Thượng Ẩn (Nghiện)

Chương 17: Hung hăng dạy dỗ liền thành thật (H)

Chương 17: Hung hăng dạy dỗ liền thành thật, trong xe gian da^ʍ (H)

Cơm nước xong, Chu Thành Đông phải lái xe đi rồi, Bạch Chỉ vẫn là chưa cho anh sắc mặt tốt.

“Con giận à?” Rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Bạch Chỉ đem đầu nghiêng sang một bên rầu rĩ mà trả lời: “Không có.”

Rõ ràng là nổi nóng, ngữ khí đều mang theo oán trách.

Chu Thành Đông mở đèn chuyển hướng, anh khởi động xe, Bạch Chỉ dựa vào trên cửa sổ nhìn về phía bên ngoài, căn bản không phản ứng lại anh.

Bạch Chỉ tức giận đến bất lực, anh một lời giải thích cũng không có, rốt cuộc có bao nhiêu ngu ngốc!

Cô không nói lời nào, Chu Thành Đông cũng không nói, tận khi đến cửa nhà, cô đột nhiên muốn dừng xe.

Chu Thành Đông không có dừng xe, tiếp tục đi phía trước.

“Đêm nay con không quay về.” Bạch Chỉ nói rồi mở cửa xe.

Chu Thành Đông khẩn cấp dẫm phanh lại, cô liền trực tiếp nhảy xuống.

Bạch Chỉ chính là muốn làm một vài việc khác người chọc tức anh.

Mắt thấy Bạch Chỉ muốn chạy đến ngõ nhỏ, Chu Thành Đông nhanh chân xuống xe, anh thân cao chân dài, thực dễ dàng đuổi theo cô.

Bạch Chỉ đương bị anh bắt lấy, cô phản kháng lại không cho anh chạm vào, trong miệng còn nói: “Người cái đồ lão nam nhân, ăn trong chén còn nghĩ trong nồi, có cần mặt mũi không!”

Chu Thành Đông không nghĩ tới cô mẫn cảm như vậy, một hộp áo mưa mà thôi, lại nói anh cũng không nhớ rõ đồ vật này từ đâu ra.

“Không cho chạm vào con, người tìm người phụ nữ khác đi, con muốn đi tìm người đàn ông khác.” Bạch Chỉ đánh loạn một hồi, không cẩn thận đánh trúng mặt bên trái của anh.

Chu Thành Đông cả mặt đều đen, cô vô cớ gây rối mà cáu kỉnh, lấy cá tính của anh nhiều nhất sẽ an ủi một chút, nhưng cô thế nhưng nói cho anh biết muốn đi tìm người đàn ông khác.

Bạch Chỉ không dám nhìn Chu Thành Đông, cô vừa định nói xin lỗi, đã bị anh cưỡng chế bế lên đem trở lại trong xe, trực tiếp bị ném lên ghế ngồi.

Chu Thành Đông cúi người đi qua, anh mạnh bạo mà kéo xuống quần cô, tách ra hai chân, sau đó ngồi thẳng eo quỳ gối trên ghế dựa, cởi bỏ dây lưng, kéo xuống khóa kéo, trực tiếp đem cự pháo tím đen lấy ra.

“Người tại sao lại như vậy!” Anh đưa ra dươиɠ ѵậŧ cao lớn, Bạch Chỉ liền cảm giác một trận sắc tình.

Không thành thật, hung hăng dạy dỗ liền thành thật.

Đây là lời anh trai Chu Hậu Đông thường nói, hiện giờ Chu Thành Đông rốt cuộc cũng hiểu được.

Anh từ hộp móc ra một cái áo mưa, xé mở, mang ở trên qυყ đầυ, thẳng đến toàn bộ dươиɠ ѵậŧ đều tiến vào áo mưa.

Chu Thành Đông chặt chẽ bắt lấy hai chân cô, qυყ đầυ kề sát ở miệng âʍ ɦộ, có tinh dầu bôi trơn, hơn nữa cô mới vừa bị anh đâm, anh liền thực nhanh đi vào.

“A… Người đồ đàn ông hư hỏng … A…” Bạch Chỉ âʍ đa͙σ bị nhét đầy, cô cảm nhận được kích cỡ của cự pháo, hoảng sợ mà quấn chặt, quá lớn, qυყ đầυ chạm vách tường, như muốn đâm rách.

“Con nói rất đúng, ta chính là đàn ông hư hỏng, ta mang áo mưa thao người khác, cũng muốn mang áo mưa thao con.” Chu Thành Đông bắt lấy eo nhỏ thọc vào rút ra lên, công cẩu eo kịch liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cái mông có tiết tấu mà hướng tiểu huyệt thọc, cô gái dưới thân giương miệng kêu to.

“Đi… A… Thật lớn… Người… A…” Bạch Chỉ rốt cuộc vẫn thích đại dươиɠ ѵậŧ của anh, bị cắm hơn mười cái, phía dưới liền ra nước, cự căn hung mãnh thọc vào rút ra, kết hợp tiếng vang “Òm ọp òm ọp”.

Chu Thành Đông thở hổn hển, anh mạnh mẽ hữu lực mà xỏ xuyên qua, qυყ đầυ đâm đến chỗ sâu nhất, càn quét tất cả điểm mẫn cảm, anh bóp chặt cằm cô, để cô nhìn thẳng chính mình.

“Nhìn ta!” hô hấp anh gấp gáp, trong cơ thể cự căn đột nhiên bạo trướng.

“Không nhìn!” Bạch Chỉ nhắm mắt lại, cô chính là không nghĩ nhìn anh.

Bạch Chỉ càng là mạnh miệng không nhìn, Chu Thành Đông càng đâm càng mạnh mẽ, cự căn quất thẳng tới huyệt động, mang ra lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.

“A… Không được… Rút ra đi…” Bạch Chỉ chịu không nổi lực đạo của anh, âʍ đa͙σ chợt hút khẩn, một cổ chất lỏng phun ra bên ngoài.

“Có nhìn không?!” Chu Thành Đông vòng eo đóng cọc trên cánh đồng tần suất kinh người, Bạch Chỉ bị làm đến rối tung, môi âʍ ɦộ ướt tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠.

“Con… Con nhìn… A…” Bạch Chỉ vẫn là khuất phục, cô nhìn về phía anh nhưng mở to mắt, phía trên thân ảnh anh mông lung, cô thế nhưng bị đâm đến thấy không rõ.

Chu Thành Đông đem Bạch Chỉ đè ở trên ghế dựa ra sức thọc vào rút ra, đầu chống cửa xe, hơi dùng sức, rất nhiều lần cô đều đánh vào trên cửa.

“Cha nuôi… Người nhẹ một chút… Bên trong muốn xuyên qua…” Bạch Chỉ phía dưới ướt đến hồ đồ, cô cầu xin anh nhẹ một chút, nhưng vô dụng, như cũ vẫn là kịch liệt thọc vào rút ra.

Chu Thành Đông thích thanh âm mềm mềm mại mại của cô, đặc biệt là ở lúc làʍ t̠ìиɦ, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tính dục.

Bạch Chỉ tiểu huyệt bị cự pháo chà đạp mọi nơi, đâm đến muốn rách, âʍ đa͙σ buông ra, làm qυყ đầυ chạm đến chỗ sâu nhất.

Bởi vì Chu Thành Đông mang theo áo mưa, cho nên kéo thực dài, anh không ngừng lại mà cầm hai chân cô đóng cọc, mông vểnh màu trắng một mảnh đỏ bừng, môi âʍ ɦộ đáng thương mà mở ra, lộ ra bên trong hồng thịt.

“A… Cha nuôi… Người không cần lại trướng lớn… A…”

Bạch Chỉ sinh ra một loại ảo giác, trong cơ thể dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn trướng đại, như vậy đi xuống, âʍ đa͙σ cô như bị căng rộng.

Chỗ kết hợp phun ra dâʍ ɖị©ɧ dần dần thành bọt mép, dươиɠ ѵậŧ tím đen to mọng đem môi âʍ ɦộ nhét đầy, thọc vào rút ra chất lỏng bên trong.

“A… Cha nuôi… Tới… Tới…” Cao trào nháy mắt, Bạch Chỉ ôm lấy tấm lưng anh, cô mở lớn miệng, thân thể co rút run rẩy, cô liên tiếp bị anh đâm đến phun nước.

Chu Thành Đông kiện mông căng chặt, tinh tráng eo bụng bày ra lực đạo kinh người, lại cắm hơn mười phút, mới phun ra, đại lượng nùng tinh từng luồng bắn trong bao.

Cho dù cách áo mưa, Bạch Chỉ cũng có thể cảm thụ được lực phun ra của anh, cô kẹp chặt môi âʍ ɦộ, đôi tay ôm lấy anh.

Sau một hồi kịch liệt làʍ t̠ìиɦ, Chu Thành Đông ra một thân mồ hôi, áo sơ mi đều ướt đẫm, trên ghế dựa tất cả đều là dâʍ ɖị©ɧ cô phun, anh rút ra, Bạch Chỉ da^ʍ đến không cho rút, anh mắng một câu, lại cắm đi vào.