Chương 63: Mưu đồ (hạ)
Cục diện gió nổi mây vần.Từ “Lưu lạc địa cầu” đến “Chiến tranh giữa những vì sao 1, 2, 3”, nếu không nhờ bà Ứng dậy sớm, Ứng Long Sơn còn định mở tiếp “Chiến tranh giữa những vì sao: Hy vọng mới”. Bà Ứng dùng thiết sa chưởng để ông ta hiểu rõ một điều, hy vọng vĩnh viễn nằm ở ngày mai, hôm nay vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời bà xã.
Asmodeus vẫn chấp nhận được bộ phim “Lưu lạc địa cầu”, dù sao vệ tinh nhân tạo hay xe tải vốn có sẵn ở nhân giới, không cần y phải tưởng tượng, về phần trái đất bị dời đi y cũng không lấy làm khó hiểu. Điểm duy nhất khiến y không hiểu chính là nền tảng của “Chiến tranh giữa những vì sao” – Chúng lật đổ hoàn toàn những gì y hiểu về các hệ năng lượng.
Ví dụ như, di chuyển đồ vật trên không.
Vừa nghĩ tới đây, một ly nước đã chao đảo bay tới trước mặt y.
Asmodeus ngẩn ngơ nhận lấy và nghe Raphael cười nói: “Nguyên lực của tôi thế nào?”
Asmodeus kinh ngạc hỏi: “Người học được rồi?” Chỉ cần xem mấy lời thoại mơ hồ trong phim là học được nguyên lực, đúng là Raphael mà!
Raphael vốn chỉ định đùa giỡn, nghe Asmodeus nói thế thì lại ngại ngùng, “Không, tôi dùng gió.”
Asmodeus uống miếng nước rồi thành thật nói: “Nếu nhân loại thật sự nắm giữ được nguyên lực, có lẽ sẽ có được sức mạnh hủy diệt thế giới.”
Raphael không cho là thế. Chàng không biết nguyên lực có thật sự tồn tại hay không, dù có cũng chỉ là thiểu số, chưa đến mức hủy diệt được thế giới. Chàng đắn đo hỏi: “Thế em định làm gì?”
Asmodeus: “Em muốn xem hết những bộ còn lại.”
Raphael: “…”
Không phải nói muốn tìm cách giải quyết nguy cơ cho triệt để ư?
…Thật sự không phải vì tình tiết phim quá hấp dẫn nên muốn xem cho bằng hết?
Chàng hắng giọng một tiếng, “Tôi có việc phải ra ngoài chốc lát, em cứ xem trước đi, đợi tôi về chúng ta xem lại lần nữa nhé?”
Asmodeus tuy không hiểu tại sao phải xem hai lần nhưng phim điện ảnh do nhân loại quay đúng là rất thú vị, y cũng chẳng ngại xem lại nên gật đầu ngay, “Được ạ.”
Raphael: “…Tôi tưởng em sẽ hỏi tôi định đi đâu.”
Asmodeus luống cuống. Không phải không tò mò Raphael đi đâu, nhưng y lấy tư cách gì để hỏi chứ? Chỉ cần chàng hứa sẽ quay về là tốt lắm rồi.
Raphael thấy y cúi đầu xuống thì mềm lòng ngay, “Tôi đi gặp hai huyết tộc thăm dò tin tức.”
“Ừm.” Asmodeus nhỏ giọng trả lời, sau đó ngẩng đầu lên liếc chàng một cái, bắt gặp chàng đang nhìn mình chằm chằm không hề chớp mắt, y thấy hơi hoảng hốt, cứ tưởng do mình trả lời quá lạnh nhạt thì vội bổ sung: “Thế người… Đi đường cẩn thận.” Ngừng chốc lát, y lại nói thêm: “Nhớ về sớm.”
“Được.” Tâm trạng Raphael vui vẻ lại. Chàng biết bản tính của As rất hay xấu hổ, cũng không hề nghi ngờ sự quan tâm y dành cho mình. Nhưng thi thoảng chàng vẫn muốn vạch trần tình cảm chân thật chỉ thuộc về mình dưới lớp mặt nạ xấu hổ kia của As.
Asmodeus chủ động hỏi: “Chừng nào người đi?”
Thấy As tròn mắt nhìn mình, Raphael đột nhiên không nỡ rời đi, lập tức hối hận vì đã đồng ý với Metatron. Mấy việc truyền tin nhỏ xíu cần gì huy động cả sí thiên sứ? Nhưng tin tức cần truyền đạt quá phức tạp, chàng lại chẳng hơi sức đâu mà đi dạy một thiên sứ khác, giờ chỉ đành kéo dài chút ít thời gian, “Ăn sáng xong?” Thật ra ăn trưa xong cũng được? Hay là ăn tối xong?
Asmodeus không biết những bối rối trong lòng Raphael, y chỉ cảm thấy ăn no mới lên đường đúng là ý hay, vì vậy bèn đứng dậy kéo chàng xuống lầu.
Bà Ứng đang chỉ huy người giúp việc dọn bữa sáng ra, nhìn thấy họ bước xuống thì đánh tiếng chào hỏi: “Chuẩn bị ra ngoài sao? Hay là ăn sáng xong hẵng đi?”
Raphael đáp: “Tôi có việc cần ra ngoài một chuyến.”
“Đi rồi thì đừng có mà về nữa!” Trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ của Ứng Long Sơn.
Raphael: “?”
Chàng chủ động dẫn Asmodeus vào phòng khách, hóa ra là Ứng Long Sơn đang dạy dỗ con trai. Tiên sinh Tiểu Ứng kẹp túi laptop, bất đắc dĩ ngồi xuống sô pha, vừa ăn sandwich vừa ung dung nói: “Ba à, con chỉ đi làm bình thường thôi mà.”
Ứng Long Sơn chỉ vào mũi gã, “Vậy tức là mày không bình thường! Có thằng thanh niên nào không mê gái hả, không phải khờ thì là ngu!”
Tiên sinh Tiểu Ứng liền giải thích: “Con đặt sự nghiệp lên hàng đầu.”
“Có trước phải có sau, sự nghiệp hàng đầu thì cũng phải có điều xếp thứ hai chứ!”
“Con chưa tìm được đối tượng thích hợp.”
“Thế cũng phải dắt một con bé không thích hợp về xem cái chứ!”
“…” Tiên sinh Tiểu Ứng dùng ánh mắt cầu cứu mẹ mình, đáng tiếc mẹ gã cũng kỳ thị cậu con trai thanh niên cao tuổi nhà mình, vì vậy liền quay đầu bỏ vào bếp. Tiên sinh Tiểu Ứng cầu cứu vô dụng nên đành phải tự cứu, “Ba, con nhớ hồi xưa ba bảo, nếu con là con gái, ba bằng lòng nuôi con tới chín mươi chín tuổi.”
“Vậy mày là con gái hả?”
“…Ba không thể nào kỳ thị giới tính chứ?”
“Tao kỳ thị giới tính thì sao?” Điều nuối tiếc nhất đời của Ứng Long Sơn là không có một cô con gái xinh xắn hoạt bát, nhìn thằng con trai hết thuốc chữa của mình, ông ta giận mà không biết trút đi đâu, “Tao cho mày biết, Ứng Thiên Vận! Hôm nay nếu mày còn không thể dắt cô bé nào về thì đừng về nữa!”
Tiên sinh Tiểu Ứng chần chừ chốc lát, nuốt miếng sandwich cuối cùng rồi ôm máy tính bỏ chạy mất dép.
Ứng Long Sơn nhìn thấy Raphael cùng Asmodeus đang đứng ở chân cầu thang thì lại không yên tâm nên rống thêm một câu, “Nhất định phải là con gái đấy nhé!”
Mắng thằng con một trận xong, cơn giận do bà xã gây ra hoàn toàn không còn. Lúc này ông ta mới nhớ đến ưu điểm của con trai, da thô thịt dày, có thể chịu đựng mình hành hạ, giả sử là con gái, ông ta nhất định sẽ cưng như cưng trứng, chẳng nỡ để nó tổn thương tí gì, làm sao có công dụng trút giận như thằng con.
Nhìn Ứng Long Sơn hả hê vào trong, tâm trạng của Raphael lại thấy lấn cấn. Nếu chàng cũng có người cha suốt ngày giục cưới, biết đâu mình cùng As sớm đã chung giường từ tám đời.
Vừa ngẩng đầu lên, Ứng Long Sơn liền bắt gặp Raphael đang nhìn mình bằng ánh mắt khát khao tình cha con, ông ta liền thấy run rẩy toàn thân, âm thầm kiểm điểm xem ban nãy mình có quá đáng lắm không.
Cuối cùng bà Ứng cũng bước ra khỏi nhà bếp, nhìn thấy lão già nhà mình cả đêm không ngủ vẫn rất tỉnh táo thì giận dỗi bảo: “Mình tưởng mình mới mười tám à? Mau ăn sáng rồi còn đi ngủ.”
Cảm giác an toàn bà xã mang lại đúng là khó có thể miêu tả bằng lời, Ứng Long Sơn lập tức ngoan ngoãn nhưng vẫn nơm nớp mà cắn mấy miếng màn thầu sợi rồi chuẩn bị lên lầu ngủ bù. Bà Ứng thấy ông ta vẫn chưa lau miệng thì kéo ông ta lại, dùng ngón tay phủi đi vụn màn thầu. Ứng Long Sơn vui vẻ cúi đàu hôn bà một cái, trước khi bà kịp phản ứng đã co giò phóng thẳng lên lầu.
Bình tĩnh như bà Ứng cũng khó tránh đỏ mặt.
Raphael càng thêm ngưỡng mộ.
Chừng nào mình cùng As mới có thể tự nhiên sờ tới sờ lui, hôn tới hôn lui thế nhỉ? Nghĩ thế, trên mép chàng lập tức dính vài vụn bánh, chàng còn cố ý nghiêng đầu cho Asmodeus nhìn thấy.
…
Asmodeus dùng ảo cảnh biến ra một chiếc gương đặt trước mặt chàng.
Raphael: “…”
Là phân biệt đối xử của kẻ có danh phận và không có danh phận ư?
Raphael vì mình không danh không phận mà buồn bã.
Dùng bữa xong, Raphael theo dự định đi nhanh về nhanh nên lập tức xuất phát, còn Asmodeus tiếp tục xem phim điện ảnh. Cũng là xem phim nhưng sao khác hôm qua quá. Y co chân lên, vòng tay qua ôm lấy đầu gối và gác cằm lên đó, mắt tiu nghỉu rũ xuống.
Hóa ra y cứ luôn mồm bảo muốn điều tra chuyện kẻ hủy diệt thật ra là tìm cớ để ở bên cạnh Raphael mà thôi. Raphael vừa đi, y chẳng còn tí động lực gì.
Không những chẳng có tinh thần làm gì, thậm chí cả ngồi không chờ đợi cũng rất khó chịu, mỗi giây mỗi phút cứ như tra tấn trong im lặng. Rõ ràng y sống cô đơn mấy vạn năm, chỉ vì mấy tháng có Raphael ở bên mà bắt đầu sợ cô đơn.
Cộc cộc cộc, bên ngoài chợt vang lên ba tiếng gõ cửa.
Asmodeus ngạc nhiên quay đầu nhìn. Kiểu gõ cửa thong dong, không gấp gáp này hình như không phải Ứng Long Sơn. Hay là bà Ứng nhỉ?
Y nói: “Mời vào.”
Cửa không khóa, người kia vặn cửa bước vào – Một người đàn ông trung niên đĩnh đạc mặc đồ tây.
Asmodeus ngẩn ra, “Beelzebub?”
Beelzebub sao lại ở đây?
Không đúng, Beelzebub muốn vào tại sao cần gõ cửa?
Không đúng! Beelzebub làm thế nào biết được y đang ở đây? Tại sao lại tới nhân giới?
Suy nghĩ của Asmodeus rối như tơ vò. Nếu trước mặt có gương, y nhất định sẽ nhìn thấy sự cảnh giác cao độ trên mặt mình. Chính là kiểu cảnh giác khi sợ hãi niềm hạnh phúc quá mức quý giá của mình bị cướp đi.
Beelzebub trở tay khóa cửa lại rồi bất đắc dĩ nói: “Có thể tỏ ra vui mừng chút không? Là tôi giao cho cậu nhiệm vụ lần này và gợi ý bảo Raphael đến nhân giới.”
Asmodeus đỏ mặt, từng chút từng chút thả lỏng cảnh giác, “Tại sao?”
“Quan tâm sức khỏe tinh thần và thế giới tình cảm của đồng nghiệp cũng là một trong những phúc lợi của địa ngục.” Beelzebub nói: “Cậu biết đấy, chúng ta không giống cái nơi lạnh như băng kia. Tôi tin rằng sau khi ‘trở về chốn xưa’, cậu càng hiểu rõ điểm ấy.”
Gã cố ý nhấn mạnh mấy chữ “trở về chốn xưa”, rõ ràng là đang ám chỉ ảo cảnh quay về quá khứ của Asmodeus.
Asmodeus lấy làm ngạc nhiên vì tin tức nhanh nhạy của gã, “Sao anh biết?”
Beelzebub cười cười tỏ vẻ bí ẩn: “Cậu có nhớ tờ hợp đồng lần trước cậu ký không? Trên đó có sức mạnh của Lucifer, lúc cậu muốn biết rõ sự thật, nó sẽ giúp cậu một tay. Lúc nó bay khỏi bàn làm việc của tôi, tôi biết ngay cậu đã gỡ được tơ lòng.”
Asmodeus mấp máy môi áy náy nói: “Xin lỗi ạ.” Xin lỗi vì y từng không biết tốt xấu mà than phiền và oán trách gã.
Beelzebub lơ đễnh phất tay, vốc hạt dưa trên bàn vừa ăn vừa nói: “Không hoàn toàn đều vì cậu. Sau khi tìm lại ký ức, cậu cũng sẽ khôi phục được toàn bộ sức mạnh của mình. Mối nguy của kẻ hủy diệt sờ sờ trước mắt, địa ngục cần có ma vương mạnh mẽ hơn.”
Nhắc tới nhiệm vụ, Asmodeus lại càng thấy tội lỗi, “Tôi vẫn chưa nắm được nhiều manh mối cho lắm. Tôi chỉ là phán đoán, nguy cơ kẻ hủy diệt có thể liên quan đến khoa học kỹ thuật của nhân loại hoặc tiềm năng nào đó chưa được khai thác của họ.”
Beelzebub hỏi: “Vậy à? Thế cậu có cách nào giải quyết không?”
Asmodeus đỏ mặt lắc đầu, “Trước mắt vẫn chưa.”
“Không sao. Còn nhớ tôi từng nhắc tới kế hoạch B không?” Beelzebub nhanh chóng xử lý xong hạt dưa, gã xé thêm một bao khoai tây chiên bỏ vào miệng nhai rốp rốp, “Vì ngày này, chúng tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Nhưng cần có sức mạnh của cậu, toàn bộ.”
Asmodeus: “?”