Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 20: Sô pha điên cuồng làm, bắn cho sinh đứa con (H)

Bạch Chỉ cùng Chu Thành Đông ở nhà vệ sinh công cộng điên long đảo phượng, bị bắn hai luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong, cô giữ chặt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trở lại bàn tiệc, vì phòng ngừa nó chảy ra, cô dùng sức kẹp lấy mắt con của tiểu huyệt, mà khi nhìn đến nụ cười xấu xa của anh, cái miệng nhỏ buông lỏng lập tức chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Về đến nhà, Bạch Chỉ chạy nhanh lên phòng cởϊ qυầи áo đi tắm rửa, dưới thân tất cả đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ mùi vị tanh tưởi nồng đậm, cô dùng tay lấy ra mất vài phút.

Bạch Chỉ ở đầu này đang ở tắm rửa, nhưng Chu Thành Đông bên đầu kia lại bị Vu Mị quấn lấy cầu hoan.

“Chồng à, chúng ta đã rất lâu không có làm cái kia?!” Vu Mị nhìn nam nhân nằm ở trên giường, cô liền vuốt cơ ngực rắn chắc cầu hoan.

“Hôm nay thật sự mệt, để hôm nào đi!” Chu Thành Đông một chút cũng không muốn làm.

Vu Mị trực tiếp bị cự tuyệt, có chút bất mãn, đặc biệt khi ở trên giường, cô luôn luôn là người chủ động, hỏi một trăm cặp vợ chồng cũng không có ai vợ mỗi ngày phải cầu xin chồng làʍ t̠ìиɦ như cô.

“Chồng à, anh xem chúng ta kết hôn đã lâu, ngay cả con cái cũng không có, cha mẹ em bên kia muốn một lời giải thích rõ ràng, chi bằng cho anh cho em một đứa con đi!”

Chu Thành Đông không có trả lời, nếu là trước kia không cùng Bạch Chỉ phát sinh quan hệ, anh sẽ đáp ứng Vu Mị, nhưng hiện tại anh căn bản một chút cũng không muốn.

“Được không?” Vu Mị giống như trước đây làm nũng.

“Hôm nay bỏ đi, thật sự quá mệt mỏi.” Chu Thành Đông đẩy ra Vu Mị, anh quay người đi.

Vu Mị cho rằng anh thật sự mệt mỏi, cô không dám lại quấy rầy, đành phải nghẹn khuất mà tắt đèn nằm ngủ.

Chu Thành Đông không có ngủ, anh suy nghĩ thật nhiều, từ lúc bắt đầu, anh kết hôn cùng Vu Mị là vì con đường làm quan, Vu Mị thích anh, mà anh lại làm ở công ty cha Vu Mị cho nên tự nhiên sẽ lựa chọn kết hôn cùng Vu Mị, cho tới bây giờ anh cũng không có phủ định lựa chọn của mình, hơn nữa vĩnh viễn cũng sẽ không.

Bạch Chỉ ngủ đến nửa đêm bị khát tỉnh, cô không thể không đi xuống lầu uống nước, nhưng không nghĩ tới có người từ sau lưng ôm lấy cô.

Chu Thành Đông vẫn không ngủ được, anh ở dưới lầu ngây người một tiếng, hút hơn mười điếu thuốc, đang lúc muốn lên lầu đi ngủ, Bạch Chỉ thế nhưng xuống lầu, nhìn cô gái mặc váy ngủ, dáng người lay động làm đầu óc anh nóng lên, vọt qua.

“Người tại sao ở đây?” Bạch Chỉ bị hù chết, cô còn tưởng rằng là ăn trộm.

“Muốn làm con!” Chu Thành Đông ghé vào trên cổ cô hôn lấy môi anh đào, anh dùng miệng ma sát, lại nhịn không được ngậm lấy nhuận hút.

“Đừng, không phải mới vừa làm sao.” Bạch Chỉ thanh âm đặc biệt nhỏ, cô xoay người liền bị anh ôm vào trong ngực

“Con sinh cho ta đứa con đi!” Chu Thành Đông đột nhiên như người thần kinh nói một câu, anh bắt lấy váy ngủ cô lôi kéo rớt, tiếp theo liền đem cô bế lên, đặt ở bên trên sô pha.

Bạch Chỉ cho rằng nghe lầm, cô hỏi lại: “Sinh con?”

Chu Thành Đông không nhắc lại, anh nhìn cô gái dáng người gợi cảm dưới ánh trăng, cây sinh mệnh dưới thân chợt có cảm giác, anh cởϊ áσ ngủ, lộ ra thân hình cường tráng uy mãnh, một cây cự pháo cao lớn đứng thẳng 90°.

“Con không muốn sinh, người đừng như vậy, con sợ.” Bạch Chỉ nói, anh bắt lấy chân cô tách ra.

Chu Thành Đông thẳng lưng đem qυყ đầυ đặt ở trên môi âʍ ɦộ ma sát, anh đè ép, nhìn cô gái nhỏ run rẩy, nói: “Vì sao không muốn sinh?”

“Làm gì có vì… Vì cái gì!” Bạch Chỉ mới vừa nói xong, anh liền hung hãn mà cắm tới.

“Tê!” Chu Thành Đông cắm đi vào, Bạch Chỉ chịu không nổi nâng thân thể, âʍ đa͙σ buộc chặt.

Bạch Chỉ hoàn toàn không có chuẩn bị đã bị anh tiến vào, cô không tin được bản thân nửa đêm xuống uống nước còn bị bắt làʍ t̠ìиɦ.

“Ngô… Cha nuôi… Người không cần mạnh như vậy…” Bạch Chỉ chịu không nổi nhỏ giọng rêи ɾỉ, âʍ đa͙σ cô khít khao nhuận hút dươиɠ ѵậŧ thô dài.

Chu Thành Đông khiêng lên hai cái đùi thọc vào rút ra, phần hông anh dán ở trên mông vểnh, vòng eo cường kiện hung mãnh mà đong đưa, cự pháo tím đen cắm ở bên trong, dưới ánh trăng phụ trợ chiếu xuống, thân thể hai người kết hợp ở bên nhau, lực lưỡng và nhu nhược, sự tương phản to lớn hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

“Quá dài… Đâm nhẹ chút… Ngô…” Bạch Chỉ bị làm đến mông lung một mảnh, cô đành phải thả lỏng thân thể, để anh thọc vào rút ra.

“Sinh con!”

Chu Thành Đông “Bạch bạch” va chạm mông vểnh, hai viên trứng no đủ đánh vào trên mông thịt, cặp mông trắng toàn bộ đỏ lên.

“Không… Không được!” Bạch Chỉ nghe anh nói như vậy, cô cảm thấy anh giống như thật sự muốn cô sinh con.

“Con không phải yêu ta sao? Ngay cả con cũng không muốn sinh cho ta?” Chu Thành Đông tần suất nhanh hơn, dươиɠ ѵậŧ rút hết ra ngoài rồi lại đâm cả gốc rễ đi vào, tiểu huyệt một hồi buộc chặt, một hồi mở ra, âʍ đa͙σ cô vì thế sinh ra kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt.

“Không… Không phải…” Bạch Chỉ thật cảm thấy Chu Thành Đông đầu óc có bệnh, yêu và con cái có liên quan gì nhau.

“Rốt cuộc sinh hay không sinh?” Chu Thành Đông dùng lực cắm sâu, qυყ đầυ nhiều lần thọc đến miệng tử ©υиɠ, anh khiêng hai chân giống như con thú hoang động tình, tính xâm lược mười phần, cự căn là vũ khí tốt nhất.

“Không…” Bạch Chỉ còn chưa nói xong đã bị làm cho nói không nên lời, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lan rộng khắp toàn thân, chỗ kết hợp phun ra tất cả đều là nước bạch lộ.

Chu Thành Đông mông căng chặt, anh dùng hai chân kẹp lấy mông cô, phần hông bao trùm ở mặt trên, dươиɠ ѵậŧ to lớn dùng sức xỏ xuyên đi vào, một cổ dâʍ ɖị©ɧ bắn tới, phun ở phần hông.

“Ta làm con, làm đến sinh con, huyệt nhỏ dâʍ đãиɠ!” Chu Thành Đông thô tục mà mắng to, anh dùng sức đâm vào, qυყ đầυ đè ép ở tử ©υиɠ, gốc thịt thô tráng cọ xát âʍ đa͙σ, dùng sức khuấy động bên trong, Bạch Chỉ trực tiếp cao trào.

“A… Cha nuôi…” Bạch Chỉ phóng đãng rêи ɾỉ, âʍ đa͙σ rút chặt lại.

Chu Thành Đông không nhịn xuống, anh tiến vào thọc tử ©υиɠ, kiện mông trừu động, thở hổn hển kêu rên nói: “Bắn vào tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, sinh con cho ta.”

Nghe anh nói muốn sinh con, Bạch Chỉ gắt gao kẹp chặt tiểu huyệt.

Chu Thành Đông dùng sức bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đánh vào trên thịt mềm, ngày càng nhiều phun tới tử ©υиɠ.

Dưới ánh trăng, người đàn ông đè trên người cô gái, nơi giao hợp cự căn run rẩy bắn tinh.