòng thuyết phục bản thân phải thoải mái, nhưng lúc này đột nhiên nghe thấy tên Raymond vẫn khiến cho Dilin cảm thấy khó xử. Nhìn Soso tung tăng chạy tới, Dilin đành bất đắc dĩ theo sau nhóc.

“Hắc!” Soso vỗ tay Raymond, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bả vai Raymond co rụt. Loại tiếp xúc da thịt trần trụi thế này hắn hết sức không quen. “Các cậu cũng tới tắm rửa?”

“Dilin nói muốn tắm.” Soso bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Dilin còn đang do dự.

Raymond nguyên bản không quen tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõa thể trước mặt nhiều người, nhưng thấy Dilin tựa hồ cũng thực mất tự nhiên, trong lòng nhất thời thoải mái, kéo tay cậu nói: “Cùng tắm đi, đi một ngày rồi, thực bẩn.”

Dilin thấy người xung quanh nhìn chăm chú lại đây, sợ bọn họ cho rằng mình được nuông chiều, liền thoải mái cởϊ qυầи áo, sau đó dùng phong hệ ma pháp, trong nháy mắt đã đem khăn tắm bao kín hạ thân.

Raymond thất vọng đảo qua khăn tắm, “Chậc, nhanh tay quá đi.”

Soso không cố kỵ nhiều như vậy, chậm rãi cởϊ qυầи áo, sau đó trơ mông cầm lấy gáo chuẩn bị tắm rửa, vẫn là Dilin nhìn không ưng, vươn tay lấy khăn tắm giúp nhóc che mông lại.

“Phốc.” Ánh mắt Raymond lóe lên, nhích lại gần Dilin, nhỏ giọng nói, “Cậu và Soso kỳ thật là quan hệ đó sao?”

Dilin tức giận liếc hắn.

Raymond nói tiếp: “Cho nên mới cự tuyệt công chúa Joanne, sau đó lấy Hydeine làm lá chắn.”

“…” Dilin bó tay trước sức tưởng tượng phong phú của hắn.

Raymond hiểu rõ gật đầu, “Mình hiểu rồi.”

“Đạo sư chỉ định cậu làm quan chỉ huy lần thành chiến này.” Dilin cố ý nâng cao âm lượng.

Raymond ngơ ngác nhìn cậu.

“Làm rất tốt!” Dilin vươn tay vỗ vai hắn, tiếng vang thanh thúy khiến cho Raymond đang dại ra tỉnh lại, kinh ngạc chỉ vào mũi mình kêu lên: “Mình?!”

Những người khác đều dừng lại nhìn hắn.

Dilin cười nói: “Sonlisgar là gia hương của cậu, cho nên cậu đem thắng lợi tặng cho chúng tớ làm đặc sản quê hương là thích hợp nhất.”

“Nhưng…” Raymond chần chờ nhìn cậu.

Dilin ánh mắt kiên định, “Chúng tớ nhất định sẽ ủng hộ cậu!”

“Ủng hộ!” Kevin và những người khác đồng thời reo hò ầm ỹ.

Bọt nước vẩy ra, biến thành một hồi thủy chiến.

Tắm rửa xong, Dilin trở lại ký túc xá, mới vừa nằm xuống, đã bị tiếng đập cửa thình thình của Raymond đánh thức.

Kevin bị tha tới oán giận nói: “Người này từ nhà tắm đi ra giống như giẫm phải đinh, miệng với chân chả dừng lại được.”

Soso nghĩ nghĩ nói: “Không ngừng liếʍ ngón chân sao?”

“…” Kevin kinh ngạc nhìn nhóc, “Không ngờ em còn có thiên phú kể chuyện hài nhạt.”

Dilin vội ho một tiếng, nói với Raymond đương liên tục nháy mắt bên cạnh: “Cậu muốn nói chuyện gì?”

“Mình nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy cậu làm quan chỉ huy tốt hơn.” Raymond nói.

Dilin bất động thanh sắc nói: “Tại sao?”

Raymond nói: “Mình dốt đặc cán mai chỉ huy tác chiến, cậu lại tương đối thông thạo a.”

Kevin thầm nói: “Cậu vừa rồi không nói vậy.”

Soso hiếu kỳ hỏi: “Anh ấy nói thế nào?”

Kevin làm bộ không thấy ánh mắt Raymond, thấp giọng nói: “Quan hệ của Hydeine và Dilin tốt như vậy, nhất định vì chỉ huy là việc khổ sai nên mới phân cho cậu ấy.”

Raymond xấu hổ vò đầu: “Cũng có một chút suy tính này.”

Dilin mở miệng, “Đừng nghĩ nhiều, dù sao chỉ là chỉ huy đánh giặc, không có gì đáng ngại.” Để St Paders đến công thành, thật sự là món hời lớn. Nguyên bản thể lực của ma pháp sư còn xa mới bằng kỵ sĩ, làm phe thủ thành, có lẽ sẽ bị thế công dày đặc khiến cho thể lực chống đỡ hết nổi. Nhưng trái lại, nếu bọn họ là phe tiến công, thời gian tiến công sẽ do bọn họ quyết định, đương nhiên căn cứ vào tình trạng bản thân mà điều chỉnh bước đi, ưu thế thể lực của St Sorvi sẽ giảm bớt.

Tuy rằng cậu không biết Hydeine đề xuất tráo đổi công thủ là nhất thời hứng khởi hay suy tính đã lâu, nhưng hiện tại xem ra, quyết định này thập phần có lợi cho phe ta.

Raymond trơ mặt nói: “Hay là, cậu viết đại khái một phương án, cho mình tham khảo đi?”

Dilin tâm niệm khẽ động. Không thể làm chỉ huy, làm quân sư cho đỡ nghiền cũng tốt. Nhưng giọng nói và dáng điệu Hydeine rất nhanh hiện ra trong đầu. Cậu khó xử nói: “Đạo sư không cho mình tham dự nhiều.”

Kevin nhìn Raymond đang uể oải: “Nhìn không ra Tajires đạo sư coi trọng cậu như vậy.”

Raymond lẩm bẩm: “Mình rốt cục cảm thấy, loại săn sóc này thực mạc danh kỳ diệu a.”

Hình thức trận đấu lần này là chuyện chưa từng xảy ra. Để đảm bảo an toàn cho học sinh song phương, biện pháp bọn họ thương nghị là phái đạo sư của hai học viện đến bảo hộ cho học sinh của học viện đối phương, đồng thời nhằm đảm bảo tính công bằng của trận đấu, quan giám sát phải xác nhận đạo sư song phương không làm ra bất kì hành vi trái công bằng nào.

Việc này nói thì đơn giản, nhưng thực hành lại thập phần khó khăn. Cho nên trừ bỏ Hydeine, tất cả đạo sư đều thức suốt đêm nghiên cứu phương án. Việc bọn họ làm đầu tiên, là đặc biệt mang học sinh lại đây thuận tiện hiệp thương sự tình trận đấu. Mà nhóm đạo sư phải thiết trí kết giới ngoài rừng Mộng Yểm, trước trận đấu một ngày mới đến.

Còn Hydeine tiếp tục trao đổi chi tiết quy tắc điều khoản trận đấu với Sonlisgar.

Quan giám sát hai ngày này bị kẹp giữa Hydeine và tổng vụ đại thần Sonlisgar, ước chừng đã gầy đi năm kg, vẻ mặt tiều tụy, khóe mắt rũ xuống, ngay cả không ít học sinh St Paders vốn nhìn hắn không vừa mắt, cũng sinh ra một chút thông cảm.

Nhưng loại thông cảm này không hề lây sang Hydeine, ít nhất đàm phán vẫn giằng co giữa đánh hay bị đánh như cũ, bất quá St Paders phải làm phe công thành.

“Cái này, phe công thủ của thành chiến ngay từ đầu đã định ra, tùy tiện thay đổi như vậy, thật sự khó ăn nói với học viện Honorable St Sorvi. Nghe nói bọn họ đã định ra phương án tác chiến, nếu thay đổi, bộ phương án tác chiến kia sẽ phải làm lại.” Quan giám sát nói đến miệng khô lưỡi khô. Kỳ thật những lời này hắn đã nói đi nói lại nhiều lần, nhưng Hydeine đến giờ vẫn khăng khăng một mực trái tiến phải xuất.

“Là đối thủ của họ, ta thật cao hứng khi nghe được tin tức này.” Hydeine bất vi sở động.

Quan giám sát trừng hắn, ánh mắt rành rành đang nói: Vô sỉ a vô sỉ!

“Cái này, trận đấu phải coi hữu nghị là nhất, thắng thua xếp thứ hai.”

“Chỉ cần bọn họ đồng ý thua, chúng ta nhất định làm được.” Ngón tay Hydeine nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn.

Quan giám sát liếc mắt nhìn chén cà phê của hắn, quả nhiên rỗng không. Hắn bất đắc dĩ phất tay với bồi bàn bên cạnh. Bồi bàn hiểu ý bưng chén không đi xuống, lát sau mang chén đầy vào.

“Về đề nghị của ngươi, kì thật ta đã nói qua với viện trưởng St Sorvi.” Quan giám sát không còn cách nào, rốt cục quyết định thay đổi chiến lược, viện đến học viện St Sorvi, “Ông ấy thực chấp nhất với phe tiến công. Dù sao đây là quyết định từ đầu, lật lọng xem ra không tốt lắm.”

“Ý của ngươi là nói, công thủ song phương ngay từ đầu đã được định ra?”

Quan giám sát cho rằng hắn rốt cục nghe lọt, vội vàng cười xòa gật đầu.

“Cho nên mặt khác, không còn ước định nào nữa,” Hydeine chậm rãi nói, “Tỷ như, nhân số.”

Tươi cười của quan giám sát có chút cứng đờ.

Hydeine vuốt cằm nói: “Được rồi.”

Quan giám sát không dám lạc quan mù quáng.

“Nếu công thủ đã được chỉ định, như vậy, để ta tới thủ thành.”

Quan giám sát mờ mịt. “Ta” đến thủ thành là có ý gì?

“St Sorvi muốn đến nhiều người thì nhiều người, St Paders chỉ có một mình ta.” Hydeine nói xong, nhàn nhã tiếp tục uống cà phê.

Quan giám sát: “…” Chuyện này thật sự càng nói càng bất thường!