Liên Giác Tu: Tôi mắng chửi mệt muốn chết chứ bộ.
~.~
Trước mong đợi chân thành của Nhan Túc Ngang, Đàm Phi rốt cuộc cũng òa khóc đúng theo ý nguyện, cho nên Liên Giác Tu nhức đầu mà tuyên bố tạm thời kết thúc công việc đi ăn trưa.
Thực ra hắn vào nghề đã lâu như vậy, số lần mắng mỏ làm nữ diễn viên bật khóc nhiều không sao kể xiết, có điều kiểu khóc trời long đất lở như Đàm Phi quả thật hiếm thấy. Năm đó lúc Trương Giai Giai khóc cũng chỉ là cắn răng chạy về nhà rồi mới òa khóc, không nghĩ rằng mới đi có vài năm không trở lại, khả năng chịu đựng của nữ diễn viên bây giờ lại giảm sút nhiều đến thế này.
Tiểu Bạch cũng đang rất chán nản, lúc ăn cơm có chút không tập trung.
Nhan Túc Ngang âu yếm vuốt vuốt tóc cậu: "Lần đầu tiên đóng phim, cậu diễn được như vậy là tốt lắm rồi."
"Nhưng mà tôi không hiểu cảm giác yêu say đắm mà đạo diễn nói là như thế nào?"
Nhan Túc Ngang âm thầm thở dài: "Chính là, nếu người ấy đang ở trước mắt cậu, cậu chỉ muốn dâng toàn bộ thế giới cho người ấy. Một khi người ấy không ở trước mắt cậu, cậu liền nhận ra cả thế giới này chẳng còn chút ý nghĩa nào."
Liên Giác Tu cầm hộp cơm đi tới, vừa lúc nghe được câu này, cười nói: "Cậu nên chuyển nghề làm nhà thơ đi, rất có tương lai đó." Hết quay phim, hắn lại biến thành một Liên Giác Tu hòa nhã vui tính.
Nhan Túc Ngang nói: "Nếu như đây là một lời khen tặng thì tôi nhận."
Liên Giác Tu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tiểu Bạch nói: "Không phải lời khen tặng. Bởi vì nhà thơ luôn luôn nói lời êm tai, giống như gϊếŧ người không dao vậy."
Nhan Túc Ngang lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Vậy Liên đại đạo có cao kiến gì chăng?"
"Tình yêu chính là, mỗi khi bạn nhìn thấy người ấy hai mắt dường như phát ra ánh sáng lấp lánh."
Tiểu Bạch trầm ngâm: "Nếu vậy có thể dùng đèn chiếu sáng hỗ trợ được không?"
Liên Giác Tu phá lên cười: "Được, có điều đó là thứ ánh sáng phát ra từ hai tâm hồn đồng điệu. Khi ngắm nhìn người ấy cậu chợt nhận ra đó là người tốt đẹp nhất thế giới, cậu khao khát có được người ấy, được chung sống với người ấy, trọn đời trọn kiếp."
Tiểu Bạch nghi hoặc quay đầu lại, nhìn Đàm Phi ngồi cách đó không xa đang được trợ lý an ủi.
Cả gương mặt đẫm nước mắt cứ như một bông hoa lê thanh khiết bị mưa gió vùi dập.
"Khoan đã." Nhan Túc Ngang đột nhiên xoay đầu Tiểu Bạch lại nói: "Lúc ăn cơm không nên suy nghĩ mấy chuyện nhảm nhí vớ vẩn, ăn cơm trước đã, ăn uống quan trọng hơn!"
Liên Giác Tu thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Cậu nói đóng phim là chuyện nhảm nhí vớ vẩn hả?"
"Tôi là nói ăn uống quan trọng hơn." Nhan Túc Ngang gắp một cục xương tống vào miệng hắn, nhất thời làm cho những lời muốn nói nghẹn lại.
Liên Giác Tu cố gắng đem cục xương nuốt xuống bụng: "Tôi có nói là tôi ghét ăn xương lắm không?"
Nhan Túc Ngang không đổi sắc mặt nói: "Vài năm trước có nói qua."
Liên Giác Tu ú ớ chỉ chỉ vào đống xương nhả ra trên bàn, rồi lại chỉ chỉ vào miệng mình, làm ra vẻ mặt thắc mắc.
"Tôi tưởng câu nói đó quá hạn sử dụng rồi."
Liên Giác Tu phiền muộn dùng đôi đũa chọc chọc hộp cơm: "Lúc ăn cơm thì không cần chêm vào mấy câu đùa nhạt nhẽo thiếu muối như vậy."
Cao Cần lúc nãy bỏ đi ăn trước đã trở lại, theo cùng là Giả Chí Thanh. Chính vì ở đây có thể gặp được rất nhiều ngôi sao, cho nên hắn vô cùng hào hứng, đặc biệt là khi trong số đó có một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Giả Chí Thanh quay lại nhìn Tiểu Bạch đang được chuyên gia trang điểm hóa trang nói: "Tiểu Bạch à, nếu cậu cần người đóng thế mấy cảnh hôn hít hay giường chiếu, tuyệt đối không cần ngại ngùng, cứ việc nói thẳng với mình, mình có thể giảm nửa giá cho cậu!"
Tiểu Bạch đang định mở miệng nói, bị chuyên viên trang điểm lườm một cái liền im lặng.
Nhan Túc Ngang thong thả nói: "Hôn hít với giường chiếu thì không có, nhưng mà cảnh nhảy lầu, nổ mìn, té cầu thang thì có thể ưu tiên cho cậu."
Giả Chí Thanh vẻ mặt nghi ngờ nói: "Tiểu Bạch không phải đóng vai thiếu gia nhà giàu sao? Chắc không có cảnh nhảy lầu chứ?"
"Là vai thiếu gia nhà giàu bị bắt cóc." Nhan Túc Ngang chỉnh lại.
Giả Chí Thanh bĩu bĩu môi: "Tôi đã suy nghĩ kỹ càng rồi, những cảnh mang tính chuyên nghiệp như vậy nên để cho diễn viên chuyên nghiệp phụ trách thì tốt hơn."
Liên Giác Tu cười cười đi vào phòng hóa trang: "Cậu không phải mới nói có thể giảm nửa giá sao?"
Giả Chí Thanh vẻ mặt cầu xin: "Nửa giá thì nửa giá, nhưng mà tôi cá là, tiền thuốc men hậu sự chắc chắn cao gấp mấy lần kinh phí của các anh đó."
Nhan Túc Ngang nói: "Nhưng nếu vậy thì mấy cảnh què chân què tay lên hình nhất định sẽ rất chân thật đó."
Liên Giác Tu lập tức gật đầu nói: "Tôi rất thích sự chân thật."
Giả Chí Thanh: "Tôi có thể đi ra cửa xong rồi lại đi vào, xem như tôi vừa mới tới không?"
Liên Giác Tu cười nói: "Nếu như cậu muốn, chúng ta có thể đem đoạn thoại lúc nãy ra lập lại một lần nữa, coi như vừa rồi là NG."
(NG ~ No Good: cảnh quay hỏng)
Khởi quay một lần nữa, vẫn bắt đầu bằng cảnh diễn giữa Tiểu Bạch và Đàm Phi.
Để không lãng phí phim, Liên Giác Tu đành phải để cho bọn họ diễn thử một lần.
"Tiểu Bạch, cậu cố gắng tập trung ánh mắt vào người Đàm Phi, nhưng đừng có nhìn chằm chằm cứng đơ như vậy, cũng đừng để cho cảm xúc dao động quá làm cho sắc mặt không ăn nhập gì với hành động." Bây giờ vẫn chưa bắt đầu tiến hành quay, cho nên thái độ của Liên Giác Tu có thể coi là ôn hòa, "Đàm Phi cô cũng không phải là người mới đóng phim, lúc thích hợp thì hỗ trợ Tiểu Bạch một chút, nhưng không phải bằng nhiệt tình của cô, mà là dùng diễn xuất của cô lôi kéo cậu ta diễn theo. Không cần lạm dụng quá nhiều kỹ thuật, tự nhiên một chút. Được rồi, hai vị đại gia đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Tại phim trường, gần như tất cả mọi người đều hết sức khẩn trương chuẩn bị bắt đầu cảnh quay.
Gần như, chỉ là gần như thôi.
Ít ra là không kể đến hai người Nhan Túc Ngang và Giả Chí Thanh.
Giả Chí Thanh ganh tị đọc trước nội dung kịch bản: "Bạch Thụy Địch ôm lấy thắt lưng của Đặng Tiêu Tiêu. Tôi thấy cần phải cân nhắc tới chiều cao của Tiểu Bạch, cảnh này, tốt nhất là sắp xếp người đóng thế cho cậu ấy."
Nhan Túc Ngang liếc nhìn hắn một cái: "Người đóng thế mà cao như cậu, chắc là phải mang giày cao gót mới có thể đạt tiêu chuẩn."
Giả Chí Thanh tắt thở, nửa ngày sau mới nói được: "Cho dù cậu ấy có mang giày cao gót cũng không cao được bằng tôi."
"Cậu nên nói đó là đúng chuẩn, không cao không thấp."
Giả Chí Thanh không phục chỉ vào Tiểu Bạch hỏi: "Đang nói cậu ấy hả?"
"Chính xác."
"..." Giả Chí Thanh lầm bầm: "Tiêu chuẩn gì kỳ cục vậy."
Đang nói, Liên Giác Tu đột nhiên ném tới một cái liếc mắt cảnh cáo.
Nhan Túc Ngang cùng Giả Chí Thanh lập tức nghiêm trang im miệng lại.
Một bữa cơm đã giúp cho đoàn làm phim có thêm sức lực, nhưng không thêm được chút xíu may mắn nào.
Sự thật là, Tiểu Bạch và Đàm Phi diễn xuất vẫn y hệt như cũ.
Lửa giận của Liên Giác Tu lại một lần nữa bốc lên ngùn ngụt: "Các người chưa có tiến hóa sao? Hả? Nghe không hiểu tiếng người phải không? Có muốn tôi tới sở thú tìm phiên dịch cho các người không?! Cả hai người động tác cứ cứng ngắc như vậy, bộ tôi đang yêu cầu các người diễn vai ma cà tưng hả? Mấy người cũng không cần đi bằng chân nữa, cứ việc nhảy cà tưng cà tưng đi."
Tiểu Bạch cúi đầu thật thấp, vẻ mặt vô cùng chán nản.
Nhan Túc Ngang mặc dù nhìn thấy thương yêu vô hạn, nhưng lại không nói lời nào bỏ ra khỏi phòng.
Giả Chí Thanh theo sau hắn: "Anh không nói giúp vài câu cho Tiểu Bạch hả?" Bình thường thì tỏ vẻ rất quan tâm rất thân thiết, thời phút mấu chốt thế này sao có thể chặt đứt thâm tình mà bỏ đi như thế? Vừa nãy nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy hắn đã suýt nhảy ra nói vài câu rồi. May là, Cao Cần trước đó đã gọi điện thoại cảnh cáo, ngoại trừ những chuyện thật sự cấp thiết, còn lại tuyệt đối không được nhiều chuyện. Hắn suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng phân loại chuyện phản đối đạo diễn nằm ngoài hạng mục các chuyện cấp thiết.
Nhan Túc Ngang dựa vào bức tường bên ngoài biệt thự, điềm tĩnh nói: "Cậu nghĩ tôi nên nói gì?"
"Phản đối..." Giả Chí Thanh nhớ tới biểu hiện không tốt của Tiểu Bạch nhất thời cảm thấy lời nói của mình không có sức thuyết phục lắm, nên sửa lại nói: "Ít ra cũng phải động viên một chút chứ."
"Cậu có biết, ở nước ngoài, mỗi khi một đứa trẻ bị té ngã, cha mẹ đều để nó tự mình đứng dậy. Bởi vì bất cứ sự giúp đỡ nào cũng chỉ là tạm thời, chỉ có dựa vào khả năng của chính mình mới là chắc chắn nhất."
"... Chỉ là động viên thôi mà, có cần thiết phải làm to chuyện vậy không?" Hơn nữa, Tiểu Bạch biến thành con anh ta từ lúc nào chứ? "Nếu lỡ Tiểu Bạch vẫn đóng không tốt, không đạt yêu cầu thì biết làm sao đây?"
Nhan Túc Ngang ngẩng đầu lên, nhìn một loạt biệt thự tiếp nối biệt thự phía trước: "Vậy thì đổi người."
"Có cần phải tuyệt tình đến vậy không?"
"Không có ai là toàn năng cả, mỗi một việc đều có người làm được và người không làm được." Nhan Túc Ngang nhún vai nói: "Cùng lắm thì lần sau gợi ý Tiểu Bạch ra đĩa nhạc thử xem."
Giả Chí Thanh kinh hồn hoảng vía nói: "Tôi chân thành nói cho anh biết, đề nghị của anh cực kỳ nguy hiểm."
"Nguy hiểm cỡ nào?"
"Nguy hiểm chết người."
"..."
Nhan Túc Ngang và Giả Chí Thanh đứng ở cửa nói chuyện cả nửa ngày mới trở lại, nhưng Liên Giác Tu vẫn còn đang gầm rú như cũ.
Đàm Phi đã thoát khỏi khổ nạn, có thể nói, cô về cơ bản đã lấy lại được phong độ của mình, còn Tiểu Bạch thì dường như càng ngày càng lúng túng, ngay cả lời thoại vốn ban đầu rất lưu loát bây giờ cũng đã bắt đầu ấp úng.
Liên Giác Tu trán nhăn ngày càng dữ dội hơn, thiếu chút nữa buông ra một câu má nó.
Giả Chí Thanh nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức chạy ra ngoài, ngoan ngoãn gọi điện cầu cứu Cao Cần.
Cao Cần ở đầu dây thản nhiên nói: "Để cho bọn họ tự giải quyết đi?"
"Bọn họ? Ai vậy?"
"Đằng nào cũng không liên quan tới cậu."
Cảm thấy mình bị xem thường một cách nghiêm trọng, Giả Chí Thanh phẫn nộ nói: "Anh không nói cho tôi biết, tôi sẽ từ chức!"
"Tuyệt đối đừng ăn không nói có."
"... Anh muốn tôi từ chức tôi liền từ chức, như vậy bản thân tôi không có chút ý nghĩa nào, cho nên tôi KHÔNG!"
Cao Cần hết kiên nhẫn nói: "Còn chuyện gì nữa không? Không có gì tôi cúp máy."
"Ê, tôi đang rất nghiêm túc báo cáo công việc, anh có cần phải tỏ thái độ như vậy không?"
"Tôi đang rất nghiêm túc ngồi WC, cậu có cần phải chọn thời điểm này không?"
Giả Chí Thanh vô ý thức bịt mũi lại: "Anh là đồ bất lịch sự!"
Tít, điện thoại đầu dây bị cắt đứt, bất lịch sự cuối cùng đã được kiểm chứng.
Giả Chí Thanh cất điện thoại vào túi đang định đi vào, liền thấy Nhan Túc Ngang đang ôm Tiểu Bạch đi ra.
Tiểu Bạch hai mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng vẫn không chịu rơi xuống.
Tiếng gào thét của Liên Giác Tu từ bên trong vọng ra: "Nếu ngày mai vẫn tiếp tục diễn như vậy, cậu cả đời này đừng nghĩ tới chuyện đóng phim nữa!"
Giả Chí Thanh vội vã hỏi: "Sao vậy?"
Kỳ thật câu này quá dư thừa, ai có mắt cũng nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng trừ câu đó ra, hắn chợt nhận thấy vốn từ vựng của mình thật vô cùng nghèo nàn.
Nhan Túc Ngang nói: "Tôi đưa Tiểu Bạch về nhà. Cậu tự về đi."
"Không cần đâu, để tôi..."
Nhan Túc Ngang nhìn cũng chẳng buồn nhìn: "Tôi tiện đường."
... Hình như là, hắn và Tiểu Bạch mới ở chung một nhà nha? Muốn nói tiện đường, còn ai tiện hơn hắn chứ? Giả Chí Thanh nét mặt vô cùng
囧
không ai sánh được nhìn Tiểu Bạch lên xe của Nhan Túc Ngang, sau đó phóng đi mất hút.