Kế Phụ

Chương 34

“Đưa cháo cho tôi, tôi tự mình ăn!” Tiểu Mặc vươn tay ra muốn lấy chén cháo trong tay cha kế. Hắn muốn ăn nhiều một chút, nhanh chóng dưỡng tốt thân thể sau đó phá thai.

“Để tôi đút em, em bây giờ không thể cử động mạnh!” Y vội vàng lấy lại tinh thần, trong lòng khổ sở như đưa đám, lắc đầu cười nói, múc cháo đút con riêng.

“… .” Hắn vốn định cự tuyệt, nhưng thấy y nói cũng đúng. Mới vừa rồi vươn tay ra lấy chén cháo, chỉ mỗi động tác nhỏ này thôi cũng đủ làm hắn cảm thấy kiệt sức rồi. Thân thể của hắn thật sự quá mức hư nhược!

Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ há mồm ăn cháo y đút. Hi vọng thân thể nhanh chóng khá lên, sau đó không cần để cho y đút nữa.

Hai người không nói chuyện, một người ôn nhu đút cháo, một người ngoan ngoãn ăn cháo. Trong không gian an tĩnh lộ ra…vẻ nhàn nhạt ấm áp…

Đút con riêng ăn cháo xong, Nghiêm Ký Hạo liền rời khỏi phòng ngủ, đi xuống rửa chén. Vừa bước tới cửa nhà bép, di động vang lên.

“Sói cha ghẻ, như thế nào rồi? Thành công không?” Lấy điện thoại di động ra, nhấn xuống nút trả lời, lập tức nghe một giọng nam hài hước, khinh bạc.

Nghiêm Ký Hạo khẽ nhíu mày, không vui mắng: “Không được kêu tôi là sói cha ghẻ!” Khó nghe muốn chết! Mặc dù…y quả thật giống như một cha kế lang sói!

“Đừng nóng! Nhanh nói tôi biết, chuyện rốt cuộc có thành công hay không?” Long Cửu lo lắng hỏi.

“Tốt rồi!”

“Thế thì tôi cũng an tâm! Lần này cậu ngàn vạn lần cũng phải khống chế tính lang sói của mình đi. Biết điều một chút làm con sói đội lốt cừu, làm một lão cừu ôn nhu, thiện lương. Đừng có suốt ngày đi hù bé cừu nhỏ khả ái của cậu nữa, có biết chưa!” Long Cửu khoa trương nói.

“Long Cửu, cậu ngứa da, muốn bị đánh?” Nghiêm Ký Hạo hạ giọng, thật có chút tức giận. Y có chút hối hận lần trước tại sao lại đem chuyện của mình và con riêng nói cho Long Cửu nghe, để cho tiểu tử này tới giờ vẫn còn cười nhạo chuyện mình kể khổ với hắn….

“Ký Hạo, lời này của tôi là thật đó. Lần này cậu ngàn vạn lần cũng không thể động một chút là biến thành sói, bổ nhào vào con người ta. Nếu không tôi cũng không giúp được cậu! Cha kế sắc lang!” Long Cửu cười mỉa nói, không sợ Nghiêm Ký Hạo uy hϊếp. Dù sao trong điện thoại Nghiêm Ký Hạo cũng không đánh được hắn.

“Long Cửu!” Nghiêm Ký Hạo nghiến răng nghiến lợi. Nếu như hiện giờ Long Cửu đứng trước mặt y, y nhất định phải hung hăng đánh tiểu tử này một trận. Hắn chuyện gì không nói, cứ chuyên đâm vào chỗ đau của mình!

“Ký Hạo, tôi chỉ là hảo tâm nhắc nhở cậu thôi! Đúng là chó cắn Lữ Động Tân, không biết ý tốt của người khác a!” Long Cửu ai oán than, sắp bức Nghiêm Ký Hạo tức điên tới nơi rồi.

“Long Cửu, cậu thật sự ngứa da lắm rồi đó! Chờ thương tích tôi tốt lên, xem tôi thế nào thu thập cậu!” Nghiêm Ký Hạo căm tức mắng.

“Cậu bị thương? Xảy ra chuyện gì?” Long Cửu lập tức kinh ngạc kêu to, “Đầu cậu bị lừa đá rồi hả, cậu thật sự tự đâm mình một dao sao?”

Nghiêm Ký Hạo khẽ ừ, Long Cửu mắng: “Tôi không phải nói chỉ là đâm giả thôi sao, tùy tiện đóng một màn kịch là ok rồi! Cậu thật sự đâm mình một dao a! Nghiêm Ký Hạo, cậu thật đúng là tình thánh mà!”

“Dao này là tôi thiếu Tiểu Mặc!” Nghiêm Ký Hạo thở dài nói.

“Đứa ngốc si tình!” Đường dây bên kia cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Long Cửu quan tâm hỏi: “Đi bệnh viện chưa? Bị thương có nặng không?”

“Không có chuyện gì, vết thương nhỏ không cần đi bệnh viện!” Nghiêm Ký Hạo hời hợt trả lời, không muốn để bạn thân biết thật ra thương tích của y rất nghiêm trọng, tránh cho hắn lo lắng.

“Có thật không? Để tôi chạy qua nhà cậu xem!” Long Cửu rõ ràng không tin. Làm huynh đệ bao nhiêu năm với Nghiêm Ký Hạo, mặc dù không thấy mặt nhưng chỉ cần nghe giọng là đủ biết y có nói láo hắn không.

“Không cho phép cậu tới!” Nghiêm Ký Hạo lập tức cự tuyệt. “Cậu đừng có tới hù Tiểu Mặc!” Nếu để Long Cửu phát hiện thật ra vết thương của mình không nhẹ, nhất định hắn sẽ bắt mình đi bệnh viện. Hơn nữa, y thật sợ tên Long Cửu đại biếи ŧɦái này tới nói hưu nói vượn hù chết Tiểu Mặc!

“Ký Hạo, lời này của cậu là có ý gì? Tôi mà hù tiểu bảo bối của cậu? Cậu cho là tôi cũng giống như lão sắc lang cậu sao? Vừa nhìn thấy liền động dục, bổ nhào tới con người ta! Tôi không phải là sói cha ghẻ….” Long Cửu tức giận mắng, sẵn tiện khích bác bạn tốt.

Nghiêm Ký Hạo cũng nhịn không nỗi nữa, nỗi giận lôi định quát to: “Long Cửu! Cậu nói lại lần nữa xem ai là sói cha ghẻ, xem ra cậu thật sự ngứa da, muốn tôi tới giúp cậu giãn gân giãn cốt….”

“Cửu ca ca, thì ra anh trốn ở chỗ này!” Nghiêm Ký Hạo mới mắng một nửa, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nũng nịu bên kia đầu dây truyền đến.

“Cửu ca ca, anh thật hư! Bỏ người ta một mình cô đơn trên giường, len lén ra đây nói điện thoại!” Nghiêm Ký Hạo thoáng sửng sốt, lại nghe giọng nữ nũng nịu kia nói tiếp.

“Ký Hạo, không nói nữa. Marina bảo bối tỉnh rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian tới thăm cậu sau!” Long Cửu vội vàng nói.

“Cậu ngàn vạn lần đừng có đến….” Nghiêm Ký Hạo vội vàng kêu lên, chưa kịp nói hết câu thì Long Cửu đã cúp điện thoại.

Marina không phải là người mẫu nổi danh nhất hiện này sao? Cửu tiểu tử này tính tình thật thối rắm, mới quay về có hai ngày là bắt đầu trêu hoa ghẹo bướm rồi!

Y lắc đầu, đi vào bếp. Nhìn nhà bếp y lập tức cau mày. Đống lớn đống nhỏ, khắp nơi ngổn ngang giống như một bãi chiến trường….

Lúc nấu xong cháo y rất cao hứng, vội vàng mang lên cho con riêng thưởng thức, hoàn toàn quên mất chuyện dọn dẹp nhà bếp!

Y để chén xuống, vén tay áo lên bắt đầu thu dọn nhà bếp. Không nghĩ tới nơi này lại loạn đến như vậy, xem ra cần phải thu dọn thật lâu mới xong! Nhưng vì con riêng, cho dù khổ hơn nữa thì y cũng nguyện ý!

Vừa nghĩ đến con riêng, y liền mỉm cười hạnh phúc. Khóe miệng khẽ nhếch lên rất nhanh liền méo xẹo. Y vội vàng lấy tay đè chặt vết thương ngay bụng, nhíu mày. Chết tiệt, chỗ đó lại đau!

Mặc dù lúc đâm vào y rất cẩn thận không làm tổn thương đến nội tạng, cũng đã bôi thuốc sơ qua nhưng vết thương vẫn cứ đau âm ĩ! Có thể là do sau khi bị thương y vẫn không nghỉ ngơi tốt, lại chạy tới chạy lui.

Nhưng vì con riêng, y nhất định phải chống đỡ. Cơn đau này là minh chứng cho tình yêu của y với con riêng, cũng nhắc nhở việc y làm tổn thương con riêng. Y tuyệt đối không thể tiếp tục thương tổn đến con riêng….

Y hít một hơi thật dài, nhịn cơn đau xuống tiếp tục quét dọn phòng bếp. Y còn rất nhiều chuyện muốn làm, không thể nghỉ ngơi. Y phải nhanh chóng thu dọn nhà bếp, sau đó còn phải chuẩn bị bữa trưa cho con riêng. Vừa mới tra trên mạng các món ăn dinh dưỡng, y phải chuẩn bị cho con riêng một bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng, tràn ngập tình yêu….

Y nhất định phải dùng hành động chứng minh với con riêng mình đã thật sự thay đổi. Sẽ có một ngày y nhất định sẽ làm cho con riêng thật tâm tha thứ cho y! Y phải nỗ lực dùng tình yêu của mình làm tan chảy trái tim của con riêng, khiến cho con riêng kìm lòng không được từ từ yêu y….

“Tiểu Mặc, đây là món huyết trùng sâm thất tiềm gà ba ba vừa mới nấu xong. Món này rất bổ, con uống nhanh đi!” Nghiêm Ký Hạo mặc tạp dề thỏ phấn hồng khả ái, trên mặt đầy khói dầu và mồ hôi; vì chén canh nhỏ này mà y phải cực khổ trong bếp mấy tiếng đồng hồ.

Đây là món huyết trùng sâm thất tiềm gà là y đặc biệt phái người dùng một số tiền lớn mới mua được hoàng kim bí phương này. Nghe nói là siêu cấp thần hiệu, cho dù là bệnh nặng bao nhiêu đi chăng nữa chỉ cần không phải bệnh nan y thì ăn vào rất nhanh sẽ khỏe lại. Giống như thần dược cải tử hồi sinh vậy, hơn nữa đối với người khí huyết suy yếu như Tiểu Mặc thì đây là phương thuốc hữu hiệu nhất!

Điền Vũ Mặc liếc nhìn chén canh đại bổ trên tay cha kế, lập tức cau mày, dạ dày sôi lên muốn buồn nôn. Nước canh đỏ lòm giống như máu gà, trên mặt còn nổi lềnh bềnh mấy con trùng kì quái. Đây là thứ gì? Thật có thể ăn được sao?

Thấy con riêng lắc đầu, trong mắt Nghiêm Ký Hạo hiện lên vẻ thất vọng, mỉm cười ôn nhu dụ dỗ nói: “Tiểu Mặc ngoan, uống thử một chút đi, mùi vị không đến nỗi nào đâu! Đảm bảo sau khi em uống xong sẽ lập tức trở nên sinh long hoạt hổ!” Câu cuối là người bán bí phương này nói!

Hắn vẫn lắc đầu, chén canh truyền đến mùi máu tươi làm cho hắn khó chịu không thể tả. Hắn tuyệt đối không uống thứ đồ kì quái này! Thật không biết y làm thế nào mà có thể nấu ra thứ đồ khủng bố như vậy!

“Tiểu Mặc nghe lời đi! Uống nó em rất nhanh sẽ khỏe lại, chẳng lẽ em không muốn nhanh khỏe lại sao?” Y cố gắng dụ dỗ. Y vất vả mấy tiếng mới nấu xong chén canh siêu cấp bổ dưỡng này, không nghĩ tới con riêng lại không chịu uống. Thật quá đả kích a!

Nghe thấy uống thứ canh huyết trùng kinh khủng này có thể lập tức khỏe lại, Tiểu Mặc do dự. Nhưng nhìn chén canh đỏ lòm, trùng nổi lềnh bềnh này là hắn đã thấy muốn ói rồi. Hắn thật sự nuốt không trôi….

“Tôi…canh gà này…thật kì quái, tôi….” Tiểu Mặc trộm liếc nhìn cha kế, nhỏ giọng nói.

Nghiêm Ký Hạo bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cười nói: “Tiểu Mặc, em đừng sợ! Canh này thoạt nhìn mặc dù có chút kinh khủng nhưng rất bổ dưỡng, nhất định sẽ không khó ăn!” Y trước đã nếm thử qua, cảm thấy mùi vị không tệ nên mới dám bưng lên cho con riêng uống!

“Nhưng là…” Tiểu Mặc vẫn còn có chút do dự.

“Tiểu Mặc, tôi vất vả thật lâu mới nấu xong, van xin em uống chút đi! Nếu như em uống thử một ngụm cảm thấy khó nuốt thì tôi tuyệt đối sẽ không ép em nữa!”

Nhìn ánh mắt khẩn cầu của cha kế, lại nhìn khuôn mặt bẩn lem nhem, đôi tay đầy vết thương. Tiểu Mặc thật sự không đành lòng cự tuyệt y, cắn răng đáp ứng. “Được rồi!”

“Cảm ơn em, Tiểu Mặc!” Y lập tức mặt mày hớn hở, vội vàng đút con riêng uống ‘canh đại bổ tình yêu’ của mình!

Tiểu Mặc nhíu chặt chân mày, cắn răng hớp một muỗng “huyết trùng canh” của cha kế, vốn nghĩ sẽ phun ra, nhưng không ngờ đúng như lời y nói. Món canh này bề ngoài mặc dù kinh dị nhưng mùi vị tương đối ngon, tuyệt không khó uống!

“Tiểu Mặc, như thế nào? Cũng không tệ lắm phải không!” Y mong đợi hỏi.

“Cũng được….” Tiểu Mặc khẽ gật đầu, mặc dù không thích mùi máu tươi trong canh nhưng hắn vẫn có thể chịu được.

“Thật tốt quá, vậy thì em uống nhiều một chút!” Y vội vàng đút hắn thêm mấy muỗng. Y hận không thể sớm nấu canh này cho con riêng uống, tranh cho con yêu phải ốm yếu nằm trên giường; làm y đau lòng muốn chết! Mặc dù con riêng khỏe lên sẽ lập tức phá thai….

Nghĩ đến cục cưng trong bụng con riêng, y lại thầm thở dài. Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khuyên con riêng đồng ý giữ lại đứa bé này?

Phát hiện vẻ mặt y đột nhiên trở nên ủ dột, Tiểu Mặc nghi ngờ hỏi: “Ông làm sao vậy…có phải vết thương lại bị đau nữa không?” Nghĩ đến vết thương của y, chẳng biết tại sao trong lòng Tiểu Mặc lại căng thẳng một cách kì quái, không nhịn được lo lắng cho y. Tiểu Mặc không hiểu tại sao mình lại đau lòng vì y. Ngày đó khi thấy y đâm bị thương bản thân, tim hắn cũng kì quái nhói đau…..

“Tôi không sao, em đừng lo lắng!” y lắc đầu cười an ủi con riêng. Thật ra thì vết thương rất đau nhưng y còn có thể chịu đựng được

“Tôi mới không thèm lo lắng cho ông. Ông đừng loạn tưởng!” Tiểu Mặc lập tức phủ nhận, nhưng trong lòng có chút chột dạ.

“Tôi sẽ không loạn tưởng! Em yên tâm…” Y gật đầu, vẻ mặt mất mác.

“…Ông…cũng uống một chút cái gì huyết trùng sâm thất tiềm gà này đi! Ông không phải nói rất bổ sao, uống thì vết thương của ông mới có lợi….” Thấy dáng vẻ thất vọng của y, Tiểu Mặc cúi đầu cắn cắn môi, nhỏ giọng nói.

Nghe vậy vốn tâm tình đang xuống dốc không phanh, y liền vui mừng hớn hở. Con riêng mặc dù ngoài miệng vẫn không muốn thừa nhận lo lắng cho y nhưng y thật hắn vẫn có chút quan tâm đến mình: “Được! Em uống thêm một chút nữa đi, còn dư lại thì ba ba uống….uố…ng!” Y vui vẻ đút con riêng thêm mấy muỗng nữa, còn dư lại thì mình uống. Có thể ăn chung chén canh gà với Tiểu Mặc, y thật cao hứng a!