Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 51: Hẹn hò cắm tiểu huyệt (H)

Bạch Chỉ bị anh làm không dưới ba lần, cuối cùng trực tiếp hôn mê.

Khuya ngày hôm sau mới tỉnh, khi tỉnh lại, anh lấy lòng đưa cơm đến, Bạch Chỉ đã lâu không ăn uống gì, liền uống mấy ngụm cháo, còn dư lại đều bị anh ăn.

Chu Thành Đông để cô nghỉ ngơi một buổi sáng, đến buổi chiều, anh mang theo cô đến trung tâm mua sắm mua một bộ quần áo.

Bạch Chỉ lần này tới quá vội vàng, không mang nhiều quần áo, cho nên anh mua quần áo cho cô, cô cũng không có cự tuyệt.

Hoàng hôn buông xuống, màn đêm nhẹ nhàng bao trùm cả thành phố, cảnh đẹp như vậy Chu Thành Đông liền đưa Bạch Chỉ đến một nhà hàng Pháp ăn tối, anh đem hoa hồng đặt riêng lấy ra, cánh hoa đỏ kiều diễm dưới ngọn đèn, thật xinh đẹp, cô lập tức nhận lấy.

“Còn lãng mạn như vậy!” Bạch Chỉ ôm hoa, không cần nói có bao nhiêu yêu thích.

Vì muốn thưởng cho anh, chờ đến khi thức ăn dọn lên, cô tự mình đút cho anh ăn.

Chu Thành Đông nhìn hoa tươi phụ trợ, lại có ánh sáng chiếu rọi xuống người con gái mỹ miều, chỉ có thể nói quá đẹp.

Bạch Chỉ thẹn thùng mà nói: “Đừng nhìn, ăn nhanh đi.”

“Một hồi về nhà phải thu đủ.” Chu Thành Đông lộ ra nụ cười xấu xa, tay không thành thật mà bắt lấy bàn tay cô.

“Anh dám, đừng làm bậy, chúng ta còn ở bên ngoài.” Bạch Chỉ dùng chân đá anh một chút.

Dùng bữa ở nhà hàng Pháp một lần tốn tận hai tiếng đồng hồ, ăn một cái lại tới một cái, Chu Thành Đông hiện tại không có tâm tư ăn cơm, chỉ cần nhìn Bạch Chỉ phía dưới đã cứng.

Hôm nay vốn là một cuộc hẹn hò đẹp đẽ, lại bị anh quấy rầy, cuối cùng thức ăn còn chưa lên hết, anh đã lôi kéo Bạch Chỉ đi rồi.

Chu Thành Đông đem cô gái mang vào trong xe, tắt đèn xe, xoay người chặn lại cô.

“Tại sao anh lại như vậy, cơm còn chưa có ăn xong.” Bạch Chỉ biết người đàn ông này muốn làm gì, cô đem đầu nghiêng sang một bên, không cho anh hôn.

“Ăn cơm kèm theo dươиɠ ѵậŧ ngon hơn.” Chu Thành Đông cởi bỏ đai lưng, anh kéo rớt quần cô, sờ đến tiểu huyệt, nắm côn ŧᏂịŧ cương cứng tách ra môi âʍ ɦộ cắm đi vào.

Tối hôm qua vừa mới làʍ t̠ìиɦ, dươиɠ ѵậŧ thực dễ dàng cắm vào, hai chân Bạch Chỉ khoanh lại vòng eo, cô bất đắc dĩ mà tách ra chân.

“Dươиɠ ѵậŧ ăn ngon sao?” Chu Thành Đông thẳng lưng xỏ xuyên qua, gậy thịt ở trong âʍ đa͙σ ma sát, anh cầm eo nhỏ, gậy thịt cao lớn một chút lại một chút chạm vách tường chọc.

“A… Cắm quá sâu…” Bạch Chỉ ôm chặt Chu Thành Đông, âʍ đa͙σ thất thủ, môi âʍ ɦộ mẫn cảm ngậm lấy gốc rễ anh, hút đến anh tần suất nhanh hơn.

Không gian bịt kín thành nơi hai người phát tiết du͙© vọиɠ, Bạch Chỉ ngửa đầu nhìn viên pha lên trên nóc xe, anh đè nặng mãnh liệt cắm, cô thở ra khí nóng đánh vào viên pha lê, thực nhanh liền nổi lên sương mù.

“Đâm đãng chết được, phía dưới tất cả đều là nước.” Dưới cái cắm chọc của Chu Thành Đông dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra ngoài, nhiễm ướt phần hông, lông mao nồng đậm cũng dính ướt, cả đùi cũng bị phun tới.

“Là do lão công đâm quá mạnh, a… Nhẹ chút…” Bạch Chỉ còn không có khích lệ xong, anh đã lấy tần suất kinh người thọc vào rút ra, qυყ đầυ chọc đến miệng tử ©υиɠ.

“Mẹ nó, còn da^ʍ như vậy, làm chết em.” Chu Thành Đông buông ra hung mãnh thúc hông, Bạch Chỉ cuốn lấy anh, hạ thể tương liên, âʍ đa͙σ bao bọc dươиɠ ѵậŧ nuốt lấy, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chọc cho anh bắt lấy mông vểnh vỗ đánh lên.

“Lão công… A… Muốn hỏng a… Tiểu huyệt thật ngứa…” Dưới cường độ cao thọc vào rút ra, âʍ đa͙σ sinh ra cảm giác tê dại, Bạch Chỉ mông vểnh run rẩy, một lượng lớn nước bạch lộ đột nhiên phun ra ngoài.

“Tê! Đều phun trên qυყ đầυ.” Chu Thành Đông qυყ đầυ mở rộng tử ©υиɠ, cắm vào đến nơi sâu nhất, cô gái co rút lên, anh lao tới nhanh hơn, chờ đến khi cô chịu không nổi cao triều phun, anh ôm chặt cô quát: “Bắn ở nơi nào?”

“A… Bắn tới da^ʍ huyệt em… A… Nhanh lên…” Bạch Chỉ bị tra tấn đến điên rồi, cô rộng mở âʍ đa͙σ, tiếp theo từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào.