Chờ y tức giận rời khỏi, Điền Vũ Mặc nãy giờ vẫn cố nén sợ hãi thân thể buông lỏng nằm trên giường, vừa định khóc nhưng thấy y đi đến cửa nhưng có vẻ nhớ lại điều gì đó đột nhiên dừng lại, xoay người.
Điền Vũ Mặc mới vừa thả lỏng thần kinh lại một lần nữa căng thẳng. Cả người đề phòng khẩn trương nhìn y.
“Em tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện thừa dịp tôi không có ở đây thì đi tìm cái chết. Nếu em còn dám tự tử tôi nhất định sẽ làm cho em hối hận không kịp! Đừng quên trước kia tôi đã từng nói với em, chỉ cần em tự tử tôi liền bán mẹ em vào hộp đêm làm gái. Để cả đời này nàng phải tiếp khách, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!” Y âm tàn uy hϊếp xong, mới rời khỏi phòng.
Điền Vũ Mặc u mê, nắm chặt gối, nước mắt lần nữa chảy ra. Y sợ hắn tự tử sao? Thật không ngờ lại bị uy hϊếp, xem ra hắn ngay cả chết cũng không được rồi! Ông trời, tôi nên làm gì bây giờ? Ai tới cứu tôi, tôi sắp phát điên rồi!
Thống khổ và áp lực liền làm cho đêm đó Điền Vũ Mặc sốt cao. Hắn khó chịu cả đêm không ngủ được nhưng hắn vẫn cố nén không nói cho mẹ và cha kế biết. Nghiêm Ký Hạo có thể bởi vì còn tức giận nên cũng không giống như trước đây, buổi tối bất ngờ xông vào phòng hắn. Điều này làm Điền Vũ Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Cả người nóng rần lên, Điền Vũ Mặc không khỏi choáng váng, tay chân vô lực, thân thể càng lúc càng nóng đến khó chịu vô cùng. Vết thương mặc dù đã được bôi thuốc nhưng vì nhiệt độ cơ thể tăng cao nên đột nhiên chuyển biến xấu khiến cho Điền Vũ Mặc đau muốn chết.
Điền Vũ Mặc nằm trên giường thống khổ rêи ɾỉ. Điện thoại ngay bên cạnh, hắn có thể gọi điện thoại cầu cứu mẹ và Nghiêm Ký Hạo nhưng hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc cái điện thoại một cái. Hắn cho dù phải chết cũng không mở miệng cầu cứu Nghiêm Ký Hạo, tên ác nhân hại mình thành ra thế này. Vả lại hắn căn bản cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với mẹ. Hắn sốt cao thế này có thể là do trời trừng phạt, trừng phạt hắn heo chó cũng không bằng dám lên giường với cha kế, phản bội mẹ.
Điền Vũ Mặc nhìn lên trần nhà, đột nhiên cảm thấy nếu như có thể bệnh chết cũng là một chuyện tốt. Bệnh chết cái gì cũng không cần quản, không còn phiền não gì nữa cả. Bệnh chết và tự sát là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, y sẽ không có cớ để trách hắn, cũng sẽ không giận chó đánh mèo trút lên người mẹ hắn. Đây quả thật là một biện pháp tốt!
Điền Vũ Mặc tự chế giễu, cười yếu ớt. Mình thật rẻ mạt thế nhưng lại đáng thương đến mức phải lợi dụng bệnh tật để tìm đến cái chết hòng giải thoát. Nhưng hắn rất khổ sở, tình yêu của y làm cho hắn vô cùng thống khổ. Hắn ngay cả một người đáng tin cậy để trút bầu tâm sự cũng không có, tìm không thấy một bờ vai để nương tựa. Gặp chuyện kinh khủng này hắn thế nhưng lại không thể tâm sự với bất cứ ai, ngoại trừ nhẫn nại ra thì vẫn chỉ có nhẫn nại. Cuộc sống như vậy thật làm cho người ta tuyệt vọng!
Thật ra từ khi còn rất nhỏ, hắn đã biết sự tồn tại của mình không được hoan nghênh. Mặc dù lúc nhỏ hắn cũng không biết mình và người khác có cái gì không giống nhau nhưng hắn biết người khác có ba ba nhưng hắn thì không có ba ba. Không có ba ba rất đáng thương, thường xuyên bị người khác khi dễ, cười nhạo. Ngay cả thầy giáo nhìn hắn cũng có thêm mấy phần khinh miệt. Nhưng hắn chưa từng hỏi mẹ ba ba đâu, bởi vì khi còn rất nhỏ hắn đã thường xuyên bị bà ngoại mắng là yêu tinh hại người, là một tiểu tai tinh, tiểu yêu quái. Nếu không phải tại hắn thì mẹ sẽ không bị ba vứt bỏ, cũng sẽ không hại cả nhà mẹ bị người ta cười nhạo, không thể ngóc đầu làm người. Bà ngoại còn thường xuyên thừa dịp mẹ không có ở nhà len lén đánh hắn, còn nhiều lần kêu mẹ ném hắn ra ngoài đường để mặc hắn tự sinh tự diệt. Nếu như không phải mẹ kiên trì muốn nuôi dưỡng hắn, bà ngoại sợ là đã sớm mang hắn đến cô nhi viện hoặc trực tiếp vứt hắn trên đường phố để mặc hắn chết đói.
Khi còn bé hắn vẫn không hiểu tại sao bà ngoại lại oán hận mình như vậy? Tại sao ba bởi vì hắn mà ly hôn với mẹ? Tại sao bà ngoại lại mắng hắn là tiểu yêu quái? Cho đến khi đi học, nghe mẹ nói hắn không giống với những nam sinh khác, nói cho hắn biết hắn là một người song tính. Tuyệt không thể đi nhà vệ sinh công cộng, cũng không thể để người khác nhìn thấy thân thể của mình. Tới tận lúc ấy hắn mới hiểu, thì ra mình bị ông trời chế giễu, là một trò đùa quái ác của tạo hóa. Khi đó hắn đã hiểu ra mình vĩnh viễn sẽ không tìm được hạnh phúc, cả đời này mình chỉ có thể sống trong bóng tối. Cuộc đời của hắn nhất định là bi kịch! Từ giờ phút ấy, hắn đã từ bỏ ước mơ duy nhất của mình!
Không ai biết, từ nhỏ hắn có một mơ ước rất buồn cười. Một ước mơ phi thường bé nhỏ nhưng mãi mãi sẽ không thực hiện được! Hắn muốn có ba ba, hắn rất hâm mộ người khác có ba ba, nhưng hắn lại không có! Nhất là mỗi lần bị bạn học khi dễ, bị bà ngoại đánh chửi, hắn vẫn luôn len lén nghĩ nếu có ba ba thì thật tốt. Nếu có ba ba, sẽ không còn ai dám khi dễ, cười nhạo hắn nữa. Ba ba sẽ bảo vệ hắn, bà ngoại cũng sẽ không oán hận, trách cứ hắn nữa. Ba ba có thể giúp hắn che chở, chăm sóc cho mẹ! Khi còn bé hắn thật rất ngây thơ, cho rằng chỉ cần có ba ba là cuộc đời này của mình sẽ trở nên hạnh phúc. Hắn bị mọi người chán ghét cũng bởi vì hắn không có ba ba! Khi còn nhỏ hắn luôn mơ mộng tới những thứ huyền ảo, thần kỳ như trong truyện cổ tích, xem bản thân như công chúa bị giam cầm trong lâu đài mà ba ba là hoàng tử có thể đánh bại rồng tinh, cứu hắn thoát ra ngoài.
Nhưng ngay khoảnh khắc biết mình là người song tính, giấc mộng kia của hắn đã tan vỡ. Hắn biết cuộc đời này của mình sẽ chỉ có thống khổ và bất hạnh. Không phải bởi vì hắn không có ba ba mà bởi vì hắn là một yêu quái bất nam bất nữ!
Mặc dù hắn mơ ước có một ba ba cứu hắn thoát khỏi cuộc sống thống khổ, nhưng buồn cười nhất là bởi vì thân thể dị dạng mà cha ruột nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ. Cho dù là thế nhưng ‘ba ba’ vẫn là nỗi khát vọng của hắn, hai từ ‘ba ba’ được hắn xem như vật báu trân quý nhất trên cõi đời, yên lặng giấu trong lòng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, vốn cho là vĩnh viễn không có cơ hội thực hiện ước mơ nhưng có một ngày kỳ tích đã xuất hiện. Mặc dù lúc mới đầu hắn vô cùng bài xích, đột nhiên có một người đàn ông xa lạ lấy danh nghĩa cha kế để xông vào cuộc sống của hắn nhưng sau khi gặp Nghiêm Ký Hạo, hắn đối với cha kế cũng không có chán ghét như trong tưởng tượng. Hắn thậm chí có chút thích Nghiêm Ký Hạo cho nên lúc trước còn có chút phản đối thì sau đó liền lập tức đồng ý việc kết hôn của mẹ và Nghiêm Ký Hạo. Hắn cho là Nghiêm Ký Hạo nhất định sẽ làm cho mẹ được hạnh phúc. Trong lòng còn len lén nghĩ Nghiêm Ký Hạo có thể sẽ là một người cha không tệ. Lúc ban đầu Nghiêm Ký Hạo thực sự là một cha kế tốt, đối với hắn rất tử tế, tốt bụng, còn thường xuyên mua đủ thứ quà vặt, đồ chơi cho hắn. Hoàn toàn không ngại hắn có thân thể dị dạng, không giống những người khác, so với cha ruột còn tốt hơn bội phần. Ước mơ thầm kín được chôn giấu tận sâu trong cõi lòng rốt cuộc cũng có thể thực hiện được. Khi ấy hắn đã vô cùng hạnh phúc, cảm thấy Nghiêm Ký Hạo là người ba tốt nhất trên đời, vừa cao lớn anh tuấn vừa cường tráng lại ôn nhu như thế. Quả thực so với ba ba trong tưởng tượng của hắn giống nhau như đúc. Có trời mới biết, khi đó hắn sùng bái Nghiêm Ký Hạo nhiều đến thế nào, thậm chí có lúc hắn còn nghĩ nếu như y xem mình như con ruột thì thật là tốt!
Từ nhỏ đã sống trong sự chán ghét và căm hận của người khác, đối với người ngoài hắn hoàn toàn không có cảm giác an toàn, ngay cả mẹ ruột cũng vậy. Có lẽ bởi vì liên quan đến thân thể dị dạng nên hắn vẫn không có cảm giác tín nhiệm người khác. Cảm thấy người khác sẽ tổn thương hắn, ngay cả đối với mẹ hắn cũng giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng sau khi Nghiêm Ký Hạo xuất hiện, hắn lần đầu tiên nguyện ý tin tưởng một người. Tin tưởng đối phương sẽ không làm hại hắn, hảo hảo bảo vệ hắn, đối phương tuyệt sẽ không phản bội hắn. Nghiêm Ký Hạo trở thành vầng thái dương duy nhất trong cuộc đời âm u của hắn. Hắn thậm chí cảm thấy Nghiêm Ký Hạo là thiên sứ được thượng đế đặc biệt phái tới để giải cứu hắn. Từ khi Nghiêm Ký Hạo xuất hiện làm cho hắn mỗi ngày đều có cảm giác như đang sống trong mơ, sống trên đời mười ba năm lần đầu tiên mới nếm được mùi vị hạnh phúc!
Nhưng mộng đẹp quá ngắn ngủi, hắn sao cũng không nghĩ tới, người mà hắn sùng bái, tín nhiệm nhất thế gian lại có ý nghĩ đen tối, hčn hạ với hắn. Lần đầu tięn y lẻn vŕo phňòng hắn, leo lên giường làm những trò đồϊ ҍạϊ , vô sỉ với hắn. Khi đó, giấc mộng của hắn đã hoàn toàn tan vỡ. Lúc mới đầu, hắn còn không tin, người cha phong độ nho nhã, lễ độ, đối với hắn vô cùng dịu dàng thế nhưng lại là một ngụy quân tử mặt người mặt người dạ thú. Cho đến khi bị y cường bạo, giở trò *** đãng một lần rồi lại một lần, hắn cuối cùng cũng biết rõ bộ mặt thật của y. Y căn bản không phải thiên sứ gì cả mà chính là một tên ác ma thực sự. Vì để đạt được mục đích mà y đã nhiều lần hung bạo đánh hắn, vì thỏa mãn *** dục mà thường xuyên giở những trò biếи ŧɦái hành hạ hắn. Thể xác bị hành hạ so ra vẫn kém hơn so với tâm hồn bị giày vò, bị người tín nhiệm nhất phản bội so với đau đớn thể xác còn thống khổ hơn gấp trăm, gấp vạn lần. Hắn sao cũng không cách nào tiếp nhận được sự thật này. Cho đến nay hắn vẫn còn chưa hoàn toàn hỏng mất là bởi vì y chẳng qua chỉ giở trò bỉ ổi, *** loạn với hắn nhưng cũng chưa thật sự chiếm đoạt hắn nên có thể cho hắn một chút hi vọng. Đôi khi hắn ảo tưởng y vẫn chưa hoàn toàn mất hết nhân tính, y….còn chút xíu nào quan tâm đến tình cảm cha con giữa bọn họ. Trước kia đối với hắn ân cần, dịu dàng là thật lòng chứ không phải giả dối, cũng không phải chỉ vì muốn chiếm đoạt thân thể của hắn nên mới đối xử tốt với hắn. Là thật tâm muốn làm ba ba của hắn. Nhưng bây giờ, một chút hi vọng cuối cùng cũng đã tan vỡ. Y giống như dã thú lao vào cắn xé thân thể hắn. Hắn phải đối mặt với thực tế, từ đầu tới cuối y đều lừa gạt hắn, chỉ có ý đồ đen tối với hắn. Những gì y làm cho hắn tất cả đều là giả dối, cái gì mà ba ba tốt, tất cả đều gạt người.
Khóe miệng Điền Vũ Mặc cười càng sâu hơn nhưng ánh mắt càng thêm bi thương. Từ nay về sau hắn sẽ không tin tưởng bất kì ai. Trên đời này hắn chỉ có thể tin tưởng duy nhất bản thân mình, chỉ có mình mới không gây tổn thương cho mình, phản bội mình! Tình cảm cha con đối với loại người sớm đã bị thế giới ruồng bỏ như hắn mà nói, đó là một ước mơ xa xỉ không thể với tới. Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ….nằm mộng giữa ban ngày nữa!
Tập đoàn Nghiêm thị nằm trên tòa nhà cao nhất. Tòa nhà được thiết kế hiện đại, cao hơn năm mươi tầng, là tòa cao ốc sang trọng, đẳng cấp bậc nhất trong thành phố.
Phòng tổng tài Nghiêm thị nằm trên tầng cao nhất, đương nhiên là căn phòng lớn nhất, sang trọng nhất. Ngồi làm việc trong căn phòng này là mơ ước của không biết bao nhiêu người. Vị trí này đại diện cho tài phú cùng với quyền lực. Người ngồi đây có thể tùy ý hô phong hoán vũ. Nhưng giờ phút này người ngồi bên trong cũng không vui, gương mặt tuấn tú đen kịt, chân mày nhíu chặt làm cho mới sáng sớm tất cả nhân viên trong công ty đều lo lắng đề phòng, không người nào dám vào phòng sếp, sợ rước họa vào thân bị sếp tổng đuổi việc.
Ngồi trên chiếc ghế da đen siêu cấp xa hoa, Nghiêm Ký Hạo tay không rời điếu thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt đã đầy tàn thuốc, cũng sắp chứa không hết đống tàn thuốc. Nhưng Nghiêm Ký Hạo hoàn toàn không để ý, vẫn liều mạng hút thuốc không thèm nhìn tới đống hồ sơ lớn nằm trên bàn đang chờ kí gấp.
Nghiêm Ký Hạo rút tiếp một điếu thuốc, ném đầu thuốc vào gạt tàn. Nhưng mới hút được hai hơi đã ném xuống đất. Y tức giận gạt hết đồ trên bàn làm việc xuống, khẽ nguyền rủa một tiếng. Con mẹ nó, phiền muốn chết!
Nghiêm Ký Hạo hít sâu một hơi, sau đó một lần nữa khống chế tâm tình, dựa lưng vào ghé, tay xoa trán, cảm thấy đau đầu muốn chết. Tôi hôm qua cả đêm y không ngủ, nhiều lần muốn tới phòng Tiểu Mặc xem nó đã ngủ chưa? Có phải vẫn còn đang khóc hay không? Nhưng lại sợ hắn nhìn thấy mình lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khóc càng dữ dội hơn, rồi lại làm ầm ĩ với mình. Đứa bé kia tối hôm qua thật kích động, mình và hắn ở chung mấy tháng nhưng đây là lần thứ hai thấy hắn thống khổ, tuyệt vọng như vậy. Lần đầu tiên là mình không khống chế được du͙© vọиɠ, buổi chiều len lén chạy vào phòng cưỡиɠ ɧϊếp, xâm phạm hắn. Không, lần này so với lần đầu tiên còn nghiêm trọng hơn nhiều. Đứa bé kia lần đầu tiên mặc dù cũng khóc rất nhiều nhưng hắn cũng không nghĩ tới chuyện tự sát. Ngày hôm qua đứa trẻ kia thế nhưng lại có ý đồ muốn tự sát, dùng cái chết để trốn tránh mình!
Ai, đứa bé kia nhất định hận mình lắm! Nghiêm Ký Hạo buồn rầu thở dài một tiếng. Mình rốt cuộc phải làm gì thì Tiểu Mặc mới tha thứ cho mình! Y chưa từng nghĩ muốn tổn thương Tiểu Mặc. Y chỉ muốn đối với hắn thật tốt, hảo hảo thương yêu, cưng chiều hắn. Nhưng thực tế không như mong muốn! Kể từ lần đầu tiên bước vào phòng Tiểu Mặc xong, Tiểu Mặc đã bắt đầu chán ghét, căm hận mình. Vô luận mình có làm gì đi chăng nữa, dùng cách nào để lấy lòng hắn thì hắn cũng nhìn mình bằng ánh mắt chán ghét!
Nói ra thì thật buồn cười, luôn được mọi người gọi là tình thánh, tình trường luôn luôn thuận lợi nhưng y lại bị bại trong tay một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa. Hơn nữa một chút biện pháp cũng không có!
Ai ── lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Đối với Tiểu Mặc, y đã hoàn toàn bất lực. Nếu như lòng dạ mình độc ác một chút thì tốt rồi. Nếu như lòng dạ mình độc ác thì mình sẽ không để ý đến cảm nhận của đứa nhỏ đó, chỉ cần chiếm được thân thể hắn thì tốt rồi. Mình có thể vô tình dùng mẹ hắn để ép hắn vào khuôn khổ. Nhưng mỗi lần trông thấy ánh mắt trong suốt xinh đẹp kia oán hận nhìn mình, nhìn thấy những giọt nước mắt bi thương lăn trên má hắn thì tim mình lại đau!
Trong đầu y lại hiện ra vẻ mặt bi thương tuyệt vọng của Điền Vũ Mặc, nhìn thấy nước mắt chảy ra từ đôi mắt điềm đạm đáng yêu kia, lòng y lại nhói đau. Cũng không biết bây giờ đứa bé kia sao rồi! Buổi sáng lúc mình đi làm, Tiểu Mặc còn chưa thức dậy. Y đã dặn Điền Nhược Vân không nên đánh thức Tiểu Mặc dậy, để Tiểu Mặc ngủ nhiều một chút. Y đã xin hiệu trưởng cho Tiểu Mặc nghỉ mấy ngày ở nhà, nói là nhân cơ hội cho cả nhà ba người bọn họ bồi dưỡng tình cảm. Người đàn bà ngốc nghếch kia nghe xong liền tin là thật, lập tức đồng ý ngay còn nói cảm ơn mình nữa chứ. Mặc dù là mẹ con nhưng Điền Nhược Vân hoàn toàn không có nửa phần thông minh như con trai của mình, lại càng không có sức hấp dẫn làm người ta rung động.
Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ bé, xinh đẹp như thiên sứ là y lại càng thêm nhung nhớ Điền Vũ Mặc, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy Tiểu Mặc.
Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên. Y cúi đầu nhìn thấy số nội bộ của thư ký, nhíu mày , nhấn nút trả lời, không đợi thư ký mở miệng nói lập tức nhịn không được mắng trước: “Chuyện gì? Không phải đã nói đừng quấy rầy tôi rồi sao!”
“Tổng tài, thật xin lỗi! Là bảo vệ dưới lầu gọi điện lên nói có gói đồ gửi đến cho ngài, cho nên….” Thư ký vội vàng giải thích, giọng nói đầy ủy khuất.
“Biết rồi, kêu bảo vệ đem lên đây!” Y không đợi thư ký nói xong, lập tức nhịn không được nhấn nút tắt. Trong lòng thầm nghĩ: không biết là ai gửi tới? Bên trong là thứ gì? Nhưng cho dù là gì thì hiện tại mình cũng không hứng thú!
Bảo vệ lập tức mang một gói đồ đến phòng Nghiêm Ký Hạo, mới vừa đặt gói đồ xuống nhiệt độ trong phòng liền hạ xuống mấy độ, liền cúi đầu chào Nghiêm Ký Hạo xong rồi vội vã chuồn đi. Sáng sớm lúc Nghiêm Ký Hạo mới vừa vào công ty, những nhân viên đi chung thang máy với y toàn bộ đều bị đuổi việc với những lý do kỳ quái. Sau đó mọi người liền biết tâm tình đại lão bản vô cùng không tốt, ngàn vạn lần không thể đυ.ng mặt y, tránh trở thành vật hy sinh vô tội.
Nghiêm Ký Hạo lạnh lùng liếc nhìn bảo vệ chạy trối chết, khóe miệng nhếch lên khinh thường. Cầm lấy cái gói trên bàn, nhìn qua địa chỉ: là từ nước ngoài gửi về. Trong mắt Nghiêm Ký Hạo hiện lên vẻ hoài nghi, bạn bè mình ở nước ngoài không nhiều lắm, là ai gửi tới? Chẳng lẽ là…