Hồ Yêu Truyền - Kiếp Thứ Hai: Bàn Nhược

Chương 11 (H)

11. Nàng bị hòa thượng cắm đến cao trào (H)

Bàn Nhược bị lời nói của hắn dọa đến sắc mặt trắng nhợt, hoảng loạn không thôi nói: "Ngươi... Ngươi không cần làm xằng bậy, nơi này là Phật môn trọng địa, sư tỷ của ta sẽ rất nhanh đến đây."

Nào biết rằng hòa thượng nghe vậy giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười, khinh thường nói: "Những cái sư tỷ đó của nàng nào có thể so sánh cùng với tiểu mỹ nhân, những người đó đều là mặt hàng đã bị bần tăng chơi đến nị."

"Cái gì" Bàn Nhược đầy mặt khϊếp sợ, lời nói của hòa thượng chứa lượng tin tức quá lớn, trong lúc nhất thời nàng không phản ứng kịp.

"Bần tăng tốt bụng nói cho tiểu mỹ nhân biết đi, tối hôm nay ngươi có kêu như thế nào, kêu rách cổ họng cũng không có người xuất hiện đâu." Tiếng cười dâʍ đãиɠ của hòa thượng lại phát ra, nhân lúc Bàn Nhược đang thất thần đột nhiên xé rách tăng y của nàng, chỉ còn để lại yếm đỏ cùng cừu quần hơi mỏng lập tức bại lộ ở đáy mắt hắn, da thịt tuyết trắng như ngọc kia, dáng người lả lướt làm người khác tức giận kia, không nơi nào không làm hòa thượng nhìn thẳng mắt.

"Bảo bối thân mình thật đẹp."

Bàn Nhược lấy lại tinh thần vội thu tay dấu ngực bảo vệ cảnh xuất tiết lộ, hòa thượng cũng lấy lại tinh thần, ánh mắt da^ʍ tà khó nhịn được dục hỏa, thân mình cường tráng trực tiếp đè lên Bàn Nhược đang liều chết chống cự xuống dưới thân, một bàn tay to ngang ngược xé nát cừu quần của nàng, hai ngón tay thô ráp khó dằn đâm vào nơi giữa hai chân nàng, bắt đầu thọc vào rút ra.

"A....a.." ngón tay thô lệ bỗng nhiên đâm vào, nặng nề ma xát bên vách trong hoa huyệt, hoa huyệt vốn đã thấm ướt giờ bị phương thức cường bức thọc vào rút ra như vậy mà đạt đến kɧoáı ©ảʍ, Bàn Nhược rất nhanh bị cắm đến xuân triều tràn lan, cả người nhũn ra.

"Tiểu mỹ nhân bị bần tăng cắm vào chảy thật nhiều nước a, sảng hay không?" Tiếng cười đáng khinh vang lên, đối với phản ứng dâʍ đãиɠ của Bàn Nhược rất đắc ý, hắn càng thêm dùng sức đùa bỡn vưu vật dưới thân, cúi đầu cách mảnh yếm đỏ ngậm lấy đỉnh nụ hoa, miệng dày lại hút lại hút, nước miếng rất nhanh làm yếm đỏ ướt nhẹp, hai vυ' tuyết trắng đầy đặn như ẩn như hiện, bị hắn đè ép thành các loại hình dạng.

Hòa thượng không vội thao làm mỹ nhân cơ hồ đã lộ ra trọn vẹn dưới thân, đêm còn dài, khó mà được gặp gỡ một vưu vật như vậy, trước tiên hắn phải hảo hảo đùa bỡn một phen, ngón tay thô lệ cắm vào trong hoa huyệt còn cố ý ma xát quát cọ lên mị thịt non mềm mẫn cảm, ngón tay cái tìm được hoa đế, đột nhiên ấn lên rồi chà đạp, động tác dùng sức lại thô lỗ.

"A... không cần a...a...đừng như vậy .... a ....a " Bàn Nhược vặn vẹo vòng eo, muốn thoát ra khỏi sự đùa bỡn của hòa thượng, nhưng mà thân thể lại phản bội nàng, xuân triều tràn lan ở hoa huyệt dưới động tác của ngón tay kia phát ra tiếng nước òm ọp, hoa đế bị đùa bỡn cũng sung huyết đứng thẳng, nàng không tự chủ được vặn eo đề mông, đón ý nói hùa ngón tay đang không ngừng thọc vào rút ra ở hoa huyệt, chỗ sâu ở hoa tâm hư không thậm chí khát vọng đồ vật càng ngạnh càng nóng đến lấp đầy.

Lòng bàn tay đầy vết chai kia một lần lại một lần ma xát lên nộn huyệt kiều diễm nhiều nước, hòa thượng thấy mỹ nhân dưới thân rất nhanh bị mình đùa bỡn xuân tình nhộn nhạo như vậy, dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, bộ dạng kiều suyễn liên tục, càng thêm đắc ý không thôi, côn ŧᏂịŧ dưới háng đã sớm sưng lên như lều trại.

Ngón tay hắn theo bên trong vách hoa huyệt sờ đến một khối nhô lên, nụ cười càng thêm dâʍ đãиɠ, bắt đầu dùng những vết chai ở bàn tay dùng sức dùng sức nghiền nát khối nhô lên kia.

"A...a...a không cần a...a.. nơi đó.... không cần chạm a..." Quả nhiên, phản ứng của Bàn Nhược cực kỳ kịch liệt, nàng hét chói tai thân mình kiều nộn giống như điện giật run rẩy, vách hoa huyệt mãnh liệt co rút lại mấp máy, trào ra một đợt lại một đợt mật dịch trong suốt.

Hòa thượng rút ra hai ngón tay đã ướt dầm dề, từ trên người nàng ngồi dậy, thưởng thức mỹ nhân, da thịt tuyết trắng như ngọc vì cao trào mà chuyển màu phấn hồng, hai tròng mắt thủy nhuận mê ly thất thần, môi đỏ khẻ nhếch, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cao trào kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.