Điền Vũ Mặc lên sân thượng thấy quần áo chưa khô vừa định xuống lầu nói với y quần áo còn chưa khô; tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa y và Long Cửu. Bọn họ đã thật lâu chưa có ân ái trên giường, không sinh hoạt *** khiến cho y rất thống khổ. Long Cửu bảo y ra ngoài tìm người….
Kể từ sau khi hắn mang thai, y quả thật vẫn chưa chạm tới hắn nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện này. Hắn chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại tốt vô cùng, cảm thấy rất hạnh phúc; hoàn toàn không cảm thấy có chút gì không ổn cả. Hắn phi thường hài lòng với cuộc sống bây giờ! Hắn căn bản không biết suy nghĩ trong lòng y, càng không biết thì ra y….Thật ra thì hắn cũng muốn cùng y…làm chuyện đó!
Hắn chẳng nhẽ không muốn làm chuyện đó với y sao? Nhưng là…chỉ cần nghĩ tới lần bị y cưỡng bức đến bị thương nặng phải nằm bệnh viện. Nhớ tới loại cảm giác hạ thể hoàn toàn bị xé rách, cảm giác sống không bằng chết thì hắn liền cảm thấy sợ hãi, tóc gáy toàn thân dựng cả lên…Hắn không bao giờ…muốn trải qua loại thống khổ này nữa. Ân ái quả thật rất đáng sợ….
Hiện tại tuy rằng rất yêu y nhưng hắn không có cách nào chịu được loại hành hạ này. Nhưng nếu như y thật lâu vẫn không được thỏa mãn, nghĩ tới Long Cửu kêu y ra ngoài…tìm người phụ nữ khác, vậy thì phải làm sao? Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, đôi mày xinh đẹp nhíu lại. Tiểu Mặc cúi đầu, lặng lẽ quay trở về….
“Tiểu Mặc, em làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?” Nghiêm Ký Hạo nhìn Tiểu Mặc trùm chăn che kín đầu, lo lắng hỏi. Sau khi Long Cửu rời khỏi, Tiểu Mặc đột nhiện trở nên rất kì quái. Từ xế chiều tới bây giờ một câu cũng không nói, làm y gấp muốn chết!
Điền Vũ Mặc giống như hoàn toàn không nghe thấy y nói cái gì, tiếp tục trầm mặc không nói, chỉ trùm chăn che kín đầu.
Thấy thế, y càng thêm lo lắng, lo sợ con riêng ngã bệnh nên lớn mật kéo chăn con riêng xuống. Nhưng Tiểu Mặc nắm chặt chăn, kiên quyết không cho y thấy mặt hắn.
“Tiểu Mặc, em đừng như vậy! Em kéo chăn xuông đi, để ba ba thấy mặt em! Em có phải là ngã bệnh rồi hay không?” Y bất đắc dĩ kêu lên. Tiểu Mặc tính tình bướng bỉnh đã thật lâu chưa phát tác, hôm nay hắn rốt cuộc là làm sao?
“Tôi không sao, không cần ông lo! Tôi muốn đi ngủ….” Trong chăn rốt cuộc cũng truyền ra giọng nói nho nhỏ.
Nghe thấy con riêng nói chuyện với mình, y có chút thở phào nhẹ nhỏm, ôn nhu dỗ nói: “Tiểu Mặc, hù chết ba ba! Em thật không có chuyện gì sao? Nếu như em có chuyện gì ngàn vạn lần cũng phải nói cho ba ba biết….Em có thể kéo chăn ra cho ba ba nhìn một chút được không?”
“Không thể! Tôi thật không có chuyện gì, tôi muốn ngủ! Ông đừng quầy rầy nữa….” Tiểu Mặc lập tức cự tuyệt.
“Ngủ như vậy sẽ bị nghẹt thở khó chịu lắm, em lộ mặt ra ngủ đi!” Y vừa dụ dỗ vừa dùng sức kéo chăn của hắn xuống.
Tiểu Mặc lại phản kháng, chỉ là sức lực của hắn như thế nào hơn được Nghiêm Ký Hạo, cuối cùng cũng bị cha kế kéo chăn xuống.
“Tiểu Mặc, em sao lại khóc…..” Thấy mặt con riêng, Nghiêm Ký Hạo nhất thời ngẩn ra, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt. Đôi mắt sưng đỏ giống như hai trái đào nhỏ, không biết là con riêng đã khóc bao lâu rồi. Y không ngờ con riêng thế nhưng lại núp trong chăn khóc, Tiểu Mặc rốt cuộc là tại sao?
“Đừng nhìn…” Tiểu Mặc vội vàng lấy tay che cặp mắt sưng đỏ, kêu lên.
“Tiểu Mặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là ai khi dễ em?” Y lo lắng kéo tay Tiểu Mặc xuống, đau lòng hỏi. Y thề tuyệt đối sẽ không bao giờ để con riêng rơi lệ nữa. Hôm nay con riêng lại rơi lệ, cũng tại do mình chăm sóc hắn không tốt. Mình thật đáng tội chết vạn lần!
“Không cần ông lo, ông tránh ra đi….” Tiểu Mặc ngó mặt sang chỗ khác, né tránh tầm mắt của y. Hắn sao có thể nói cho y biết bởi vì sợ y ra ngoài tìm người khác nên mới khóc, còn khóc cả đêm….
“Em như vậy sao tôi có thể mặc kệ em! Em mau nói cho ba ba biết tại sao em lại khóc? Thấy em khóc, tim ba ba đau muốn chết….” Y yêu thương nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Tiểu Mặc. Từng giọt nước mắt của Tiểu Mặc giống như dao đâm vào trái tim y.
Thấy ánh mắt lo lắng, khổ sở của y, hàng mi dài khẽ run rẫy. Mình khóc làm y thương tâm, lo lắng như vậy. Y quả nhiên rất yêu mình…
“Ông có thể vì tôi làm bất cứ chuyện gì sao? Bao gồm cả chuyện ông sợ nhất” Tiểu Mặc đột nhiên ngước mắt nhìn y kì quái hỏi.
“Dĩ nhiên! Vì em cho dù chết tôi cũng nguyện ý. Tôi có thể vì em lên núi đao, xuống chảo dầu….Bất luận là chuyện khó khăn, đáng sợ đến cỡ nào, tôi cũng nguyện ý…” Mặc dù không hiểu tại sao Tiểu Mặc lại hỏi như vậy nhưng y vẫn không chút do dự gật đầu, chân thành nói.
Đôi mắt hạnh vô cùng cảm động, Tiểu Mặc cắn cắn môi dường như hạ quyết tâm gì đó vô cùng trọng đại, lấy hết dũng khí lớn tiếng nói với y: “Tôi cũng nguyện ý làm tất cả vì ba ba, bao gồm cả chuyện làm tôi thống khổ nhất, sợ hãi nhất….”
Y nghi ngờ nhìn Tiểu Mặc, vừa định hỏi con riêng nói vậy là có ý gì thì con riêng đã giành nói trước: “Ông có phải rất muốn làm với tôi?”
Y sửng sốt, suốt ba phút đồng hồ mới hiểu ý của Tiểu Mặc. Kinh ngạc nhìn Tiểu Mặc, hoài nghi không phải là mình nghe lầm chứ!
“…Ông mau trả lời….ông….ông rốt cuộc là có muốn hay không…” Tiểu Mặc thấy y ngây ngốc nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, mắc cở muốn chết, mặt đỏ lên, cà lắm thúc giục.
“Tiểu Mặc, em…” Y thật quá kinh hãi, hoàn toàn không biết phải nói gì.
“Ông không trả lời có phải ý ông là không muốn làm với tôi! Ông…ông muốn ra ngoài…tìm gái tây làm?” Tiểu Mặc lo lắng hỏi, nghĩ y đến việc y chán ghét mình, muốn lên giường với gái tây, nước mắt lại trào ra.
“Tiểu Mặc, sao em lại khóc nữa rồi! Em đừng khóc a…..Đứa bé ngốc này, tôi sao có thể ra ngoài tìm gái tây. Đời này tôi chỉ yêu mình em, tôi chỉ muốn ân ái với mỗi mình em…” Vừa thấy nước mắt của Tiểu Mặc, y đau lòng muốn chết, kinh hoảng giải thích. Thật kỳ quái, Tiểu Mặc sao lại nghĩ mình ra ngoài lăng nhăng, muốn lên giường với gái tây? Chẳng lẽ…chẳng lẽ Tiểu Mặc nghe được y và Long Cửu nói chuyện? Cho nên hắn mới có ý nghĩ kì quái như thế, mới khóc đau khổ như vậy….
Ai, y sớm phải nghĩ tới, đều do y quá sơ ý khinh suất…
“Có thật không?” Tiểu Mặc nín khóc, đáng thương nhìn y.
“Đương nhiên là thật! Tôi sao có thể lừa dối em! Thật là ngốc, hôm nay vì chuyện này mà buồn sao? Tiểu ngốc tử thật dễ thương!” Y sủng nịch nhéo mũi hắn, ôn nhu lau nước mắt trên mặt hắn. “Nín đi! Sắp làm mẹ người ta rồi còn khóc nhè. Coi chừng cục cưng chúng ta biết được sẽ cười em đó! Hơn nữa khóc nhiều, đối với cục cưng không tốt…”
“Thật xin lỗi…” Tiểu Mặc ngượng ngùng vội vàng ngó mặt đi chỗ khác, nhanh chóng lấy tay lau khô nước mắt trên mặt. Quá mất mặt, hắn sao có thể làm loại chuyện mắt mặt này cơ chứ!
“Tại sao lại nói xin lỗi? Tôi thật vui khi biết Tiểu Mặc có thể vì tôi mà ghen đến thương tâm như vậy.” Y nâng cằm hắn lên, yêu thương hôn lên cái trán bóng loáng. Nghĩ vậy thật xấu xa nhưng y cảm thấy thật vui khi con riêng quan tâm đến mình như vậy!
“Ba ba thật hư, người ta lo lắng gần chết mà ông lại vui như vậy!” Tiểu Mặc xấu hổ đấm nhẹ vào ngực y hai cái.
“Bảo bối, em ghen sao lại đáng yêu như vậy làm cho người ta thật muốn một ngụm ăn sạch em!” Y mê luyến nhìn hắn, há to mồm, khoa trương làm động tác chuẩn bị ăn.
“….Vậy ăn tôi đi….” Tiểu Mặc cúi đầu ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
“Bảo bối, em nói cái gì?” Y vui mừng nâng cằm hắn lên hỏi. Tiểu mặc thế nhưng lại kêu mình ăn hắn. Trên đời còn có chuyện gì mê người hơn thế….
“…Ba ba thật hư! Rõ ràng nghe được, còn hỏi. . . . .Tôi…đem tôi ăn sạch sẽ….muốn làm gì tùy ông….đại phôi đản….” Tiểu Mặc khả ái trừng mắt liếc y một cái, thẹn thùng kêu lên.
“Tiểu Mặc, tôi thật yêu em!” Y vui mừng đến sắp phát điên rồi, mừng như điên kêu to, hưng phấn vạn phần nhảy cỡn lên giường….
“Tiểu Mặc, em yên tâm, tôi sẽ rất ôn nhu, rất ôn nhu, tuyệt đối sẽ không làm em đau….”
Kɧoáı ©ảʍ gia tăng, hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dây dưa trên giường. Y biết Tiểu Mặc mặc dù nguyện ý ân ái với mình nhưng kì thật trong lòng hắn vẫn còn lưu lại bóng ma rất lớn!
“Ừ!” Tiểu Mặc ngượng ngùng gật đầu, nhìn mình trần như nhộng nằm dưới thân y, bị y nhìn chằm chằm. Thật mắc cỡ chết đước
Mặc dù không phải lần đầu tiên thân mật với y như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, cảm thấy thật thẹn thùng….
“Tiểu Mặc, mặc dù đã nói rất nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn muốn lặp lại. Em thật đáng yêu, tôi rất rất rất yêu em!” Y vén mái tóc rối bời trước trán hắn, chân thành nhìn vào mắt hắn nói.
“…tôi cũng vậy, tôi cũng….rất yêu ba ba…” Tiểu Mặc nói xong lập tức trốn vào ngực y, hai lỗ tai cũng đỏ bừng.
Y hạnh phúc, khóe môi cong cong, bắt đầu vuốt ve thân thể hắn. Hôn lên bờ vai trắng ngần đầy mị lực, sau đó lập tức lưu lại một dấu hôn hồng hồng….