Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 38: Trừng phạt

Sau khi đem cái xác của tên thích khách ra sau núi chôn cất, Trần Minh mới mệt mỏi trở lại trong nhà, rồi nằm dài trên bàn ngủ mất. Còn Trần Vũ thì lặng yên đứng trước mái hiên, ngẩng đầu nhìn lên trăng sao trên trời, trong lòng đầy tâm sự nặng trĩu. Hắn đã đến với thế giới này được hai ngày rồi, nhưng mà mọi chuyện diễn ra thật sự là quá nhiều, nhiều đến mức hắn cứ tưởng mình đã ở đây được mấy chục năm rồi vậy. Nếu như lúc này được ở nhà, chắc có lẽ hắn sẽ nói chuyện thật nhiều với cha mẹ, hoặc là nằm đọc sách chơi game, mà cũng có thể là ngủ một giấc thật đã đời. Nói tóm lại là, hắn sẽ không phải khổ sở như lúc này!

Hai ngày trôi qua, đối với cha mẹ hắn mà nói, không biết là họ đã nhận được tin tức hắn biến mất hay chưa? Sau khi nghe được tin tức hắn biến mất, họ sẽ đau lòng đến quằn quại, hoặc là điên cuồng lên chửi mắt, hay xúc động đến ngất xỉu? Hắn cũng không biết, cũng không dám nghĩ đến chuyện đó nữa. Hai mắt của hắn bắt đầu nhắm nghiến lại, nhưng vừa mới nhắm mắt, hắn lại nghĩ đến cái chết của tên thích khách trong nhà, trong lòng không nhịn được hít thở ra môt hơi thật dài.

Thật sự mà nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người chết như vậy. Mặc dù không phải là do chính tay hắn gϊếŧ chết, nhưng cảm giác vẫn rất khó chịu. Hắn biết, đối với người ở thế giới này, thì việc gϊếŧ người, không phải là việc gì quá đáng kinh ngạc. Chỉ cần không để cho ai biết, hoặc là thực lực của ngươi đủ mạnh, thì dù ngươi có gϊếŧ một trăm người, một ngàn người, thậm chí là trăm vạn người, cũng chẳng có ai làm gì được ngươi. Nhưng đối với Trần Vũ một người chưa từng gϊếŧ chết một con gà, thì chuyện này thật sự là quá kinh khủng. May là tình huống vừa rồi không đến mức kinh tởm như trong các bộ phim kinh dị mà hắn đã xem, nếu không cảm giác của hắn lúc này không biết đã tồi tệ hơn thế nào nữa.

“Chủ nhân, trong lòng ngài đang có tâm sự sao?” Một thiếu nữ Người Thỏ, trên người mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, đi đến bên cạnh của hắn hỏi.

Trần Vũ vừa nhìn đến nàng, liền nhận ra nàng chính là Tuyệt Ảnh, người lớn nhất trong hai thiếu nữ Người Thỏ mà hắn thu về.

“Ngươi sao không đi ngủ đi, lại còn ra đây làm gì?” Trần Vũ cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà hiếu kỳ hỏi ngược lại.

“Em thấy chủ nhân ngồi đây một mình, cho nên em muốn ra xem chủ nhân có cần em giúp chuyện gì không!” Nàng có vẻ hơi rụt rè, đáp.

“Ta không có chuyện gì!” Trần Vũ chỉ nói đơn giản như vậy, rồi bắt đầu im lặng, không nói thêm lời nào nữa.

Trong lòng hắn lúc này thật sự rất hỗn mang, hắn không biết là mình nên tin ai, và nghi ngờ ai. Ngoại trừ hệ thống ra, hắn thật sự là không biết dựa vào ai cả.

“Chủ nhân, có phải người đang nghĩ, chính chúng em đã gϊếŧ chết tên thích khách kia, đúng không?” Nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, phá vỡ đi không kí im lặng của lúc này.

Trần Vũ vẫn im lặng, không có trả lời bất cứ điều gì.

“Đối với ngài, chẳng lẽ việc đó thật sự quan trọng đến như vậy sao?” Nàng lại tiếp tục hỏi.

Mà lần này, Trần Vũ cũng gật đầu đáp: “Ừ!”

“Vậy, em có thể nói điều này với ngài được không?” Nàng đột nhiên tiến sát đên bên cạnh hắn, nói.

“Điều gì?” Lúc này Trần Vũ có thể nghe rất rõ tiếng trái tim của nàng đang đập, thậm chí còn có thể ngửi được một mùi hương lạ trên người nàng. Mùi hương này rất thơm, cũng rất đặc biệt, hoàn toàn không giống với bất cứ mùi hương nào mà hắn đã ngửi trước đây.

Sau một hồi sắp xếp lại tâm tình, nàng rốt cuộc nói: “Ngài có biết không, em có thể cảm nhận được sự chân thành và nỗi sợ hãi ở trong lòng của ngài. Ngài thật sự không có xem chúng em là nô ɭệ, ngài cũng không cho rằng chúng em là món đồ chơi để cho ngài thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình. Em có thể cảm nhận được điều đó, và em cũng biết tại sao ngài đang hoảng sợ. Bởi vì, ngài chưa từng gϊếŧ người bao giờ, đúng không?”

Những lời này của nàng quả thật làm cho hắn có chút giật mình, nhưng khi ngước mặt lên nhìn nàng, trên khóe môi của hắn lại hiện lên một nụ cười khẽ: “Ngươi thật sự sẽ nghĩ như vậy sao?”

“Vâng!” Nàng hoàn toàn không phát giác ra một tia bất thường nào, vẻ mặt tràn đầy tự tin.

Thế nhưng hành động tiếp theo của Trần Vũ đã làm cho nàng thật sự hoảng sợ. Chỉ thấy hắn đưa tay ra, đem nàng đẩy mạnh xuống đất, sau đó hai tay bóp chặt lên ngực nàng, nói: “Ta bây giờ lại muốn ngươi đoán thử xem, tiếp theo, ta sẽ làm gì với ngươi?”

“Em… em không biết!” Trong lòng nàng lúc này thật sự là bị dọa sợ, nàng không rõ tại sao hắn lại đột nhiên đổi xử với nàng như vậy, thậm chí một tia tinh thần lực nàng vừa xuyên thấu vào trong người hắn, cũng đã biến mất không thấy đâu nữa. Đến khi nàng kịp định thần lại, đã thấy ánh mắt như lửa điện của hắn nhìn chằm chằm mình.

“Chủ nhân… chủ nhân… em biết sai rồi, xin chủ nhân hãy tha lỗi cho em!” Nàng sợ hãi hô lên.

“Ngươi biết vừa rồi ngươi đã làm ra chuyện gì sao?” Trần Vũ chậm rãi nói ra từng chữ, giống như là kim châm đâm thẳng vào l*иg ngực của nàng.

“Em… em sai rồi… em thật sự sai rồi!” Trong lòng nàng đã tràn đầy sợ hãi, chỉ biết lập đi lập lại mấy lời như vậy.

“Ta nghe người ta nói, chủ nhân có thể ra lệnh cho nô ɭệ của họ làm bất cứ điều gì mà họ thích, có phải như vậy không?” Trần Vũ đột nhiên cúi xuống, hai tay vẫn còn giữ chặt lấy ngực nàng, nói

Càng nghe hắn nói như vậy, nàng càng hoảng sợ không thôi, mà cả người lúc này cũng quên mất giãy giụa.

“Cởi đồ ra!” Hai mắt hắn càng lúc càng hồng, sức mạnh đè lên trên người nàng cũng càng ngày càng nặng.

Ngay lúc vừa rồi nếu như không có hệ thống thông báo, hắn đã bị nàng ám toán thật rồi. Mặc dù mục đích của nàng không phải là lấy tính mạnh của hắn, mà chỉ muốn đem hắn cảm hóa, biến thành một người nhu nhược, cả đời này không thể nào sinh ra ác niệm đối với nàng. Hắn không rõ tại sao nàng lại dùng biện pháp này với hắn, nhưng chỉ cần nhiêu đó thôi cũng đủ để làm hắn tức giận rồi. Đây rõ ràng là một hành động phản bội, là các nàng đã phản bội hắn, phản bội niềm tin của hắn. Hay là các nàng cho rằng, hắn quá nhân từ rồi sao? Vậy thì các nàng thật sự đã sai lầm rồi, hắn tuyệt đối sẽ không nhân từ với bất cứ kẻ nào dám phản bội lại niềm tin của hắn.

“Roẹt!”

“Roẹt”

Chỉ nghe âm thanh của vải vóc bị xé toang, sau đó là một thân thể trăng muốt hiện ra trước mặt Trần Vũ. Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại hiện lên.

“Đinh, hệ thống cảnh báo, vật chủ nhiệm vụ đang bị xâm phạm, nếu như chủ nhân tiến hành cường bạo, nhiệm vụ lần này sẽ bị coi như là thất bại! Xin chủ nhân hãy thu hồi lại hành động!”

“Đinh, chủ nhân đã trúng mê hồn hương, xin hỏi chủ nhân có muốn giải trừ hay không?”

Nghe âm thanh cảnh báo của hệ thống, rốt cuộc Trần Vũ cũng dừng động tác của mình lại, sau đó hắn lại phải tiêu hao 100 xu để giải trừ mê hương trong người. Cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Tuyệt Ảnh, cùng với thân thể trắng như tuyết của nàng, trong đầu Trần Vũ không ngừng kêu ong ong lên. Nàng quả thật là rất xinh đẹp, da thịt lại vừa trắng vừa mịn, vừa rồi chỉ sờ lên một chút, mà hắn đã có cảm giác chẳng muốn buông tay. Dù có trúng mê dược hay không, hắn cũng muốn hung hăng cắn cho nàng một cái.

Nhìn thấy động tác của hắn đã dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, Tuyệt Ảnh lúc này mới hoảng hồn, đem hai tay che lấy lên ngực mình.

“Chủ nhân, em biết sai rồi! Xin người hãy tha lỗi cho em!” Nàng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn lấy hắn, nói.

“Hừ, chỉ mới nhiêu đó mà muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Đừng có mơ!” Nói xong, hắn lại lần nữa cúi xuống, đem hai tay của nàng vạch ra, rồi dùng sức bóp lấy, miệng thì khóa chặt lấy môi nàng, hung hăng cắn lên đó mấy cái.

Đợi cho hơi thở của nàng trở nên ồ ồ, hắn mới chịu buông tay dừng lại.

“Lần này chỉ trừng phạt nhiêu đó thôi, lần sau mà còn tái phạm nữa! Ta nhất định sẽ xử phạt nàng thật nặng đó, biết chưa?!” Mặc dù có hơi tiếc nuối, nhưng Trần Vũ vẫn cố tỏ ra hưng dữ trừng mắt nhìn nàng.

Nàng vừa sợ vừa xấu hổ, chỉ có thể liên tục gật đầu không thôi. Đợi cho nàng bỏ đi rồi, Trần Vũ mới nhìn trời thở dài một tiếng: “Ài, có phải là ta vẫn quá nhu nhược hay không?”

Một đêm này, không chỉ một mình Trần Vũ mất ngủ, mà còn có rất nhiều người đều không thể nào ngủ được.

Trần Tiểu Phương hai mắt nhìn lên trần nhà, cả người lăn qua lăn lại chửi mắng: “Trần Vũ thúi, Trần Vũ khốn kiếp! Ta hận ngươi, ta hận ngươi!”

Mà ở một nơi nào đó trong biệt viện của trưởng thôn, một gã thanh niên chừng hai mươi, hai mốt tuổi đang tức giận nhìn tên thuộc hạ quỳ ở dưới đất, mắng to: “Ngu xuẩn, tất cả các ngươi đều là một lũ ngu xuẩn, chỉ có một chút chuyện như vậy mà các ngươi cũng không thể làm được, vậy ta còn nuôi các ngươi để làm gì?”

Mặc dù trong lòng rất bất mãn, nhưng kẻ quỳ ở phía dưới chỉ có thể cắn răng chịu đựng, vì dù sao tên thanh niên trước mặt cũng là cháu trai của thủ lĩnh đại nhân, cho nên hắn không dám thất lễ được!

Mà ở một bên phòng khác, Trần Biên cầm lấy sách đọc, vừa nghe thấy tiếng bước chân người đi tới, ánh mắt hắn hơi dừng lại, sau đó mới đem sách bỏ xuống bàn, ngẩng đầu lên hỏi: “Mọi chuyện như thế nào rồi?”

Người đi tới, chính là tên Kiễm Sĩ lúc nào cũng luôn đi theo bên cạnh của Trần Biên, hắn có tên là Trần Long, một trong những dũng sĩ trung thành nhất gia tộc, chỉ có người kế thừa vị trí trưởng tôn của gia tộc, mới có thể sai khiến được hắn: “Thiếu chủ, bọn họ đã thất bại, người của chúng ta cũng bị gϊếŧ chết!”

“Ồ, tên đó làm sao lại bị gϊếŧ? Chẳng lẽ là trong lúc tập kích bị đám người đó hạ sát hay sao?” Trần Biên dường như không cho thấy bất kỳ cảm xúc nào hiện lên trên mặt.

“Thuộc hạ cũng không rõ, chỉ biết, người đó là bị gϊếŧ khi tiến hành tập kích hai vị công chúa kia!” Trần Long vẫn bình tĩnh hồi đáp.

“Vậy thì chuyện này càng thú vị rồi!” Nói đến đây, bỗng nhiên Trần Biên hướng về phía Trần Long thấp giọng nói: “Long tướng quân, ta cần việc này cần tướng quân giúp, xin ngươi hãy đi làm giúp ta!”

Không rõ là hai người bọn họ đã trao đổi những gì, nhưng nội dung trao đổi giữa hai người, nếu lọt vào trong tai của Trần Vũ nhất định sẽ làm hắn chấn động không thôi. Hai người này, vậy mà biết được thân phận thật sự của Tuyệt Ảnh và Mị Ảnh.