Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng

Chương 47: Chương 47

Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên đều là trời sinh xinh đẹp.

Không chỉ có khuôn mặt lớn lên đẹp, ngay cả dáng người cũng là ngàn dặm mới tìm được một, lúc này hai người ngồi ở trên quảng trường ăn kem, hấp dẫn hơn phân nữa ánh mắt của những người ở đây.

Còn rất trùng hợp là hôm nay hai người đều mặt áo lông, nhan sắc còn rất cao , nếu không phải phía sau còn có 2 nhϊếp ảnh gia, chỉ sợ ai đều phải cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân.

“Bọn họ nhìn quá xứng đôi!”

“Không chỉ có xứng đôi, còn đặc biệt đẹp, khuôn mặt kia, còn có dáng người kia , tựa như vai chính bước ra từ manga.

Trời !! không được, mị nhất định phải post lên trên mạng.”

“Bọn họ ngồi ở bên kia, mị còn tưởng rằng chính mình là đang xem phim thần tượng.”

“Anh trai kia thoạt nhìn thật ngầu nhỉ , tiểu tỷ tỷ lại rất là ôn nhu, mị vừa rồi qua đi chụp ảnh chung thời điểm, tỷ tỷ còn nhìn mị mà cười đó, là con gái mà mị còn có cảm giác tim đập thình thịch"

.....

Tô Lam Lam đứng kế bên xe kem, nghe thấy mấy nữ sinh đi ngang qua nói , sắc mặt kém đến muốn chết, ánh mắt càng là gắt gao mà nhìn chằm chằm về hướng của Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn.

Kem trong tay còn chưa ăn, đã bắt đầu tan chảy, nhưng cô ta lại như là không có để ý.

Tất cả sự chú ý đều tập trung vào đôi nam nữ ngồi bên kia.

Trong lòng cô ta lại không muốn thừa nhận, nhưng Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên nhìn chính xác là rất xứng đôi, bọn họ là loại người này, mặc dù không làm gì , trời sinh là có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác, tuổi tác tương đương, lớn lên xinh đẹp giống nhau, dường như ngay cả ông trời củng phá lệ mà thiên vị bọn họ.

Lúc này đã gần chạng vạng, bầu trời đã chậm rãi chuyển sang màu đen.

Nhưng hai người bên kia vẫn là kim quang xán xán, giống như có một vầng hào quang phát ra ở trên người bọn họ, chiếu đến bọn họ càng thêm sáng chói !

Phẫn nộ.

Căm ghét.

Những cảm xúc này trong một khắc dường như khuếch đại ra .

Lông mi dài che khuất cảm xúc trong mắt Ôn lam lam, đôi môi cắn chặt lại , mặc dù trên mặt cô ta thường xuyên cười, thoạt nhìn cùng với lúc trước không có gì khác nhau, nhưng Tô Lam Lam chính mình biết, hiện tại lửa giận trong lòng đã đốt cháy đến mức tận cùng.

Nếu trước kia cô ta đối Ôn Nhuyễn chỉ là chán ghét, như vậy hiện tại liền có thể nói rất là hận.

Cô ta không rõ vì cái gì Ôn Nhuyễn luôn là có thể nhẹ nhàng mà làm cho người khác lúc nào củng thích mình, trước kia là như thế , hiện tại cũng là thế ! Nữ nhân này giống như trời sinh ra liền có thể hấp dẫn người khác , mặc kệ lưu lạc đến tình trạng gì.

Cô ta có thể cho phép những người khác thích Ôn Nhuyễn.

Nhưng Kỷ Duyên là không thể!

Kỷ Duyên là của cô ta , mặc dù cô ta không thích Kỷ Duyên.

Cô ta tuyệt đối không cho phép Ôn Nhuyễn đem Kỷ Duyên cũng cướp đi!

kem đả chảy đến trên ngón tay của tô lam lam,cảm giác lạnh lẽo làm cô ta lần nữa tỉnh táo lại, cô ta phảng phất chỉ là thất thần trong giây lát , cúi đầu nhìn kem trong tay, hơi hơi dừng lại , sau đó lộ ra ánh mắt đáng tiếc, “Ai, như thế nào lại chảy hết rồi, thật là đáng tiếc mà.”

Tùy tiện đem kem trong tay ném vào thùng rác.

Cô ta lấy ra khăn giấy từ túi xách , lau khô ngón tay, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra , bước đến gần phương hướng của Ôn Nhuyễn mà đi đến.

Lúc đi đến trước mặt.

Cô ta cong cong đôi mắt trong trẻo , có chút bất đắc dĩ cùng Kỷ Duyên làm nũng nói: “Kỷ Duyên, anh như thế nào đều không đợi em vậy a?” Dừng một chút, lại như là nói với người nhà mà bổ sung một câu, nhẹ nhàng cười nói, “Anh đó, như thế nào còn giống như lúc nhỏ , nhìn Ôn Nhuyễn tỷ rồi liền trực tiếp đem tất cả mọi người bỏ rơi lại phía sau, hại em tìm mệt chết.”

Thời điểm nghe được nửa câu trước, Kỷ Duyên còn nhẹ nhàng nhíu mi mắt.

Nhưng nghe được nửa câu sau, mặt đột nhiên đỏ lên, trực tiếp dậm chân nói: “cô nói bậy gì đó? tôi khi nào bỏ rơi mọi người lại phía sau?!” Lời nói là nói như vậy, nhưng Kỷ Duyên vẫn là cúi đầu nhìn phía Ôn Nhuyễn .

Thấy Ôn Nhuyễn thần sắc tự nhiên, hoàn toàn không bị những lời này ảnh hưởng, nhẹ nhàng nhấp môi.

Tô Lam Lam nói làm Ôn Nhuyễn cảm thấy rất kinh ngạc, Kỷ Duyên lúc nhỏ thích đi theo cô sao? Giống như không có gì ấn tượng.

Khi còn nhỏ có rất nhiều người thích đi theo cô , nam, nữ, lớn hay bé, cô đi đến đâu đều có một nhóm người vây quanh cô.

Kỷ Duyên lúc đó chính là cái "củ cải nhỏ".

Cô cũng không có nhớ rõ ?

Bất quá Ôn Nhuyễn lười hỏi đến, càng không muốn phản ứng lời nói của Tô Lam Lam , ai biết nữ nhân này đột nhiên nhắc tới này chuyện này làm gì? Vừa lúc thấy Chúc Nguyệt cùng Từ Nghiên đi đến, Ôn Nhuyễn cười đứng dậy hướng bọn họ vẫy vẫy tay, hô: “Từ lão sư, Chúc Nguyệt.”

“Tiểu Nhuyễn Nhuyễn, mọi người ở đây à?.”

Chúc Nguyệt vừa cười vừa chạy đến, hoàn toàn không để ý đến không khí tại đây, giống như là muốn khoe vật quý, đem chiến tích mua sắm cho Ôn Nhuyễn xem, “Em xem, đây đều là vừa rồi đi tìm kiếm, khăn quàng cổ ở đây khá đẹp, chị cố ý mua hai cái, một cái cho em một cái cho chị, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau sử dụng.”

Vừa nói vừa cảm khái: “Từ lão sư trả giá quá lợi hại, nhiều đồ như vậy chỉ tốn không đến 100 Euro, chờ khi chương trình kết thúc chúng ta lại đi mua một ít đồ.”

Từ Nghiên cũng đi đến trước mặt, nghe vậy liền cười nói: “Cũng là chủ quán ở đây dễ nói chuyện, nếu là đυ.ng tới người không dễ nói chuyện, chị củng không trả giá nổi đâu.”

“Kỳ thật tại La Mã rất ít đồ vật có thể mua, chờ thêm mấy ngày chúng ta đi Tây Ban Nha, đồ vật tại đó cũng không tệ lắm, đặc biệt là có trà làm thủ công tại nhà, hương vị đặc biệt thuần hậu.”

Nghe được trà thời điểm, Ôn Nhuyễn ánh mắt nhẹ nhàng chớp , cười nói: “Chờ khi đến Tây Ban Nha , có thể phiền toái Từ lão sư mang em đi xem được không? Em cũng muốn mua chút trà đem về.”

“Đương nhiên có thể.”

Từ Nghiên cười một cái, thuận miệng hỏi câu, “Hiện tại tiểu cô nương không phải uống trà sữa thì chính là uống cà phê, nhưng thật ra rất ít có người thích uống trà, tiểu mềm là mua cho mình hay là mua cho....!..."

Vốn dĩ muốn nói người nhà.

Nhưng nhớ đến thân thế của Ôn Nhuyễn , lại không nói tiếp.

Ôn Nhuyễn cười cười, không có quá lớn phản ứng, như cũ đôi mắt cong cong nói , “Là cho một vị trưởng bối trong nhà rất là thích uống trà.”

Người nhà?

Ở đây mọi người nghe được lời này, ánh mắt hơi lóe, có một chút phản ứng, bất quá không ai nói gì, Trời củng gần tối, Từ Nghiên đề nghị hôm nay đến quán gần đó ăn tối.

“Được, vừa lúc em vừa rồi đi ngang qua nhìn thấy một tiệm kiểu Trung Quốc , nhìn có vẻ không tồi......” Chúc Nguyệt một bên kéo Từ Nghiên cánh tay, một bên kéo Ôn Nhuyễn, cười khanh khách đến nói: “Ăn đồ tây nhiều ngày như vậy, em thèm món Trung quá rồi.”

“Ô ô ô, thức ăn trung quốc mới là đồ ăn ngon nhất thế giới, lẩu nè, đồ chiên, đồ nướng BBQ......”

Đi được vài bước.

Phát giác phía sau không có gì động tĩnh, Từ Nghiên quay đầu lại phía sau hô: “Kỷ Duyên, ngẩn người làm gì đâu, đi thôi.”

Kỷ Duyên không nói chuyện, bước chân đi theo sau, ánh mắt nhìn Ôn Nhuyễn , thấy cô một chút cũng không có quay đầu lại, vốn dĩ muốn nói gì nhưng lúc này môi mím lại thành một đường thẳng.

Kỷ Duyên rũ mi mắt, che lấp cảm xúc trong đôi mắt

Người khác không có chú ý tới những biến hóa này của hắn, nhưng Tô Lam Lam đi kế bên, vẫn luôn chú ý nét mặt biến hóa của Kỷ Duên, lúc sau liền nhỏ giọng hỏi: “A Duyên, anh không vui sao?”

Kỷ Duyên nhíu nhíu mày dừng bước chân lại, “Tôi vì cái gì không vui?”

“Anh đó, thời điểm không vui đều là như thế này, nói củng không nói một câu, liền mím môi cúi đầu, còn thích......” Tô Lam Lam cúi đầu, nhẹ nhàng cười nói, “Lấy mũi chân đá đá mấy hòn đá trên mặt đất.”

Kỷ Duyên vừa lúc này đang đá đá chân, nghe đến lời này động tác liền dừng lại.

Phía trước ba người vừa nói vừa cười.

Nhưng bọn họ này, lại yên tĩnh, một chút âm thanh củng không có.

Lại một lát sau, Tô Lam Lam mới dùng chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe được thanh âm, nói: “A Duyên, anh......”

“Cái gì?”

“Anh có phải hay không thích Ôn Nhuyễn ?”

“...!...”

Kỷ Duyên dừng lại bước chân, tiếng nói chuyện của người trên đường lúc này không nghe thấy gì nữa, ngay cả tiếng gió bên tai cũng như ngừng lại, hắn......!Thích Ôn Nhuyễn?

Sao có thể?

Tô Lam Lam nhìn thấy Kỷ Duyên cau mày lại, tiếp tục cười nói: “Anh khi còn nhỏ liền thích đi theo chị ấy, nếu là Ôn Nhuyễn không dắt anh theo, anh còn khóc nhè, giống như một tiểu mít ướt......!Chuyện này, anh quên rồi sao?”

Tự nhiên là không quên.

Ôn Nhuyễn khi còn nhỏ rất xinh đẹp, ai củng muốn chơi cùng cô ấy.

Kỷ Duyên bởi vì là em của Kỷ Hề, nên rất muốn đi chơi cùng Ôn Nhuyễn, đáng tiếc Ôn Nhuyễn không thích dẫn hắn theo, con nít thường thích chơi với người củng tuổi, cảm thấy tuổi còn nhỏ sẽ rất phiền toái.

Lúc ở trong nhà trẻ.

Ôn Nhuyễn học lớp lá, Kỷ Duyên học mẫu giáo , cô ấy nổi danh là vua trong trường, một đám bạn học đều thích đi theo cô ấy, cô ấy nói trốn học, một đám người liền đi theo trốn học, còn không thích đi đường bình thường, một hai phải trèo tường.

Nói như vậy sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

Có một lần, Kỷ Duyên được Kỷ Hề dắt theo, Ôn Nhuyễn dẫn theo mười mấy người đứng ở ven tường, nhìn thấy hai người đi tới liền nhíu mi.

- “Kỷ Hề, cậu liền một hai phải mang em ấy tới sao?”

- “ nhị thúc của tớ ra ngoại quốc tham gia triển hội, mẹ tớ muốn tớ trông em ấy, tớ cũng không có biện pháp a.”

- “Vậy thì ..

chỉ một lần nay thôi đấy.”

Sau đó cô ấy liền quay đầu, nhìn Kỷ Duyên, hung hăn bá đạo nói: “Này, em đợi lát nữa nghe lời cho chị, nếu hại bọn chị bị lão sư bắt, chị liền méc lão sư , là em muốn trốn học, để lão sư phạt em.”

Kỷ Duyên cảm thấy Ôn Nhuyễn quá hung dữ, chẳng tốt chút nào, không biết vì sao mà nhiều người thích chơi cùng cô ấy như vậy.

Kỷ Duyên lần đầu tiên trốn học, trèo ở trên tường, như thế nào cũng không dám nhảy xuống, khóc đến mắt đều đỏ bừng, một đám hài tử đều nói không muốn dẫn Kỷ Duyên theo, ngay cả Kỷ Hề cũng nói như vậy, nhưng nguyên bản người nói với hắn“Em không nghe lời, chị liền không dẫn em theo” Ôn Nhuyễn lại không có nói gì.

Cô ấy đứng ở ven tường, ngửa đầu nhìn Kỷ Duyên, vươn tay, không kiên nhẫn đến nói: “Khóc cái gì? Nhảy xuống, chị sẽ đở được em.”

Ôn Nhuyễn khi đó chỉ lớn hơn có một tuổi, tay nhỏ chân nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống là sẽ đở được hắn.

Kỷ Duyên cảm thấy chính mình ủy khuất muốn chết, không thể hiểu được bị Kỷ Hề dắt theo, không thể hiểu được đi theo bọn họ trốn học, còn trên không ra trên dưới không ra dưới, càng nghĩ càng ủy khuất, hắn ngồi ở trên tường khóc .

Sau lại cũng không biết có được đở hay không, liền nhảy xuống.

Kỷ Duyên cho rằng chân mình sẽ bị gãy, nhảy không tốt liền sẽ muốn cưa chân, không thể tưởng tượng được cảm giác đau đớn đó, nhưng lúc này bên tai truyền đến một tiếng kêu rên, sau đó......! cảm giác có một thân thể đỡ được hắn, run run rẩy rẩy mở mắt ra, hắn nhìn thấy Ôn Nhuyễn ở trước mặt mình.

Nàng lông mi rất dài mà còn cong vυ't.

Bọn họ rất gần nhau, lúc cô ấy vỗ vỗ mặt hắn, Kỷ Duyên cảm giác mặt mình ngứa ngứa

Kỷ Duyên giống như không lấy lại được tinh thần, vẫn luôn nằm bất động, chờ đến khi nghe được tiếng nói bên tai, “Đau muốn chết, sao em nặng vậy.”

Lúc này mới phản ứng lại, cô gái nhỏ nói không muốn dẫn cậu theo thật sự đỡ được hắn.

Kỷ Duyên một chút vết thương cũng không có, ngược lại là cô ấy, quần áo màu trắng dình đầy bụi đất, tóc trên đầu cũng bị bung ra, thoạt nhìn giống như công chúa bị tai nạn.

Cô ấy vẫn hung dữ như vậy.

Nhưng Kỷ Duyên một chút cũng không sợ Ôn Nhuyễn

Sau đó hắn rất thích tìm Ôn Nhuyễn để đi chơi cùng, kỳ thật Ôn Nhuyễn một chút cũng không tốt, thích bắt nạt , thích lừa hắn, nói kêu "tỷ tỷ" thì sẽ cho kẹo ăn, nhưng mười lần thì đến chín lần đều là lừa hắn.

Ôn Nhuyễn còn thích nựng mặt hắn, thích nhìn Kỷ Duyên khóc đến đỏ mắt.

Nhưng mà......!Chính là rất thích chơi cùng cô ấy.

Ôn Nhuyễn kỳ thật một chút cũng không giống bá đạo như trong truyền thuyết, cô ấy giúp đỡ rất nhiều người, khi có bạn bị khi dễ, luôn luôn là cô ấy đứng ra đầu tiên, trốn học bị lão sư bắt, cũng là cô ấy chính mình một người nhận tội.

Ký ức khi còn nhỏ của Kỷ Duyên, phần lớn đều có quan hệ cùng Ôn Nhuyễn .

Chỉ là sau khi cha mẹ qua đời, Kỷ Duyên cùng Kỷ gia nổi lên mâu thuẫn, cùng gia đình Kỷ Hề ngày càng xa cách, cùng Ôn Nhuyễn cũng càng ngày càng xa.

Rồi sau đó.

Ôn gia phá sản.

Trong trí nhớ của Kỷ Duyên cô gái lúc nào củng rộng rãi , hoạt bát, xinh đẹp lại bá đạo cũng bắt đầu thay đổi, cô ấy trở nên sợ sệt, trở nên tự ti, bị người khác khi dễ cũng không dám phản kích, cô ấy chỉ biết trốn ở một góc tối ôm hai đầu gối mà khóc.

Có một lần.

Kỷ Duyên đi ngang qua, thấy một đám con trai khi dễ Ôn Nhuyễn , liền kéo cô ấy rời đi.

Trong ngõ nhỏ.

kỷ Duyên cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Ôn Nhuyễn, trầm giọng hỏi : “Vì cái gì không phản kích?”

“Vì cái gì tùy ý bọn họ khi dễ cô?”

“Cô trước kia......”

“Trước kia cái gì?” Ôn Nhuyễn ngẫng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt không có một chút tươi cười nào, thần sắc nhàn nhạt, là thói quen chết lặng , “Em vì cái gì phải tới? Em liền tính hôm nay có thể bảo vệ chị thì có lợi ích gì?”

“Nhà chị phá sản, ba mẹ chị đã chết, chị ...!.....!đã thành cô nhi.”

“Cho dù có Lâm gia che chở chị, nhưng chị không bao giờ sẽ là Ôn Nhuyễn của trước kia, chị cùng cái thế giới này đã không còn hợp nhau, em còn không rõ sao?”

Cuối cùng là cô ấy xoay người rời đi , gió đêm truyền đến lời nói cuối cùng , “Kỷ Duyên, đừng có quản chuyện của chị nữa.”

Sau lần đó .

Kỷ Duyên không còn gặp qua Ôn Nhuyễn, rõ ràng là cùng trường học, nhưng cô gái của lúc trước đi đến nơi nào đều tản ra ánh sáng bắt đầu mờ nhạt trong biển người, Kỷ Duyên tìm không thấy cô ấy, nhưng thật ra có thể nghe được một số chuyện , bất quá đều là chuyện của Ôn Nhuyễn và Lâm Thanh Hàn.

Rồi sau đó.

Kỷ Duyên vào giới nghệ sĩ, rất ít có cơ hội đến trường, cơ hội cùng Ôn Nhuyễn gặp nhau lại càng không có.

Kỷ Duyên biết sau khi tốt nghiệp thì Ôn Nhuyễn liền gả cho Lâm Thanh Hàn, biết cô ấy thành phu nhân của người giàu nhất thành phố, Kỷ Duyên có thể nhìn thấy cô ấy trong giới những người nổi tiếng ,nàng cười cười đến kéo tay của Lâm Thanh Hàn , cùng người khác trò truyện.

Nhưng nụ cười trên mặt không bao giờ la nụ cười tươi sáng trong trí nhớ khi xưa.

Kỷ Duyên cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy người con gái tỏa sáng trong trí nhớ khi xưa, có thể là lúc nãy......!hoặc là nói từ khi tham gia tổng nghệ .

Kỷ Duyên phát hiện, nụ cười xinh đẹp kia, người con gái tỏa sáng kia lại quay trở về.

Bỏ qua nhữngnăm tháng mang đến nhiều nổi đau ,người con gái ấy càng trở nên ôn nhu, cũng càng thêm loá mắt, cũng làm ánh mắt luôn của hắn không tự chủ được đặt ở trên người con gái ấy.

Tô Lam Lam thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, không nói lời nào, lại nhẹ nhàng kêu một tiếng, “A Duyên?”

“...! ...!Cái gì?” Kỷ Duyên lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn cách đó không xa Ôn Nhuyễn bóng dáng, tiếng nói còn có chút mất tiếng.

Tô Lam Lam không thích Kỷ Duyên bộ dáng này, càng không thích hắn nhìn Ôn Nhuyễn, nhưng cô ta biết tươi cười cùng ôn nhu là ô dù của cô ta, cô ta ở trong bóng tối, nghiêng đầu, mi mắt cong cong, tiếng nói lại ôn nhu động lòng người, “Anh còn chưa có trả lời câu hỏi của em?”

“Anh......”

thanh âm của cô ta như một cơn gió nhẹ thổi đến bên tai, “Thích Ôn Nhuyễn sao?”

Thích sao?

Kỷ Duyên nhìn bóng dáng của Ôn Nhuyễn , trong nháy mắt trong lòng đột nhiên như muốn nhảy lên, bất chôt nhớ tới khi còn nhỏ hỏi mẹ, thích là cái gì?

“Thích a......” Trong trí nhớ, Mẹ ôn nhu ôm lấy hắn, cười nói: “Thích chính là khi con nhìn cô ấy, nhịn không được muốn cười, lúc không thấy được sẽ nhớ, chỉ cần ở bên cạnh cô ấy, ánh mắt của con vĩnh viễn chỉ biết đặt ở trên người cô ấy, cô ấy đau lòng, con cũng sẽ khổ sở, cô ấy vui vẽ, con cũng sẽ vui vẻ.”

“Cô ấy nếu cười với con, con liền sẽ cảm thấy tim đập nhanh, cảm thấy ngày hôm nay, tất cả đều thật trong xanh, sẽ cảm thấy đến gió, cũng trở nên ôn nhu dịu dàng.”

Kỷ Duyên nghĩ đến vừa rồi Ôn Nhuyễn nhận lấy kem, ngẩng đầu lên, hướng hắn cười cười .

Lúc ấy, liền cảm thấy tim đột nhiên đập rất nhanh, trong đầu cũng nghe thấy vang lên âm thanh ong ong ong ,kem trong tay đều cảm giác cầm không vững

Về sau——

Lúc ngồi ở bên người cô ấy, chỉ im lặng không nói chuyện, cũng rất vui vẻ, hắn thậm chí cảm giác gió thổi tới trên người đều trở nên ôn nhu rất nhiều.

Nếu đây là thích, kia hắn......

Giống như thật là thích cô ấy mất rồi, không phải cảm giác thích như lúc nhỏ, là khi ánh mắt chạm vào nhau, sẽ làm tim hắn đập nhanh, làm mặt hắn đỏ lên.

Tô Lam Lam nhìn Kỷ Duyên, thấy trên mặt hắn lộ ra một tia ý cười, tuy rằng không thấy rõ, nhưng vẫn bị cô ta thấy được, tay lại nắm chặt một ít, cô ta há mồm, tựa hồ có chút do dự mà nói: “Kỳ thật......”

Kỷ Duyên quay đầu nhìn cô ta, “Cái gì?”

“Anh có người mình thích, làm bạn bè, em khẳng định là vì anh mà cảm thấy vui vẻ, nhưng mà A Duyên, anh biết tình cảm của Ôn Nhuyễn đối Thanh Hàn ca ...!...” Tô Lam Lam khe khẽ thở dài, “Em sợ anh về sau sẽ đau thương mà thôi .”

Kỷ Duyên nghe được lời này liền nhíu mi.

Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn không phải đã ly hôn sao? Lần trước hắn còn nghe đươc cuộc đối thoại ở trong hoa viên, Ôn Nhuyễn một chút cũng không muốn quay lại.

“Anh đó , thật là một chút cũng không hiểu được tâm tư của phụ nữ, Ôn Nhuyễn cùng Thanh Hàn ca đúng là ly hôn, nhưng nhiều năm tình cảm như vậy không phải giả, anh xem Ôn Nhuyễn đối với anh là cái dạng gì, đối Thanh Hàn ca lại là cái dạng gì?”

Tô Lam Lam nhìn hắn, từng câu từng chữ mà nói: “Chỉ có khi nghe được Thanh Hàn ca , cảm xúc của chị ấy mới có chút dao động, anh cùng chị ấy ở chung lúc này, có phát giác chị ấy đối với anh và những người khác, có gì khác nhau sao?”

Gương mặt của Kỷ Duyên ở trong bóng đêm đột nhiên chỉ trong một cái chớp mắt mà tái nhợt, Ôn Nhuyễn đối hắn cùng những người khác có gì khác nhau sao?

Không có......

Chưa từng có.

Cô ấy đối với hắn cùng những người khác, hoàn toàn không có gì khác nhau, từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn như thế.

“Vừa rồi Ôn Nhuyễn nói đến vị trưởng bối kia chắc là Lâm gia gia đi.” Tô Lam Lam thanh âm còn không có dừng lại, “Đều ly hôn lâu như vậy, chị ấy vẫn luôn tới viện điều dưỡng , anh nói, chị ấy là vì ai ?”

Lúc sau lại nói.

Kỷ Duyên đã không nghe được gì, quay đầu nhìn bóng dáng Ôn Nhuyễn rời đi, đã lâu như vậy, cô ấy liền một lần đều không có quay đầu lại , cô ấy không để ý đến người phía sau có hay không đuổi kịp, không để ý đến hắn cùng Tô Lam Lam đang nói cái gì.

Trong lòng rầu rĩ, rất không thoải mái, giống như là trái tim bị xé rách ra một cái khe nhỏ.

Kỷ Duyên mím môi, cau mày, không đợi Tô Lam Lam mở miệng, đột nhiên lạnh một khuôn mặt, thu hồi tầm mắt, tiếng nói lạnh lùng : “Tôi mệt mỏi, đi về biệt thự trước ....”

Nói xong.

Kỷ Duyên trực tiếp xoay người rời đi, liền một lời chào hỏi cũng chưa nói ra.

Phía sau hai đại ca quay camera nhìn thấy một màn này đều ngốc, vừa rồi hai người ở phía trước lẩm nhẩm lầm nhầm, bọn họ cũng nghe không rõ ràng, đột nhiên nói đi là đi, đến cơm tối đều không ăn, đây là tình huống gì thế này?

Tuy rằng Duyên Thần tính tình là không tốt, nhưng trước kia cũng không có tình huống tùy ý rời đi như vậy .

Kỷ Duyên người cao chân lại dài, rất mau liền đi đã không thấy bóng dáng , hai đại ca quay camera nhìn đến này tình huống này, chỉ có thể chạy theo.

Cách đó không xa Ôn Nhuyễn ba người cũng rốt cuộc phát giác không thích hợp, quay đầu, nhìn thấy chỉ có Tô Lam Lam, lại nhìn nhìn thấy Kỷ Duyên rời đi, Từ Nghiên mở miệng hỏi: “Lam lam, Kỷ Duyên làm sao vậy?”

Tô Lam Lam bước tới, tiếng nói ôn nhu nói: “A, phỏng chừng là đi một ngày, mệt mỏi rồi.”

“Chúng ta đây......”

“Không có việc gì, chúng ta đi ăn đi, chút nữa mang về cho anh ấy ít thức ăn là được rồi.”

Đã gần đến quán ăn, tuy rằng không biết Kỷ Duyên bị làm sao, nhưng hiện tại bụng đói kêu vang cũng không thích hợp rời đi, mắt thấy đại ca camera vẫn luôn đi ở phía sau Kỷ Duyên , đám người Chúc Nguyệt cũng liền thu lại tâm tư, chỉ có Ôn Nhuyễn cau mày, nhìn thoáng qua Tô Lam Lam.

Có cảm giác Tô Lam Lam cười có một chút kỳ quái..