Hành Trình Cưa Đổ MC

Chương 13

Chương 13
Chap 13 – Ngày phục hận

Mình còn nhớ sáng hôm đó trời mưa nhè nhẹ, rất hợp với tâm trạng của mình. Bên cạnh mình là Mc xinh đẹp đang say giấc nồng. Mọi khi toàn là nàng gọi mình dậy hôm nay thì ngược lại , mình gọi nàng dậy đi làm. Không cần quá bất ngờ vì điều đó đâu, đơn giản là vì mình chẳng thể nào ngủ được với cái lưng ê ẩm đau nhức. Hôm qua nàng đã nghỉ làm ở nhà chăm sóc mình… mình không muốn điều đó 1 chút xíu nào hay đúng hơn là mình không muốn cuộc sống của nàng bị xáo trộn vì mình.

Sau một hồi phân tích mệt đứt hơi nàng mới chịu đi làm. Bên ngoài trời vẫn mưa, mưa nhẹ thôi và tự nhiên mình có cảm giác thèm tắm mưa. Đợi nàng đi rồi mình leo lên sân thượng hóng gió. Vất vả lắm mới leo lên được vì người mình vẫn còn đau. Từng hạt mưa nhè nhẹ rơi xuống tay… đột nhiên mình nhớ lại lần đầu tiên đi chơi cùng nàng. Trời cũng mưa nhỏ giống như bây giờ và cái nắm tay đầy ngại ngùng nữa chứ. Mỗi phút giây bên cạnh nàng mình đều ghi dấu trong tim không bao giờ quên… Cứ như một giấc mơ vậy

Buổi chiều nàng đi làm về thấy người ngợm mình ướt sũng la mình quá trời luôn. Nào là đang ốm tắm mưa có hại cho sức khỏe, cảm cúm, sốt ho… bla bla. Nàng làm mặt giận rồi giơ tay cái kéo cắt xoẹt không chơi với mình luôn… đáng yêu kinh khủng

Lúc mình thay quần áo thì có 2 vị khách không mời mà đến. Một là thằng HKT… 2 là anh L. Mới đầu mình nghĩ 2 người này có quan hệ với nhau vì ít nhất họ cũng có điểm chung là cùng tên. Thế nhưng mình đã lầm khi nhìn kĩ lại thằng HKT, mặt mũi nó sưng húp, mắt trái tím bầm và còn vài vệt máu chưa lau hết. Chẳng cần đoán cũng biết thằng HKT vừa bị ăn hành

– Anh mang thằng này đến đây tùy chú xử lý – Vừa nói L vừa đạp vào chân thằng HKT làm nó quỵ xuống. Mình không nghĩ rằng sau bộ vest bảnh bao đó L lại có những hành động như vậy

– Chuyện này là sao? – Mình đưa mắt nhìn nàng vì chuyện mới xảy ra hôm trước, mình chẳng hề nói cho ai thì làm sao L biết được?

– Không quan trọng, giờ nó là của chú – L vỗ vai mình như thể anh em thân thiết lắm trong khi tuần trước còn dọa cho mình biến mất khỏi HN.

– 2 người ra ngoài được không? Em muốn nói chuyện riêng với nó. – Mình ngoắc tay ra hiệu cho nàng và L

Đợi 2 người đi khỏi mình đóng cửa lại quay qua nhìn thằng HKT. Quần áo nó rách lả tả, đầu tóc bù xù và mặt mũi thâm tím. Trông thật thảm hại… Rót cốc nước đưa cho nó rồi mình ngồi xuống “tâm sự 2 người đàn ông”. Trước hết cần xác định vị trí của mình là ở kèo trên, mình có anh H và L chống lưng. Một người là giang hồ thứ thiệt và một người là ông chủ lớn có thể hô mưa gọi gió… còn thằng HKT chỉ là trẻ trâu tập đú làm sao đủ khả năng chơi lại hai người kia.

– Thằng anh tao hơi nóng tính, thông cảm nhé.

-… – Nó im lặng. Chắc biết thân biết phận rồi. Lải nhải vài câu mình phang bể gáo. Gì chứ hôm trước vừa gọi hội quây mình giờ vẫn còn nguyên cục tức nè

– Nói mày biết nè. Tao không rõ mày nghe chuyện về tao với Tiny ở đâu nhưng tao khẳng định một điều rằng 2 đứa tao không có gì hết. Chắc mày cũng biết Tiny là ex tao nhưng chuyện quá khứ rồi, tao cũng đau đớn dằn vặt lắm, chẳng có gì đáng tự hào đâu

-… – Nó đưa mắt nhìn mình đầy khó hiểu. Chắc nó nghĩ đến đây là bị mình đập thừa sống thiếu chết chứ không ngờ lại được nghe một bài thuyết trình về tình yêu

– Ok, giờ nếu mày yêu Tiny thì cứ tiến đến. Tiny không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài đâu. Gia đình rắc rối, trước đây còn bị lừa nữa chứ – Mình thở dài ngao ngán khi nghĩ về quá khứ

– Lừa gì? – Câu nói đầu tiên của thằng HKT mà không có từ đm đằng trước. Vậy là nó quan tâm đến Tiny chứ không phải nông dân chăm rau.

– Bỏ qua đi, để Tiny tự nói tốt hơn. Nhưng mà tao cũng không chắc lắm đâu, Tiny có vẻ hận đời lắm… À mày có biết bộ sưu tập đồ chơi của Tiny không?

– Đồ chơi? – Nó lại tiếp tục thắc mắc. Có 2 khả năng, một là nó mới quen Tiny nên không biết nhiều về cô ấy. Hai là nó không quan tâm và chỉ đi theo Tiny trong các cuộc chơi bời tɧác ɭoạи.

– Ờ, nhiều khả năng là mày cũng nằm trong số đấy. Nhưng không sao, vẫn còn hy vọng. Nếu mày có thể thay đổi Tiny, mang lại lại hạnh phúc cho cô ấy thì tao hoàn toàn ủng hộ. – Mình như một kẻ bề trên đang thuyết giáo cho nó vậy. Hawai phết hê hê.

-…

– Xong chuyện của Tiny, đến tao với mày. Giờ mày muốn chơi thế nào cũng được, nhạc nào tao cũng nhảy. Thích thì solo không thì gọi hội thậm chí ra tòa tao cũng không ngán. Cửa nào tao cũng nắm chắc phần thằng, có điều tao có thích hay không thôi.

– Tao… ! – Nó cúi mặt không dám ngẩng lên nhìn mình

– Tao cái gì? Nói to lên tao không nghe thấy gì hết – Mình quát nó để uy hϊếp tinh thần

– Tao xin lỗi…

– Rồi ok mày có thể đi – Mình vỗ vai nó rồi tiễn ra cửa. Chuyện đã qua rồi mình cũng không muốn nhắc lại nữa. Đánh nó cũng có làm mình khỏe lại được đâu. Có một câu nói mà mình rất thích: “Uống rượu không giải quyết được vấn đề nhưng uống sữa cũng chẳng làm mọi chuyện khá hơn”. Vì vậy nên cứ làm những gì mình muốn, tha thứ là đỉnh cao của sự trả thù và biết đâu sau này mình có việc cần dùng đến nó.

Tối hôm đó anh L rủ mình và Mc đi bar. L đánh xe đến một quán bar ở Kim Mã, thấy bảo quán này của L với mấy người bạn mở chung. Trước giờ mình có đi bar vài lần nhưng không thích lắm vì ở đó ồn. Mình có vấn đề về tai, cứ khi nào ồn quá là mình bị ù tai cảm giác như tiếng xé giấy hay loa bị rè. Ai xem dream high thì biết lúc Song Sam Dong lên hát bị ù tai không nghe thấy gì. Trường hợp của mình cũng gần như vậy đó, người ta nói lắm tài nhiều tật còn mình tài đâu chưa thấy nhưng tật thì nhiều vô kể. Mc thì khác, có vẻ nàng thích những chỗ này nên hòa nhập rất nhanh. Sau mấy ly chivas là nàng ra nhảy rồi biến mất trong biển người. Mình và L ngồi 1 góc tâm sự hai thằng đàn ông. Nhấp một ngụm rượu rồi châm điếu thuốc L chậm rãi nói

– Xin lỗi chú về chuyện hôm trước – L nhìn về phía DJ và nói làm mình có cảm giác hắn không tập trung. Trong số những người mình quen biết thì hắn thuộc Top những người nguy hiểm khó hiểu nhất. Nhưng dù sao lần này mình cũng đã mang ơn hắn

– Không sao – Mình xoay xoay ly rượu và cố tập trung nghe L nói. Nhạc đập quá mạnh và ánh sáng lòe loẹt làm mình cảm thấy mệt mỏi.

– Biết vì sao anh giúp chú không? –

– Không biết và cũng không quan tâm – Mình chống một tay xuống bàn làm điểm tựa rồi nghiêng đầu sang một bên bịt tay. Mình làm như vậy vì không muốn L nghi ngờ. Lúc này gần như là mình mất đi thính giác, khó chịu vô cùng.

– Anh yêu T. Anh không biết tại sao T lại chọn em mà không phải anh nhưng anh tôn trọng quyết định của T. Lúc đầu anh nghĩ đó chỉ là say nắng thôi và em có thể gây nguy hiểm cho T nên anh mới chủ động gặp em.

– Rồi sau đó? – Vừa nói mình vừa lấy lon coca hòa lẫn rượu chivas để giảm nhiệt. Hồi ở nhà mình toàn uống thế còn từ khi đi học chưa có bar bủng gì hết không biết các thanh niên Hà Nội chơi thế nào

– Hôm qua T có kể cho anh. Ít nhất chú cũng ra dáng một thằng đàn ông và anh tạm tin tưởng giao T cho chú. Nhưng chú nên nhớ một điều nếu làm gì không phải với T thì anh có thể thổi bay chú bất cứ lúc nào. – L giơ ly rượu lên chạm ly với mình thay cho lời hứa giữa hai thằng đàn ông.

Uống hết ly rượu mình đưa tay ra bắt tay L. L có vẻ ngạc nhiên vì thường thì hành động đó chỉ có ở những doanh nhân thành đạt hay những người bạn thân thiết. L đâu biết được rằng đó cũng là 1 truyền thống ở quê mình. Có câu: “Uống rượu bắt tay – Biết ngay Yên Bái”. Thật ra mình không phải ở Yên Bái nhưng ông bà nội với mấy người bác ở đây thành ra nghỉ hè hay về, lân la tụ tập theo bọn thanh niên quanh xóm nhậu nhẹt nên biết.

Sau cái bắt tay mình chạy vội vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. L quá nguy hiểm và trước mặt L mình cần phải thể hiện 100% bản lĩnh. Ngồi nghỉ trong đó một lúc mà mình không thấy đỡ hơn chút nào, người mình nóng ran và đầu đau như búa bổ. Đúng lúc đấy thì Mc gọi điện kiếm mình. Mình tắt không nghe rồi nhắn tin bảo hơi mệt nên về trước, em cứ ở lại chơi vui vẻ. Nhắn tin xong mình cố lết ra khỏi quán bar rồi kêu một chiếc taxi đi về.

Về đến phòng mình lại tiếp tục nôn. Dư âm của quán bar vẫn còn làm đầu óc mình quay cuồng theo điệu nhạc. Nằm vật ra giường mình thϊếp đi lúc nào không hay… Trong mơ mình thấy một bàn tay mềm mại dịu dàng vuốt tóc mình và đặt lên trán một cái khăn ướt.

Mãi đến nửa đêm tỉnh dậy mình mới biết đó không phải là mơ. Bên cạnh mình là Mc đang ngủ ngon lành. Chắc lúc mình về nàng cũng về luôn. Giác quan thứ 6 của nàng thật tinh tế, nàng biết lúc nào mình cần nàng và lúc nào nên ở bên mình. Thú thật, sau khi nghe L nói mình cũng hơi phân vân vì tình cảm của L dành cho nàng rất lớn. Đó là tình yêu chứ không phải một sự chiếm hữu. Nhìn theo 1 khía cạnh nào đấy thì L và mình rất giống nhau, yêu là làm cho người mình yêu được hạnh phúc dù bên cạnh không phải là mình. Rốt cuộc thì trong vô số những mặt trái mình đã gặp, đâu mới là con người thật của L? Tuy hôm nay mình có một chút thiện cảm đối với L nhưng với mình L vẫn quá nguy hiểm… Chẳng biết nữa nên làm thế nào nữa… Và nếu đã không biết thì cứ theo cách từ trước đến giờ của mình, đó là tiến thằng lên phía trước và coi những chuyện xảy ra đều vớ vẩn. Đại loại như ” Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng ”

Vậy là hôm nay mình đã bước thêm một bước nữa tiền đến trái tim nàng. Mình biết rằng nàng rất quan tâm lo lắng cho mình nên mới kể mọi chuyện cho L. Liệu đây có phải là một cái kết đẹp cho tất cả mọi người không? L là một người đàn ông cao thượng có đầy đủ mọi thứ mà 1 người đàn ông muốn có. Phụ nữ vây quanh L chắc không thiếu và L rồi cũng sẽ chọn 1 trong số đó thôi. Tiếp theo, xích mình giữa mình và thằng HKT cúng đã được giải quyết, chắc rằng nó sẽ không làm phiền mình nữa đâu. Nếu nó có thể thay đổi được Tiny thì đó là một điều tuyệt vời đối với mình. Cuối cùng là mình có nàng Mc xinh đẹp hiền lành lại rất tinh tế. Mọi chuyện đều ổn phải không? Ít nhất là vậy cho đến thời điểm hiện tại…

*** So Sad And So Angry ***

Dạo gần đây mình rất buồn . Không hiểu sao lại xuất hiện 1 số thành phần quá khích spam chửi mình, đã vậy lại còn có những lời lẽ không đúng với Mc . Thật sự là mình rất bức xúc không hiểu mình đã làm gì để bị chửi như vậy. Dưới đây mình tổng hợp lại 1 số ý chính:

– Các bạn bảo mình són? Câu view?

Làm rõ vấn đề nhé, mình viết truyện theo sở thích. Truyện của mình lấy tư liệu từ ngoài đời thật, từ cuộc sống của mình… mà cuộc sống thì lúc thăng lúc trầm có ai điều khiển được? Có lúc rảnh mình và Mc gặp nhau, đi chơi bời, ăn uống hát hò thì có chuyện để kể… Nhưng cũng có lúc cả tuần mình không gặp Mc thì biết viết cái gì? Chẳng lẽ viết xem sáng mình bước ra khỏi cửa bằng chân phải hay chân trái? Con chó nhà hàng xóm mới bị dính bả? Bla… bla… Vậy thì xin lỗi mình không viết được.

Để có 1 chap truyện, bình thường mình type mất 3 – 4 tiếng. Thử tính xem 1 ngày tự nhiên bị mất 3 – 4 tiếng thì thời gian dành cho những việc khác rút ngắn đi rất nhiều. Mình cũng không phải là người quá rảnh rỗi. Ai muốn nói thì hãy thử viết 1 câu chuyện ngày nào cũng up đều đặn xem chịu được mấy ngày rồi hãy lên án mình Ok?

Chưa kể đến tình trạng sức khỏe, tuần vừa rồi mình ốm, đầu óc mụ mị muốn viết cũng không thể

– Cách hành văn của mình là sao chép, bắt chước?

Mình là người dễ bị ảnh hưởng bởi người khác, mình không phủ nhận điều đó. Nhưng khi bị ảnh hưởng, mình chọn lọc những thứ cần thiết, biến nó thành của riêng mình. Ở những chap đầu tiên có thể theo phong cách của “những em hàng xóm xinh tươi gửi thư làm quen”, tiếp theo là “My life” hay “Yêu thầm chị họ”…

Để mình kể cho các bạn nghe 1 câu chuyện về mình nhé. Hồi năm lớp 11 mình học rất tệ, toán chưa đến 4,0 và may mắn lắm mới được lên lớp. Không phải mình ngu dốt đến mức không biết gì bởi nếu vậy thì mình đã không phải lớp phó học tập. Đó là do mình bị ảnh hưởng của thằng bạn thân chơi game nhiều và chẳng bao giờ động đến sách vở. Đó là lần đầu tiên mình chịu ảnh hưởng xấu, buông xuôi bản thân.

Sang năm lớp 12 mình trở về làm dân đen. Cô chủ nhiệm thắc mắc không hiểu sao với thành tích học tập ẹ như vậy mà mình vẫn được làm lớp phó học tập. Điều thắc mắc của cô đã được giải đáp trong bài văn viết đầu tiên về chủ đề người mẹ. Thay vì chém gió mẹ mình giỏi giang, xinh đẹp thế nào… thì mình lại chép bài “MaMa Mah Angel” của “Lil Shady”. Tất nhiên là mình chép có chọn lọc và l*иg ghép biến nó thành văn của mình. Kết quá mình được 8đ cao nhất khối và năm đó mình được học sinh tiên tiến. Mình vẫn nhớ lời phê của cô năm đó: “Hành văn tốt, tình cảm sâu sắc. Cô mong những suy nghĩ của em về mẹ là chân thành. Cô chờ đợi những thành công trong học tập và tu dưỡng của em”

Đừng hiểu nhầm nhé, mình không có ý khoe khoang mà cái mình muốn nói đó là chỉ cần biết vận dụng linh hoạt, biến cái đã có thành cái của riêng mình thì chắc chắn bạn sẽ thành công. Vậy thì có gì sai khi mình học tập những người đi trước và dựa vào đó sáng tạo ra những cái mới? Tất nhiên mình không phải là nhà văn nên trình độ của mình có hạn chỉ dừng ở 1 mức độ nào đó thôi, vậy nên bạn sẽ nhìn thấy hình ảnh của tác giả những truyện trên trong văn phong của mình.

– Điều mà mình đau lòng nhất là những tin nhắn xúc phạm Mc

Tình cảm con người đâu phải là thứ có thể điều khiển được. Bạn yêu 1 ai đó chẳng cần lý do gì cả. Yêu chỉ đơn giản là yêu mà thôi. Vậy nên cũng đừng thắc mắc tại sao Mc lại chọn mình mà gạch cô ấy… nhất là khi Mc còn chưa chính thức nhận lời mình

Những gì mà các bạn nói về Mc, mình không muốn nhắc lại vì nó quá đau lòng. Xin nhớ 1 điều, Mc không phải người có lỗi. Mình là người lập nên cái thớt này và viết ra những suy nghĩ của mình chứ chẳng liên quan gì đến Mc. Vậy nên nếu có gạch thì xin hãy gạch mình chứ đừng xúc phạm Mc.

Yahoo mình, ai Add rồi thì biết. Mình không phải là super man bước ra từ thế giới truyện tranh. Mình cũng chỉ là người rất bình thường như bao người khác. Một thằng con trai 20 tuổi đang là sinh viên như bao thằng sinh viên ngoại tỉnh khác. Vì vậy nên xin các thím nương tay mỗi khi đáp gạch…

Cuối cùng, nếu các bạn là “Anh hùng bàn phím” thì mình chẳng có gì để nói. Đây sẽ là lần cuối cùng mình nói về vấn đề này và mình sẽ làm theo Jvevermind là lơ đi mà sống. Tại sao không chửi trực tiếp trên thớt này mà phải gửi tin nhắn riêng hay chat yahoo? Tự suy ngẫm nhé.

Bên cạnh số ít anh hùng bàn phím đó thì vẫn còn rất nhiều những người bạn quan tâm chia sẻ với mình. Cảm ơn tất cả mọi người nhưng có 1 điều mà mình trăn trở. Các bạn đừng inbox xin share ảnh làm mình khó xử, đã có lần mình định public nhưng chẳng phải tất cả mọi người đã thống nhất không share rồi sao? Sau khi viết xong đoạn kết của câu truyện này, nếu Mc không phản đối thì có thể mình sẽ public. Ok?