Chuyện Tình Của Mình Với Gấu Người Đài Loan

Chương 28

Sau khi về nhà, em đứng trước cửa phòng gái với tâm trạng bất an nhưng cái gì đến rồi cũng phải đến, em đẩy cửa bước vào, gái ngồi trên giường, nhìn em với ánh mắt sắc bén cùng gương mặt lạnh như băng, bên cạnh là 2 cái vali đã xếp vào ngay ngắn và những lúc như vầy chính là tình trạng tồi tệ nhất vì thà gái giận dỗi, khóc lóc còn đỡ, lúc đó em biết gái đang nghĩ gì, muốn gì và chỉ cần dỗ dành là ổn, còn đằng này thì...

Em (giả lả): Tối rồi, em chưa ngủ à

Gái: Anh đi đâu giờ này mới về?

Em: Anh có việc đi gặp bạn chút đó mà, bộ nhớ anh nên ngủ không được à

Gái: Cô gái đó là ai vậy?

Em: À, là bạn của anh, cô ấy gặp anh có chút việc đó mà

Gái: Chuyện gì mà anh và cô ấy phải gặp nhau vào đêm hôm thế này? nói em nghe được không?

Em: Bữa nay em làm sao vậy? anh đã nói là không có chuyện gì mà, bình thường em đâu có như vậy?

Nói rồi em ôm gái, lấy tay sờ lên trán gái: Để anh coi em còn sốt không

Gái: Buông em ra, anh trả lời em trước đi, cô gái đó là ai, anh gặp cổ có chuyện gì?

Em: Anh đã bảo là không có gì mà

Gái: Không có gì thì sao lại giấu em?

Em: Thật ra anh với cô gái đó là bạn học cũ, tối nay cô ấy bị ốm phải nhập viện nhà lại đơn chiếc nên anh mới vào thăm, xem cô ấy ốm thế nào, chuyện không như em nghĩ đâu.

Gái (nhìn em bằng ánh mắt uất ức): Em cũng đang ốm đây, sao anh lại không ở bên cạnh lo cho em mà lại đi lo cho cô gái đó, anh có biết lúc nãy giật mình không có anh em sợ, cô đơn thế nào không (nói rồi gái bật khóc). Có phải đối với anh cô ấy mới là người quan trọng nhất không, còn em, đối với anh thì em là gì?

Em: Ngốc ạ, sao em con nít quá vậy. Em là vợ sắp cưới của anh, là người mà anh yêu nhất, em đừng có giận dỗi một cách vô lý vậy được không.

Gái: Em vô lý? Phải, em vô lý vậy đó, anh nói anh với cô ấy không có gì mà anh lại bỏ đi chăm sóc cô ấy trong lúc em đang bệnh, anh từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em dù có chuyện gì xảy ra, sao bữa nay anh lại bỏ em đi trong lúc em đang cần anh bên cạnh

Em: Anh có bỏ em đâu, anh chỉ đi một chút rồi sẽ về với em mà, anh đi vì cô ấy đang gặp khó khăn cần giúp đỡ.

Gái: Vì vậy mà anh bỏ em mà đến chăm sóc cô ấy, anh nói anh với cổ không có gì mà anh lại coi trọng cổ hơn em, anh không biết cảm giác của em lúc nãy thế nào đâu, lúc biết anh đang ở bên cạnh cô gái khác tim em nghẹn thắt không thở được.

Em: Em nghiêm trọng hóa vấn đề rồi đó, anh đã nói là anh với cổ không có gì mà, lúc anh đi anh đã gửi em gái anh chăm sóc em rồi.

Gái: Nhưng người em cần là anh

Em (dỗ dành): Ngoan nào, đừng bướng nữa, anh biết là anh có lỗi khi bỏ em đi mà không nói trước nhưng thật sự chuyện rất gấp, cô ấy làm mẹ đơn thân, ở đây chỉ có mỗi bà dì và dì ấy phải chăm sóc em bé, em bảo cô ấy phải làm sao để xoay sở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy chứ?

Gái (mỉa mai): Phải, anh đúng là người tốt, anh thật là cao thượng.

Rồi gái lại nói bằng giọng uất ức: Cô ấy còn có dì, có con bên cạnh, còn em, em chỉ có anh

Em: Em à, bữa nay anh thấy em lạ lắm đó, cô gái đáng yêu, tốt bụng, luôn biết nghĩ cho người khác mà anh yêu đâu rồi? sao hôm nay em lại trở nên ích kỷ vậy chứ.

Gái: Phải em ích kỷ vậy đó, em đã cãi lời ba mẹ, bất chấp tất cả mà theo anh sang Việt Nam, anh còn muốn em phải làm thế nào nữa chứ. Anh là tất cả đối với cuộc đời em, em không muốn chia sẻ anh cho ai hết (nói xong gái khóc như mưa, ánh mắt gái lúc đó em không thể nào quên).

Em: Anh hiểu, anh sai rồi, anh xin lỗi em, em đừng khóc nữa không tốt đâu, để anh dỗ em ngủ nha.

Gái: Em không cần, anh đi dỗ cô gái đó ngủ đi

Em: Em bướng quá rồi đó nha

Gái: Em bướng vậy đó, chắc anh cũng không muốn thấy mặt người bướng bỉnh, ích kỷ như em đâu (nói rồi gái kéo vali định bỏ đi).

Em vội kéo gái lại: Tối rồi em định đi đâu

Gái: Em về khách sạn chổ chị em, còn anh đi mà chăm sóc cô gái kia đi

Em (lớn tiếng): Anh không cho em đi

Gái: Anh là gì mà đòi không cho em đi, buông em ra.

Em (giọng chua chát): Em nói anh không là gì à? 6 năm yêu nhau đối với em không là gì à? những chuyện mà mình đã cùng nhau trải qua không có giá trị gì với em sao?

Gái: Em luôn trân trọng tình yêu của đôi ta, nhưng đêm nay anh đã bóp nát nó.

Em: Anh đã nói là không có gì mà, sao em cứ thích làm lớn chuyện thế?

Gái: Đối với anh thì là chuyện nhỏ, nhưng đối với em đó là chuyện lớn, chồng sắp cưới của em, người mà em yêu thương, tin tưởng nhất lại bỏ em đi chăm sóc cô gái khác trong lúc em cũng đang ốm, đang cần anh bên cạnh. Anh muốn em phải cao thượng ư? vậy thì anh đã thất vọng rồi, em không cao thượng, em ích kỷ lắm, em muốn anh phải là của riêng em thôi (nói rồi gái lại bật khóc và kéo vali bỏ đi)

Vâng, đến đây thì em đã hiểu vấn đề, gái không chỉ giận mà còn cảm thấy ấm ức, cô đơn, mặc cảm,......biết gái đang xúc động mạnh nên em không còn muốn tranh cãi, thanh minh làm gì cho thêm dầu vào lửa.

Em: Anh biết đang buồn, nhưng em nghe anh nói đã, tối rồi em lên nghỉ đi, có gì sáng mai mình nói tiếp.

Gái: Không, em muốn đến gặp chị em, em không ở lại đâu, em cô đơn lắm

Vậy là gái bỏ đi ngay trong đêm, đương nhiên là em không thể để gái đi một mình rồi, em cứ chạy xe theo sau canh chừng gái

Em: Lên xe đi, anh chở, không về nhà cũng được, để anh đưa em đến khắp sạn chổ chị em

Gái: Em không cần, anh đi chăm sóc cô gái đó đi

Em: Em bướng quá à

Gái: Em bướng vậy đó, mặc kệ em

Và rồi em với gái cứ cãi qua, cãi lại như thế suốt đường đi đến khách sạn, gái vẫn đi bộ mà dứt khoát không chịu lên xe

Đến khách sạn, gái bảo em về đi, gái ngủ với chị gái được rồi, em nghỉ bây giờ tâm trạng gái vẩn chưa ổn định nên thôi để gái bình tâm lại rồi em mới gặp mặt gái giải thích, dỗ dành.

Tối đêm đó, em về nhà nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, suy nghĩ lại về những gì đã xảy ra, những gì gái nói. Gái nói đúng, em đã sai khi không nghĩ đến cảm nhận của gái, gái yêu em đến nỗi cãi cha, cãi mẹ, định uống thuốc tự tử để gây áp lực buộc gia đình phải cho gái lấy em, rồi lại một thân một mình theo em sang Việt Nam - một đất nước xa lạ mà so với Úc hay Đài Loan quê hương gái còn lạc hậu và thiếu thốn trăm bề. Lúc gái lo rầu đến đổ bệnh em đã không ở bên cạnh lo cho gái mà lại còn bỏ đi chăm sóc cô gái khác (mặc dù bỏ đi chăm sóc Linh là vì hoàn cảnh chứ em cũng không có ý gì). Lúc giật mình thức dậy trong đêm không thấy em chắc gái buồn, sợ và cô đơn lắm.

Đặt mình trong hoàn cảnh của gái mà nghĩ lại thì em không giận mà còn thương gái nhiều hơn. Lỗi là ở em đã không biết tâm lý, lúc đi lại không cẩn trọng ghi lại lời nhắn cho gái an tâm. Còn gái, gái chỉ có mỗi "lỗi" là quá yêu và sợ mất em thôi. Lúc này, cô đơn một mình không có gái bên cạnh em thấy buồn, thấy nhớ gái và thấy hối hận quá. Em quyết định sáng hôm sau sẽ đến khách sạn gặp và làm lành với gái.