Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 50: Thụ tinh (H)

Bạch Chỉ mới vừa xuống xe lửa thì tuyết rơi, cô quấn chặt áo lông vũ, lôi kéo hành lý đi về phía trước.

Chu Thành Đông ở bên ngoài ga tàu hỏa chờ cô gái nhỏ, ngay khi cô tiến vào tầm mắt, anh lập tức chạy tới.

“Cha nuôi.” Bạch Chỉ vui vẻ hưng phấn mà vẫy tay với anh.

“Rốt cuộc cũng tới.” Chu Thành Đông một phen ôm chặt cô, bao bọc trong ngực.

“Thật chặt.” Cái ôm của anh quá chặt, Bạch Chỉ bị siết đến thở không nổi.

“Quá nhớ em.” Chu Thành Đông buông ra cô, anh nhịn không được hôn lên cô.

Môi Bạch Chỉ lạnh băng, đυ.ng tới cái hôn đầy lửa nóng của anh lập tức cũng nóng lên.

Chu Thành Đông quang minh chính đại mà hôn môi cô, ngón tay xuyên vào làn tóc, toàn bộ thân thể đều trở nên hưng phấn.

Bạch Chỉ cảm nhận được bản năng giống được đang kêu gào trong anh, không kịp có bất kỳ phản ứng gì, cô đã bị anh nhét vào trong xe.

Chu Thành Đông chở Bạch Chỉ về đến nhà, đá văng cửa, anh liền ôm cô hừng hực mà hôn lên, hành lý “Đông” một tiếng rơi xuống trên mặt đất.

Bạch Chỉ không ngăn cản được tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt, áo lông vũ bị anh thô bạo mà lôi kéo rớt, bàn tay to gấp gáp mà chui vào áo lông bắt lấy cặp thỏ ngọc tròn trịa xoa nắn.

“Cha nuôi, anh bao lâu rồi không làm?” Chu Thành Đông gấp gáp như thế, phía dưới Bạch Chỉ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến chảy nước.

“Em nói đi? Phía dưới đã cứng rồi.” Chu Thành Đông đem cô ném tới trên giường, tính dục dâng trào, phía dưới muốn nổ mạnh, anh cởi bỏ đai lưng, nhanh chóng đem quần cởi ra.

Qυầи ɭóŧ đã phồng một đống, Bạch Chỉ xem đến hãi hùng khϊếp vía, chờ đến khi qυầи ɭóŧ kéo xuống, cây sinh mệnh tím đen bắn ra tới, dữ tợn thô dài, cái túi nặng trĩu rũ ở dưới háng, cô nuốt một ngụm nước bọt.

Chu Thành Đông đứng ở trước giường kéo rớt chiếc quần dài bó sát của cô, mở đều hai chân, hoa cốc trắng nõn lộ ra, tay anh đều đang run rẩy, lâu lắm rồi không có làʍ t̠ìиɦ, nhìn thấy hạ thể của cô, lý trí đã quăng đi không còn sót gì.

“Thật lớn.” Bạch Chỉ che lại đôi mắt, hai túi no đủ quá cỡ, không biết bên trong có bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙.

“Tôi muốn cắm vào em.” Chu Thành Đông đem qυყ đầυ để ở trên môi âʍ ɦộ, không kiên nhẫn mà hướng bên trong cắm, anh phát ra tiếng gầm sảng khoái, nhìn qυყ đầυ đẩy ra cắm đến bên trong, lý trí nát vụn một cái đẩy liền toàn bộ tiến vào.

“Trời má! Thật dài…” Âʍ đa͙σ bị nhét đầy, Bạch Chỉ ngẩng cổ, còn không kịp thích ứng tình huống bên dưới, anh đã ấn cô cắm lên.

“Tê! Tiểu huyệt thật chặt.” Chu Thành Đông áp trên người Bạch Chỉ, cái mông nâng lên xỏ xuyên qua, cự thịt thô dài ở trong âʍ đa͙σ đấu đá lung tung, qυყ đầυ lần lượt chống đến điểm mẫn cảm.

“Lão công… A… Thật mạnh… Tiểu huyệt… A…” Bạch Chỉ mông vểnh nâng lên, bị người đàn ông đè nặng lăn lộn, hai viên trứng nặng trĩu mỗi lần đánh vào trên mông vểnh đều phát ra âm thanh “Bạch bạch”, cô ôm chặt anh, âʍ đa͙σ ngứa ngáy cắm ra lượng lớn chất lỏng.

“Thọc sướиɠ sao? Rống…” Chu Thành Đông vùi đầu khổ làm, anh giống như con sói đói, làm đến không biết nặng nhẹ, cô gái dưới thân mềm thành một bãi nước, âʍ ɦộ tao hồng bị vạch mở, côn ŧᏂịŧ tím đen căng đến tràn đầy.

“Sướиɠ… A… Lão công… Cho em… A…” Hô hấp Bạch Chỉ đều là hương vị hormone nồng đậm của anh, cô hôn đầu anh, giương miệng lớn tiếng dâʍ đãиɠ kêu.

“Ông đây nhớ em chết đi được, mẹ nó.” Chu Thành Đông làm có bao nhiêu tàn nhẫn, liền có bấy nhiêu nỗi nhớ cô, anh điên cuồng mà đong đưa vòng eo, thân hình tinh tráng nổi lên cơ bắp no đủ, từ phía sau nhìn vào, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© hai người chặt chẽ mà khảm ở bên nhau.

“Lão công… Thao chết em… A…” Dâʍ ŧᏂủy̠ Bạch Chỉ ngăn không được phun ra, thịt căn thô dài liên tục cắm sâu, qυყ đầυ chọc tiến thẳng tử ©υиɠ, nháy mắt một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra tới.

“Tê! Chặt như vậy là muốn cắn đứt sao?” Chu Thành Đông lấy góc độ xảo quyệt loạn đảo, qυყ đầυ vẫn bị vách thịt gắt gao hút lấy, một trận kɧoáı ©ảʍ tê dại bắt đầu lan tràn.

“Lão công… Em sắp… Muốn phun… A…” Anh cường hãn như thế mà thao làm, Bạch Chỉ chịu không được, cô bám chặt bả vai anh cao trào.

Chu Thành Đông đã lâu không bắn, tự nhiên chịu không nổi Bạch Chỉ đột nhiên khẩn trí, anh đi vào thật sâu, thọc vào rút ra phun ra, bắn xong lại tiếp tục cắm mở như cũ.

“Anh làm sao mà…” Dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể còn sưng to, thậm chí so với vừa rồi còn lớn hơn.

“Lại làm một lần nữa.” Chu Thành Đông thay đổi tư thế, để cô gái nhỏ ngồi trong lòng ngực mình, anh ngồi ở trên giường, nâng mông lên.

“Khoan đừng cắm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong thật nhiều.” Bạch Chỉ cảm giác anh bắn thật nhiều, tiếng “òm ọp òm ọp” vẫn còn vang.

“Nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, đủ cho em thụ tinh.” Chu Thành Đông loạn ngôn nói lời thô tục, Bạch Chỉ nghe được phía dưới co chặt lại.

“Không… Không được…” Bạch Chỉ không cần mang thai, cô còn nhỏ.

“Không được cũng phải làm, nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy không cho em, quả thật rất đáng tiếc.” Chu Thành Đông nâng mông điên cuồng cắm, khiến cho cô hoảng loạn, quả đào tròn trước ngực phát trướng.

“Lão công… Xin anh… A…” Bạch Chỉ bị làm đến không nói nên lời hoàn chỉnh, phía dưới vừa tê vừa ngứa, gốc thịt cao lớn cuồng bạo đâm chọc tử ©υиɠ.

Chu Thành Đông hướng bên trong rộng mở mà làm, dươиɠ ѵậŧ thô tráng cắm rễ ở môi âʍ ɦộ, qυყ đầυ tàn nhẫn khuấy đảo va chạm, mật huyệt “Phụt phụt” phun ra không ngừng.

Anh nâng mông vểnh tận tình mà va chạm, Bạch Chỉ thế nhưng chịu không nổi, lần thứ hai cao trào, thân thể hoàn toàn mềm nhũn.

Chu Thành Đông cắm một lần nữa đem cô gái áp đến trên giường, anh nhanh chóng mà đóng cọc, bốn năm trăm cái, anh gào thét phun ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần này cũng không có giảm bớt, run rẩy mà bắn hơn mười luồng.

Khi Bạch Chỉ cho rằng đã kết thúc, anh lại bắt đầu cắm lên, đến cuối cùng tiểu huyệt cũng không khép lại được, mép thịt hơi mở nhiễu xuống chất lỏng đặc sệt.