Hồ Yêu Truyền - Kiếp Thứ Hai: Bàn Nhược

Chương 6 (H)

6. Dâʍ đãиɠ tách chân ra cầu thao (H)

Lương Trí hít một hơi, bị nàng cọ làm dục hỏa tăng vọt, hận không thể ngay lập tức đem yêu tinh câu nhân này đè xuống dưới thân thao làm, nhưng bây giờ còn chưa được, hắn muốn nhìn, tiểu ni cô này có thể dâʍ đãиɠ thành bộ dạng gì.

"Ngươi muốn gì nói ra ta sẽ thỏa mãn ngươi." Ánh mắt nam nhân ám trầm, mắt lạnh nhìn Bàn Nhược đang vặn vẹo thân thể mềm mại, mặc dù dưới háng đã cứng rắn như thiết nhưng hắn vẫn không dao động.

Bàn Nhược quay đầu ủy khuất nhìn hắn, cái này nàng làm sao có thể nói ra miệng được.

Hai mắt đẫm lệ, hai tròng mắt mông lung mê ly bên trong toàn bộ là tìиɧ ɖu͙©, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng vũ mị, tóc đen như thác nước rơi rụng ở hai bên, hầu kết của nam nhân liên tục lên xuống, thanh âm khàn khàn: "Có phải muốn ta giống như lúc trước, hung hăng thao lộng ngươi, cường bạo ngươi, đùa bỡn thân thể dâʍ đãиɠ cơ khát của ngươi như vậy đúng không?"

Lời nói hạ lưu vừa thốt ra làm Bàn Nhược mặt đỏ tai hồng, nhưng nội dung của lời nói làm toàn thân nàng đều nóng lên, tưởng tượng đến cảm giác hoa huyệt lúc trước bị hắn hung hăng thao lộng, cánh hoa kiều nộn sung huyết lại hưng phấn chảy mật dịch trong suốt.

Loại cảm giác chưa bao giờ được thể nghiệm này làm Bàn Nhược đã hổ thẹn lại nhịn không được trầm mê, ánh mắt nàng mê ly, không tự chủ được nói ra lời nam nhân muốn nghe kia: "Cầu ngươi hung hăng đùa bỡn ta a..."

Thanh âm kiều mị e lệ ngượng ngùng nói ra lời dâʍ đãиɠ, cặp chân trắng nõn khép lại giao nhau, cọ xát lẫn nhau, lấy hành động này để giảm bớt ngứa ở chỗ sâu bên trong hoa huyệt hư không, nhưng việc này lại không giảm bớt được ngược lại câu đến càng nhiều thêm khát vọng.

Rốt cuộc Lương Trí nhịn không nổi, để nàng bò dậy, quỳ ghé vào giường.

"Đem chân tách ra cho ta." Thanh âm mất tiếng của hắn như mệnh lệnh nói.

Bàn Nhược cả người run rẩy, nàng lấy một tư thế cực kỳ dâʍ đãиɠ quỳ trên giường, đôi tay chống trên đệm, cổ tuyết trắng thon dài hơi ngẩng, phấn mông nhếch lên, cùng với phần lưng trần trụi trắng tinh uốn thành một đường cong hoàn mỹ, nàng run rẩy đem hai chân bắt đầu bủn rủn vô lực mở ra, hoa huyệt đỏ bừng sung huyết lập tức bại lộ ở đáy mắt tràn ngập dục hỏa của nam nhân, huyệt khẩu bị hắn đùa bỡn đến lầy lội bất kham nhẹ nhàng run rẩy, nửa đóng nửa mở, mật dịch trong suốt không ngừng cuồn cuộn chảy ra.

Tầm mắt nóng rực của nam nhân ở phía sau làm nàng nghĩ đến sự tình muốn phát sinh tiếp theo kiến nàng vừa không an tâm lại hưng phấn, chất lỏng trong suốt nhỏ giọt càng nhiều, đem đệm chăn dưới thân ướt hơn phân nửa.

Nhưng loại trình độ này làm Lương Trí cảm thấy còn chưa đủ, hắn tiếp tục mệnh lệnh nói: "Chân lại mở ra chút, khép như vậy muốn ta chơi ngươi như thế nào, tư thái phải dâʍ đãиɠ..."

Ngữ khí lãnh lệ bất mãn làm Bàn Nhược cảm thấy một chút ủy khuất, nhưng nàng vẫn làm theo lời, đem hai chân mở lớn hơn, thanh âm run rẩy nói: "Như vậy có thể chứ."

Lương Trí nhìn đến huyệt khẩu thủy nộn ướŧ áŧ vì động tác của nàng mà mở ra, lộ ra mị thịt đỏ bừng bên trong, rốt cuộc hắn không nhịn được, cầm dương cụ giống như gậy sắt nhắm ngay huyệt khẩu, một lần cắm vào chỗ sâu nhất, bụng dưới gắt gao va chạm vào phấn mông đang nhếch cao cao kia.

"A.." Hoa huyệt bỗng nhiên bị vật cứng cực nóng lại thô dài đâm vào lấp đầy, cả người Bàn Nhược giật một cái, mị thịt dùng sức co rút lại, ngẩng đầu lên, thân mình banh thẳng đạt đến cao trào.

Lương trí cố nén không động, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ do mị thịt gắt gao co thắt lấy thân gậy, đặc biệt là nơi qυყ đầυ ở chỗ sâu trong hoa tâm được hoa dịch ướt nóng tưới lên, làm hắn thoải mái đến thiếu chút nữa xuất ra ở bên trong.

"Thao.... Kẹp chặt như vậy, muốn bấm gãy ta sao." Hắn cố ý đánh 'bang' một cái lên phấn mông đang nhếch kia, vốn dĩ Bàn Nhược đang ở trong dư vị cao trào bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, hoa huyệt kẹp càng chặt.