Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 87: Hà My xuất hiện.

Lyly di từng bước chậm chạp vào căn phòng vì thiếu hơi người mà trở nên lạnh lẽo. Đưa tay vuốt vào từng vật dụng trong phòng một cách lưu luyến. Cô nhắm mắt xô giọt nước mặn trong suốt lăn ra khỏi khóe mi. Từ khi lên 10 bị bắt cốc rồi được đưa đi huấn luyện trong tổ chức sát thủ cô chưa từng khóc lần nào nhưng hôm nay cô lại khóc. Trên khuôn mặt vốn vô cảm giờ lại đau đớn không thôi. Căn phòng này là của Nam Tuấn Kỳ mọi thứ vẫn còn động lại mùi của hắn dù nó đang dần nhạt đi. Đã hơn 1 tháng trôi qua Lyly vẫn không thể tin Nam Tuấn Kỳ đã chết. Hắn chết cô đáng lẽ phải vui mừng nhưng tại sao tim lại đau đến vậy.

Bước đến giường lớn thả người xuống đệm nơi này còn động lại hương thơm nam tính trên người hắn rõ nhất. Khung hình trên đầu giường khiến mắt cô lóe lên tia sát khí. Trong khung hình đó là nụ cười đến ngọt ngào của Hà My đang ôm con gấu bông to xụ. Lyly hét lên phẫn nộ đem khung hình ném mạnh xuống sàn. Từng mãnh kính tung tóe khung gỗ vỡ ra thành nhiều đoạn. Lyly bụm mặt khóc thành tiếng.

-Tại sao anh lại yêu cô ta đến vậy…

Lyly oán trách trong tiếng khóc nghẹn.

-Tôi có nên thương cảm cho tình yêu thầm lặng của cô?

Một giọng nói quen thuộc nhưng ngữ khí xa lạ truyền từ phía cửa. Lyly gạt nhanh nước mắt ngước lên nhìn.

Hà My vòng tay trước ngực thong thả từng bước môi mộng cong lên cười như không cười.

-Nguyễn Hà My…? Cô sao có thể vào đây?

Hà My ngồi xuống sopha bắt chéo chân động thái cao ngạo cùng xem thường.

-Thật không ngờ cô lại yêu Kỳ nhưng tình yêu lại không thể thắng nổi tham vọng. Chung tay với người khác giếc người mình yêu đoạt lấy Nam Thành. Nói tôi nghe thử xem cảm giác của cô lúc này thế nào? Thật tò mò đấy.

Lyly lao xuống giường như phát điên muốn vồ lấy Hà My mà cấu xé. Nhưng chưa chạm được cô thì cô ta đã bị hai tên ám vệ xông ra chặn lại tay họ cầm súng chỉa thẳng vào đầu Lyly.

Hà My cũng chỉ là liếc nhìn một cái rồi xoay lưng lạnh lùng.

-Không có thời gian đùa với cô. Đưa cô ta đi đoàn tụ với em gái mình trước đi.

-Cô đã làm gì Amy?

Lyly nói với theo bóng lưng thanh mảnh đang đi xa. Hà My quay đầu lại cười khinh bỉ.

-Yên tâm cô ta chưa chết.

Lyly được đưa xuống một mật thất phía dưới chân Nam Thành. Chỗ này cô ta khôn biết rằng nó có tồn tại dù trước kia đã rà xét kỹ từng ngỏ ngách cũng không phát hiện ra.

Cô ta bị ném vào một phòng gian với những bức tường vách sắt chỉ có một cái ô nhỏ vừa bằng một bàn tay thò ra để thoáng khí. Một mùi xá© ŧᏂịŧ nhuốm với máu tươi tanh nồng khó ngửi xọc vào mũi. Phía gốc tường cô ta nhìn thấy một người hay nói chính xác hơn là một người bán sống bán chết đang thở phì phò khó nhọc tóc dài rũ xuống nhem nhuốt che khuất khuôn mặt quần áo bẩn thiểu đầy máu nhìn rất kinh khủng.

“Đưa cô ta đi đoàn tụ với em gái mình trước đi”

Câu nói của Hà My chợt vang vọng bên tai. Lyly run rẫy nhìn thân ảnh phía gốc tường rồi chạy lại nâng người kia lên. Quả nhiên vén mái tóc qua khuôn mặt bầm tím môi trắng bệt nhưng vẫn có thể nhận ra chính là Amy.

-Amy…Amy…em có nghe chị nói không?

Amy nghe tiếng kêu bi thương cố hé mở mí mắt. Cô ta thều thào đứt quãng hồi lâu mớt phát ra thanh âm rất nhỏ.

-Chị…chị…

Hà My lúc này đã ở trên du thuyền xa hoa lộng lẫy đang chạy xuôi giữa biển lớn. Ánh đèn chùm noen mơ ảo phát sáng giữa màn đêm, tiếng sóng biển tạt qua cùng những thanh âm trụy lạc thật đối nghịch nhau.

Cô mặc trên người bộ dạ phục màu xanh da trời ôm eo xẻ lưng thực quyến rũ. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm tinh tế son đỏ tô lên càng thêm cao quý. Bước đi uyển chuyển nụ cười mê hoặc mời rượu đám hộ vệ đang canh gác trên thuyền.

-Các anh thật vất vã a uống một ly cho cho tinh thần thoãi mái.

-Thật xin lỗi cô chúng tôi không được phép uống rượu.

Anh chàng trưởng nhóm hộ vệ dáng người cao ráo da rám nắng ra vẻ nghiêm túc mở lời từ chối nhưng mắt vẫn không khống chế nổi mà nhìn xuống nơi vòng một căng tròn trắng mịn của cô.

Hà My nhích người tay vẽ trên vòm ngực anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

-Anh đẹp trai ta nhìn rất thích nha nhưng lại không nể mặt. Uống một ly sẽ không say a.

Anh ta nhìn bờ môi xinh đẹp đang khép mở si mê mà gật đầu uống cạn ly vang trắng cô đưa tới. Mấy tên còn lại cũng không còn e ngại mà tiếp ly uống xuống rượu thơm nồng. Hà My nhếch môi mĩm cười nhìn đám người đang dần ngấm thuốc ngu ngốc lắc đầu xoa trán rồi ngã khụy dưới chân cô.

Tay thon ấn vào khuyên tai nhỏ. Ngay lập tức từ phía dưới người trong tàu ngầm trồi lên mặt biển lôi kéo bọn hộ vệ giấu đi sau đó thay nhanh y phục rồi thế chỗ canh gác đang bỏ trống.