Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 17: Anh ta có chút động tâm

Editor: Alissa.

Cố Dĩ Trạch nhìn thấy cô dính đến đây, lông mày nhăn lại vừa ghê tởm, duỗi tay cố đẩy cô ra.

"Cố Dĩ Trạch, đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta"

Tô Vãn nhìn ra được ý đồ của hắn, quyết định động thủ một bước, trước hạ giọng nhắc nhở một câu, "Anh thân là vị hôn phu trên danh nghĩa của tôi, trước mặt người khác nên âu yếm tôi một chút, nếu anh ở chỗ này làm tôi mất mặt, đừng có trách tôi làm anh xấu hổ, đến lúc đó xem ai rớt xuống đài trước."

Cố Dĩ Trạch tức giận, lạnh lùng trừng mắt nhìn cô: "Tôi ghét nhất người khác uy hϊếp tôi."

"Thật thông minh, tôi chính là thích đe dọa người khác đấy, đặc biệt là anh." Tô Vãn cong môi, nụ cười rạng rỡ đến mức sáng lạn.

Tròng mắt của Cố Dĩ Trạch phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng của cô ấy, một đôi mắt đen ngập nước nhìn anh, có một chút thuần khiết cùng dịu dàng.

Anh lại một lần nữa ngây người.

Tô Vãn trong ký ức của anh ta luôn trang điểm đậm không phù hợp với lứa tuổi, quần áo và trang sức cũng không phù hợp, nói tóm lại không biết cái gì mới gọi là sang trọng, đôi mắt luôn mang theo sự kiêu ngạo dã man, không xem ai ra gì ngu xuẩn mà diễn, mười phần là được nuông chiều thành một đại tiểu thư điêu ngoa.

Nhưng ngày hôm nay.. Cô thực sự có vẻ như là thực sự thay đổi bản thân.

"Cô đang làm cái quái gì thế?" Hắn định tâm lại, hạ giọng hỏi nhỏ một câu.

Miệng Tô Vãn khẽ động, vừa định nói chuyện, khoé mắt dư quang lại thoáng nhìn thấy bọn Tô Như Nguyệt đang tiến về phía này.

Hiển nhiên, Tô Như Nguyệt không cam lòng bị bỏ rơi, muốn đến lấy lòng Cố Dĩ Trạch gây sự chú ý.

Tô Vãn đoán được suy nghĩ của cô ta, đột nhiên thay đổi ý định, cố tình vươn tay ra ôm lấy cổ Cố Dĩ Trạch, nhón chân lên ghé sát tai hắn: "Anh biết đấy, bố tôi rất coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, điều này có liên quan đến địa vị của tôi ở nhà, anh phải giúp tôi."

Cố Dĩ Trạch có chút lo lắng.

Hai người họ lúc này tư thế quá thân mật, cả người cô đều dán lên người hắn, một cổ mùi hương nhàn nhạt mang mùi sữa tắm kín đáo bay vào mũi hắn, mùi bạc hà, thật tươi mát, làm cả người thật thoải mái.

Anh ta nghĩ, cô chắc là đã tắm xong trước khi tới đây.

Tô Vãn nhìn Tô Như Nguyệt ở phía đối diện mặt đã xanh lét, nụ cười trên môi cô sâu hơn nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh lẽo.

Tô Như Nguyệt xiết chặt quyền, thầm thề trong lòng, nguyền rủa Tô Vãn chết không được tử tế.

Không chỉ cô ấy, mà những người khác xung quanh cũng đã chú ý đến việc này.

Hôm nay là bữa tiệc của Cố lão gia tử, Cố Dĩ Trạch là tâm điểm tất nhiên sẽ thu hút đến sự chú ý của mọi người, Tô Vãn cứ thế công khai cùng hắn ôm nhau một chỗ tất nhiên sẽ là một đề tài bàn tán của thiên hạ.

"Tôi nhớ ra rồi, cô gái này dường như là con gái của Tô Kiến Nam, chính là vị đã đính hôn với Cố gia" Đột nhiên có ai đó thốt lên làm mọi người bừng tỉnh.

"Không phải vị tiểu thư kia là người xấu sao? Nói ra lại không giống như vậy, tính khí thực sự rất tốt."

"Ai biết được?"

Bên này mấy người châu đầu ghé tai, Tô Như Nguyệt đứng bên cạnh họ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, tức giận đến nỗi đem răng hàm nghiến ken két.

Theo tính toán lúc trước của ả ta là đem Tô Vãn ra làm nền cho mình, chính mình trở thành tiêu điểm của toàn bộ buổi tiệc, nhưng xem ra hiện tại.. Như thế nào lại thành ra như vậy.

Tô Vãn rất vừa lòng với phản ứng của ả, thấy rằng mục đích của mình đã đạt được, cô vội vàng lùi về sau vài bước cùng Cố Dĩ Trạch giữ khoảng cách.

Nhưng cô chợt rùng mình một cái nhìn lên trên tầng hai.

Nhưng trên kia trừ hành lang trống không có một ai trên đó.

Nhưng..