Tống Nghệ Tiểu Bạch Hòa Tam Tê Cự Oản

Chương 15: Quán lẩu cay tình yêu

Đại Thần than vãn: Không thể để tôi tỏ ra hào phóng một lần sao?

~.~

Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở trước cổng bệnh viện.

Nhan Túc Ngang thấy Tiểu Bạch vội vã chuẩn bị xuống xe, lập tức kéo tay cậu lại: "Để A

Phát đi trước xem động tĩnh."

Lâm Phát nghe vậy lập tức nhảy ra khỏi xe.

Tài xế ban đầu đang tính chợp mắt một chút, chợt vô ý nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi

mắt sáng của Đại Thần đang nhìn chằm chằm vào hắn, cơn buồn ngủ của hắn ngay lập tức

không cánh mà bay, vội vàng ngồi thẳng dậy.

Nhưng ánh mắt của Đại Thần vẫn y như cũ không hề buông tha.

Tài xế chịu hết nổi quay đầu lại, run giọng hỏi: "Nhan tiên sinh..." Có gì thì nói ra đi mà, làm

ơn đừng có im lặng nhìn trừng trừng một cách kỳ quái như thế... hắn tự dưng nhớ tới bộ

phim điện ảnh "Chuyến Xe Ma Quỷ" do anh ta đóng vai chính.

Nhan Túc Ngang lấy trong túi ra năm mươi đồng, đưa cho hắn: "Đi mua đồ ăn sáng đi."Tài xế nhanh chóng bay ra khỏi xe. Lúc đóng cửa xe, hắn thấy rõ ràng Đại Thần nhìn hắn

bằng ánh mắt khen ngợi.

"Tiểu Bạch." Nhan Túc Ngang ngón tay gõ gõ đầu gối: "Cậu có..."

Tiếng chuông điện thoại vang lên rất đúng lúc.

Nhan Túc Ngang hít một hơi thật sâu rồi nghe điện thoại.

Tiểu Bạch loáng thoáng nghe thấy một chuỗi âm thanh lạo xạo.

Nhan Túc Ngang tắt điện thoại: "Chúng ta từ khu cấp cứu đi vào." Nhưng hắn không xuống

xe ngay, mà ngồi vào ghế của tài xế, lái đến bãi đậu xe của khu cấp cứu.

Tiểu Bạch ngồi phía sau, thấy hắn quen thuộc đường đi lối lại, không khỏi tò mò hỏi: "Anh rất

rành nơi đây hả?"

"Ừ. Tôi trước giờ khám bệnh đều đi đường này."

"Vậy sao hôm qua lại đi tới khu ngoại trú?" Để rồi gây ra một đống ồn ào.

Tiểu Bạch không phải là người hay giữ kín trong lòng, có chuyện liền trực tiếp hỏi.

Nhan Túc Ngang bước chân hơi chậm lại, hỏi một câu không liên quan: "Vậy sao hôm qua

các cậu không tới khu cấp cứu?"

Tiểu Bạch ngẩn người: "Vì chẳng có thương tích gì hết."

Cứ tiếp tục một người hỏi một người trả lời trớt quớt kiểu này, vấn đề ban đầu đương nhiên

bị mắc kẹt không tìm được đường ra.

Hành lang trước cửa phòng của Giả Chí Thanh vắng tanh vắng ngắt chẳng có lấy một

phóng viên nào.

Nhan Túc Ngang nói: "Bọn họ đều chạy xuống dưới lầu rồi.""Bọn họ vì sao lại muốn gặp Giả Chí Thanh? Người quản lý của anh Á Luân là Cao Cần

mà?"

"Tối hôm qua không phải cậu ở cùng với Phong Á Luân sao? Cậu ta lúc nào nhìn cũng giống

như người quản lý của cậu."

"Nhưng anh Á Luân chỉ có chở tôi về nhà thôi."

Hai từ "chỉ có" không hiểu sao lại làm Nhan Túc Ngang cảm thấy hài lòng. Trên mặt hắn

phảng phất nét cười: "Biết làm sao được, giới giải trí là thế, chẳng cần gió vẫn có thể dậy

sóng."

Tiểu Bạch quay đầu lại nhìn gương mặt hắn.

Rõ ràng là một làn da trắng nõn không chút dấu vết của cuộc đời, nhưng vẫn có thể nhận ra

được ẩn chứa trong từng ánh mắt nét mày là biết bao thăng trầm từng trải.

Trong phòng bệnh, Giả Chí Thanh gương mặt sa sầm như thể đang buồn bực chuyện gì, lúc

nhìn thấy Tiểu Bạch và Nhan Túc Ngang, vẻ mặt cứng đơ không có chút cảm xúc nào.

"Mình hiểu vì sao bọn phóng viên biết mình đang ở đây rồi."

Tiểu Bạch kinh ngạc: "Vì sao?"

Giả Chí Thanh mắt nhìn xuống sàn nhà: "Còn nhớ người đẹp phóng viên mình kể với cậu

không?"

"Nhớ."

"Là cô ta thông báo." Hắn chợt phẫn nộ đấm mạnh lên giường: "Vì ngày hôm qua lúc Đại

Thần tới, mình có nói là nghi ngờ cô ta cầm đầu bọn phóng viên tới bắt người, ai ngờ cô ta

nghe được. Cho nên cô ta biến giả thành thật thẳng tay dẫn bọn phóng viên tới đây truy sát."

Tiểu Bạch nói: "Ồ, thì ra cô ấy rất là ân oán phân minh nha."Giả Chí Thanh càng giận dữ hơn nói: "Coi chừng mình tham gia chương trình "Kẻ Thù Của

Bọn Đê Tiện" à!"

Tiểu Bạch lè lưỡi.

Nhan Túc Ngang nhịn không được xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu: "Hiện tại người cũng

đã gặp, cậu yên tâm chưa?"

Giả Chí Thanh nhìn Tiểu Bạch, nhìn lên bàn tay đang đặt trên đầu của Tiểu Bạch, rồi nhìn

tới Nhan Túc Ngang hỏi: "Đại Thần sao lại đi chung với Tiểu Bạch thế?"

Một người não chỉ bị chấn động rất rất nhỏ mà lại được Đại Thần ba lần bốn lượt tới thăm,

có phải là muốn thử thách trái tim bé nhỏ yếu đuối của hắn không vậy?

"Cậu ấy bị bọn phóng viên vây trước cửa nhà, tôi tiện đường chở cậu ấy đến đây."

Một câu nói mới vô can làm sao. Nhưng mà... "Đại Thần sao lại trùng hợp tới trước nhà của

chúng tôi vậy?"

Một câu "nhà của chúng tôi" tức thì giáng cho tâm trạng vui vẻ của Nhan Túc Ngang một

đòn. Hắn hơi nhướng mày: "Không bằng lần sau tôi sẽ đem lộ trình kế hoạch công tác cho

cậu xem trước?"

Giả Chí Thanh rụt cổ.

Tiểu Bạch à, cậu tự mình cầu nguyện đi nha.

Tiểu Bạch nhìn thấy Giả Chí Thanh xong cuối cùng cũng cảm thấy an tâm: "Tôi mời anh ăn

sáng nha."

Nhan Túc Ngang gần như nghi ngờ lỗ tai có phải chăng đã nghe được ước mơ thầm kín của

con tim, nhưng nhìn vẻ mặt chăm chú của Tiểu Bạch không phải là giả, hắn ngay lập tức

hào hứng gật đầu.Thật đúng là có công mài sắt có ngày nên kim mà. Nỗi oán giận sáng sớm mà bị từ chối mấy

lần liên tiếp đã bị khoảnh khắc vui sướиɠ này đánh tan không còn một mảnh.

Đi tới trước xe, Nhan Túc Ngang định mở cửa đã thấy tài xế cầm một cái túi to chứa đầy đồ

ăn sáng vui vẻ đi tới, tươi cười vẫy đuôi chờ đợi một lời khen ngợi.

Tiểu Bạch chợt nói: "A, anh tài xế đã mua đồ ăn rồi."

... Nhan Túc Ngang quay lưng về phía Tiểu Bạch, nhìn tài xế với ánh mắt gϊếŧ người.

Tài xế hoảng sợ hai tay run rẩy, cái túi rơi bịch một cái xuống đất, nước canh nước súp đều

đổ hết ra ngoài.

Nhan Túc Ngang vô cùng hài lòng: "Ôi, cậu thật là bất cẩn quá." Nhưng mà lần bất cẩn này

rất đúng lúc! Hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch: "Không còn cách nào khác, chúng ta đành ra

ngoài ăn vậy."

Địa điểm cho Tiểu Bạch lựa chọn.

Quán lẩu cay Tứ Xuyên gần tiệm thịt Hưng Long của Hùng ca vẫn không có gì thay đổi.

Tuy rằng không gian nhỏ hẹp, nhưng món lẩu cay lại có cái tên rất đặc sắc - lẩu cay Tình

Yêu.

Nhan Túc Ngang giả vờ bình tĩnh nói: "Cậu có muốn chúng ta gọi suất ăn tình nhân không?"

"Suất ăn tình nhân?" Tiểu Bạch ngơ ngác hỏi: "Là cái gì vậy?"

"... Thực đơn quán này đâu?" Hắn búng ngón tay một cái.

"À, không có thực đơn đâu." Tiểu Bạch chỉ chỉ ngón tay ra phía tủ kính ngoài cửa: "Ra đó rồi

chọn."

Nhan Túc Ngang đảo mắt qua một chồng khay nhựa đặt trên quầy.Tiểu Bạch chọn rất nhiều rau bỏ vào khay của mình, sau đó lại lấy thêm một lượng lớn xíu

mại, há cảo tôm bỏ vào khay của Nhan Túc Ngang đang đứng thừ người bất động.

"Cậu có thấy chúng ta giống như đang bán rau ngoài chợ không?" Nhan Túc Ngang tuy

đóng phim đã lâu nhưng cũng chưa từng đóng qua vai ông chú bán rau như thế này.

"Giống sao? Đâu có." Tiểu Bạch vừa cầm cái khay đưa cho ông chủ vừa trả tiền vừa nói: "Ở

đây không trả giá được."

Ông chủ nghe vậy liền cười nói: "Ôi trời, Tiểu Bạch đã được lên ti vi rồi sao còn đòi trả giá

nữa. Không giảm giá đâu."

Tiểu Bạch nghiêm túc nói: "Người lên ti vi cũng thích tiền vậy."

Ông chủ không nói nên lời.

Sắc mặt Nhan Túc Ngang lúc đầu có chút miễn cưỡng dần dần đã thoải mái hơn. Ừ thì, chỉ

cần được ở bên cạnh Tiểu Bạch, làm ông chú bán rau thì ông chú bán rau, có gì đâu.

Buổi sáng khách ăn lẩu cay không nhiều lắm, cho nên phần ăn của bọn họ rất nhanh được

dọn lên.

Nhan Túc Ngang gắp một viên há cảo tôm, đặt vào trong chén Tiểu Bạch, lại lấy từ trong

chén Tiểu Bạch một cọng rau chân vịt bỏ vào miệng.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nói: "Anh thích ăn rau chân vịt à? Tôi đi mua thêm."

"... Không cần đâu, như vậy được rồi." Nhan Túc Ngang mỉm cười.

Tiểu Bạch lựa hết rau chân vịt trong chén của mình ra, đặt ở trên cùng, cho hắn dễ gắp.

Nhan Túc Ngang nhìn thấy, trong lòng vui sướиɠ, nhẹ giọng nói: "Làm sao bây giờ? Vậy là

tôi thiếu cậu hai bữa ăn rồi.""Sao?"

"Tôi muốn mời cậu, nghĩa là đã nợ cậu một bữa. Hôm nay cậu mời tôi ăn, không phải là tôi

lại nợ cậu thêm một bữa nữa sao?"

Tiểu Bạch cau mày nói: "Nhưng mà một bữa do anh mời và một bữa do tôi mời, nếu so về

giá cả thì đâu có giống nhau?"

...

Nhan Túc Ngang đương nhiên không ngờ tới Tiểu Bạch thoạt nhìn ngơ ngác, nhưng khi tính

toán lại rõ ràng như vậy: "Không giống nhau nghĩa là sao?"

"Anh mời tôi một bữa ăn hơn ba trăm đồng, tôi mời lại một bữa chỉ có hai mươi mấy đồng

thôi." Tiểu Bạch chấm ngón tay lau khóe miệng: "Cho nên cuối cùng tôi còn thiếu anh..."

Cộp.

Nhan Túc Ngang nặng nề gác đũa xuống bàn.

Tiểu Bạch nghẹn một cái rồi lại nói tiếp: "Nhưng mà hiện giờ tôi không có tiền, phải đợi biên

đạo Trần trả tiền cho tôi..."

Nhan Túc Ngang lạnh lùng nhìn cậu: "Cậu có xem tôi là bạn không?"

Tiểu Bạch gật đầu.

Cậu biết Nhan Túc Ngang đối với cậu rất tốt, một minh tinh nổi tiếng như hắn chắc chắn

không phải vì rảnh rỗi không có chuyện làm mà lảng vảng trước cửa nhà bọn họ. Hơn nữa

không sớm không muộn mà đúng vào lúc cậu cần giúp đỡ nhất.

"Nếu vậy sao cậu tính toán chi li với tôi thế?"

"Hùng ca có nói, cho dù anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng.""Tôi với cậu không phải anh em ruột thịt." Nhan Túc Ngang lẩm bẩm một câu, đột nhiên cầm

đũa lên.

Tiểu Bạch nhìn rau chân vịt trong chén, e dè cẩn thận nói: "Anh... còn muốn ăn rau chân vịt

nữa không?"

Nhan Túc Ngang hung dữ liếc cậu một cái: "Không ăn. Tôi không phải thủy thủ Popeyes mỗi

ngày phải đi cứu Olivia, thích ăn thứ rau chân vịt đó."

Lúc Tiểu Bạch trở lại công ty trời đã sắp trưa.

Cao Cần cùng Mã Thụy đều không có trong công ty.

Thư ký của Mã Thụy kéo Tiểu Bạch lại. Cô nam quả nữ, cơ hội tốt như vậy tuyệt đối không

thể bỏ lỡ lần nữa.

"Tiểu Bạch à, cậu và Phong Á Luân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Rõ ràng là cùng

chung một công ty, nhưng trước sau đều không khai thác được gì ở cậu ta, chuyện này làm

cô cảm thấy rất mất mặt.

"Xảy ra chuyện gì là sao?" Tiểu Bạch buồn bực chớp mắt. Vì sao ngày hôm nay từ sáng tới

giờ, ai ai cũng xúm lại hỏi những câu mà cậu không hiểu?

"Thì là..." Cô bỗng nhiên hạ giọng nói: "Phong Á Luân đã bỏ rượu ba năm nay rồi, sao tự

nhiên lại bỏ đi uống rượu giải sầu vậy?"

Anh Á Luân đã bỏ rượu ba năm rồi?

Tiểu Bạch chậm rãi mở miệng.

Thư ký hồi hộp chờ đợi cậu tiết lộ một tin chấn động.

Ai ngờ cậu ta lại chỉ thở dài: "Tôi cũng không biết."Không biết?!

Thư ký chán nản quay quay cây bút: "Vậy ngày hôm qua anh ấy có nói với cậu chuyện gì

khả nghi không?"

"Khả nghi?" Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Có."

Thư ký hai mắt sáng lên: "Chuyện gì?"

"Ngày hôm qua tôi chào tạm biệt anh Á Luân, nhưng anh ấy không có trả lời."

... Vậy thì khả nghi cái quái gì?

Thư ký nhăn mặt nói: "Hay là cậu đi quá nhanh không nghe kịp?"

Tiểu Bạch chợt nói: "Hình như đúng vậy."

Rắc.

Cây bút bị bẻ thành hai khúc.

Tiểu Bạch hết nhìn cây bút lại nhìn cô.

Thư ký vén tóc mai, thong thả nói: "Gần đây mấy cây bút này chất lượng không được tốt

lắm."

Buổi chiều Cao Cần trở về, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.

Tiểu Bạch hỏi chuyện Phong Á Luân.

Cao Cần nói: "Bị giam giữ mười lăm ngày. Mấy ngày này cậu ra vào nhớ cẩn thận bọn

phóng viên một chút, không được nói gì, tôi sẽ sắp xếp cậu ra khách sạn ở một thời gian."Tiểu Bạch nghĩ đến Phong Á Luân là người luôn coi trọng hình thức đến thế mà phải chịu bị

giam giữ mười lăm ngày, không khỏi cảm thấy đau lòng: "Tôi có thể đi thăm anh Á Luân

không?"

"Mười lăm ngày qua nhanh thôi, cậu không cần vào góp vui đâu. Cậu ta một mình một

phòng, ngoại trừ không có người đẹp nữ y tá bên ngoài, so với tiện nghi mà Giả Chí Thanh

đang hưởng thụ cũng không khác lắm." Hắn ngừng một chút: "Hai người bọn họ đúng là anh

em cùng chung hoạn nạn, khoảng cách xa như thế mà vẫn có thể lần lượt từng người từng

người gây họa."

...

Tiểu Bạch nghĩ mãi cũng không ra trại giam với bệnh viện thì có gì giống nhau.

Cao Cần đột nhiên hỏi: "Cậu làm sao mà mới sáng sớm đã ở cùng với Nhan Túc Ngang?"

"À, anh ấy..." Anh ấy chỉ đi ngang qua hay là cố tình chạy tới? Tiểu Bạch bây giờ mới nhận

ra cậu đã quên hỏi câu này rồi. "...tự nhiên xuất hiện..."

Ánh mắt lợi hại của Cao Cần soi mói từng cm biểu tình trên mặt cậu, sau đó nhẹ nhàng nói:

"Cậu là nghệ sĩ của Ematto, tốt nhất nên giữ khoảng cách với anh ta."

Vì sao tất cả mọi người đều nói như vậy?

Tiểu Bạch trong tiềm thức muốn phản bác, nhưng nghĩ đến hôm qua sau khi phản bác xong

Phong Á Luân liền xảy ra chuyện, cuối cùng quyết định không nói gì.