Ai cũng biết trong tiểu thuyết vạn người mê, những người đẹp trai đều sẽ không phải là nhân vật qua đường. Người này không chỉ đẹp trai mà còn lạnh lùng, chẳng khác gì một đóa hoa cao ngạo.
Cậu nhìn kỹ thêm một chút, bộ não chậm chạp cuối cùng cũng hoạt động, cảm thấy người này trông rất giống một nhân vật trong cốt truyện.
Nhưng, người này tìm mình làm gì chứ?
Cậu chần chừ không đáp.
Bị người lạ gõ cửa đột ngột, Thẩm Ngôn cũng hiểu sự cảnh giác của cư dân bên trong.
Anh lấy ra thẻ chứng minh thân phận.
“Tôi tên là Thẩm Ngôn, bác sĩ của Bệnh viện số Năm thành phố. Cậu có thể kiểm tra đối chiếu thông tin.”
Thẩm Ngôn?!
Đúng rồi, khớp với nhân vật nam hai trong truyện!
Thời Ngu: … Đợi đã, mình lại dính vào chuyện lớn gì rồi à?!
Thời Ngu ngẩn ra một lúc, không ngờ chỉ là ngủ một giấc ngon lành, vậy mà vừa tỉnh dậy đã bị nam hai tìm đến tận cửa.
Bây giờ có một vấn đề — mở hay không mở cửa đây?
Với tư cách là một người qua đường, cậu hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến nhóm nhân vật chính, nhưng đối phương đứng ngoài cửa có vẻ thật sự có chuyện.
Trong lúc người bên ngoài vẫn đang đợi, cậu mím môi, cuối cùng vẫn quyết định đeo khẩu trang trở lại:
“Xin lỗi, chờ tôi một chút, tôi mở cửa ngay đây.”
Một phút sau, cửa chống trộm từ bên trong được mở ra.
Những cư dân không thích giao tiếp với người lạ bọn họ đã gặp quá nhiều rồi, đội viên của Hiệp hội Dị năng giả đã chờ suốt đêm liền thở phào một hơi, vốn tưởng rằng còn phải giải thích thêm nữa. Người bên trong cứ im lặng mãi, đến mức Triệu Văn suýt chút nữa đã gọi điện xin cấp trên phê duyệt giấy tờ. May mà sau khi bác sĩ Thẩm tự mình xác nhận danh tính, cuối cùng cũng khiến người bên trong tin tưởng.
Bỗng nhiên đối diện có quá nhiều nhân vật trong cốt truyện xuất hiện cùng lúc, Thời Ngu nhất thời cảm thấy có chút bối rối. May là trên mặt cậu có đeo khẩu trang, che đi phần lớn biểu cảm.
Thanh niên mặc áo hoodie xanh da trời có làn da trắng nõn, đôi mắt mèo tròn trịa liếc sang, đuôi mắt hơi ửng đỏ, trông như vừa mới tỉnh ngủ.
“Xin lỗi, vừa rồi ngủ say quá, không nghe thấy chuông cửa.”
“Mời vào.”
Thời Ngu quay người, nhường lối.
“À… không sao.”
Triệu Văn và Vương Sơn vội vàng xua tay, đối với bọn họ mà nói, chỉ cần dân thường không gặp chuyện gì, không phát sinh thêm vụ án mạng nào nữa thì chờ một đêm cũng chẳng đáng gì.
Thẩm Ngôn vẫn luôn quan sát bên trong căn nhà. Không hiểu sao, sau khi nghe vị streamer tên Thời Ngu này lên tiếng, trong lòng anh hơi xao động.
Không ngờ giọng nói của streamer nhỏ này… lại hay đến vậy?
Không ai biết Thẩm Ngôn mắc chứng mất ngủ. Ban ngày ở bệnh viện, ban đêm xử lý các vụ án liên quan đến sự kiện quỷ dị, đã lâu rồi anh không được ngủ một giấc ngon lành. Trước đây là không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ chuyện càng lúc càng nhiều, dù có thời gian thì cũng không ngủ được nữa.
May mà anh đã dung hợp với quỷ dị, thể chất mạnh hơn trước không ít, dù có thức liền vài đêm cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chỉ là, dù sao cũng không dễ chịu chút nào, sự khô rát kéo dài nơi đáy mắt khiến huyệt thái dương anh giật nhẹ. Tối qua lại thức trắng một đêm, đến mấy người như Triệu Văn mới chỉ nhận một nhiệm vụ đã không chịu nổi, huống hồ anh đã quay cuồng suốt một tuần rồi.
Nhưng mà, vừa rồi khi nghe streamer nhỏ này nói chuyện, cảm giác khó chịu ở huyệt thái dương dường như dịu đi một chút?
Anh nhớ không nhầm thì streamer này chuyên làm mukbang, đâu phải streamer giọng nói nhỉ?
Giọng nói thật sự rất dễ chịu.
Thẩm Ngôn chợt có suy nghĩ gì đó trong lòng, anh lùi lại một bước. Nhìn thấy mọi người đều quay đi, anh vừa định bước vào thì đột nhiên nhớ ra gì đó, nhíu mày cúi người nhặt lên một con mắt rơi trên sàn, lặng lẽ bỏ vào túi.
Hành động của Thẩm Ngôn rất kín đáo, Thời Ngu hoàn toàn không nhìn thấy, trong đầu cậu giờ chỉ toàn suy nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đợi đến khi mọi người ngồi xuống, cậu cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
“À, mấy vị tiên sinh, giờ có thể nói cho tôi biết tìm tôi là có chuyện gì không?”