Chương 46
Chap 52:Không dám hó hé gì khi nhận ra ánh mắt hình viên đạn của bé My , tôi vội cúi xuống nhặt hết những mảnh vở văng tung té trên sàn nhà rồi đưa cho em kia, may mà em nó tâm lí cũng không nói gì thêm mà xoắn tay áo phụ tôi nhặt cùng, chỉ còn 1 số đồ ăn là vươn vãi khắp nhà nên sý nhờ dì lau hộ là được, xong xuôi, em ấy cũng chào tôi rồi đi về, không quên dặn với:
– Pữa nào rãnh thì qua nhà H chơi nghen, mùa này ổi nhà mình ra sai quả lắm đấy……
–
Lần này thì tôi cũng chỉ ừ ừ hử hử cho qua chuyện, bụng thầm nghĩ mai mốt phãi rũ thèn Hải với thèn Cò qua nhà em ấy chơi mới được, gì chứ ổi quê xún đây rồi mà không ăn xem ra cũng phí…hê hê………
– Dọn đi, sao còn đứng ngẩn ra đấy- Bé My đập mạnh vào vai làm tôi giật thót người..
– ờ, anh biết rồi, em đem chỗ kia ra cho dì rửa đi.- tôi lớ ngớ gật đầu lia lịa
– Dạ, mà xong chỗ này ra sông chơi luôn nghen anh….
– ừ, mệt em quá………..
rõ nãn thật, gì chứ tôi muốn không đi cũng không được, lỡ con bé giận rồi lên đó 1 mình mà có chuyện gì xảy ra thì tôi biết ăn nói thế nào với ba mẹ, hơn nữa em Ly đã nhờ tôi chăm sóc con bé…à mà nhắc tôi mới nhớ, không biết em Ly lên đó chưa mà giờ này cũng chưa điện thoại cho tôi, em ấy đã hứa là khi nào tới sẽ điện mà hai ngày qua tôi chờ mỏi con mắt cũng không thấy, không khéo lại có chuyện gì không hay xảy ra rồi ấy chứ…………
– à, N ơi , zô đây dì bảo ni cái………- tôi đang suy nghĩ thì nghe tiếng dì kêu í ới ở bên trong……..
– dạ, sao dì- lật đật chạy zô thì dì đã đưa tôi dĩa trái cây to tổ bố- cái này đưa con làm gì ạ….- Tôi hơi thắc mắc nên hỏi lại….
– con đem qua nhà bác Ba giùm nghe, biếu ông ấy ăn chút lấy thảo…..
– dạ, bác Ba lò rèn nhà bên kia phãi không dì…..
– ừ, con đi nhanh đi, kẻo bác ấy lại ngủ trưa bây giờ….
– Dạ…..
Đã hai năm rồi không biết bác ba còn nhớ tôi không chứ tôi thì vẫn nhớ như in những ngày hai bác cháu cùng nhau ra sông thả lưới, hồi đó cứ vào cỡ trời trưa trưa như thế này thì hai bác cháu lại đem lưới ra sông , nhưng tôi thì chỉ ở trên bờ chơi thôi, còn bác Ba thì lặn xún đó thả lưới được con nào thì hai bác cháu nướng luôn, ăn cá nướng kèm với chút muối ớt thì khỏi chê, ngon tuyệt cú mèo……..
Tôi nhớ không nhầm thì nhà bác có 1 đứa con gái năm nay chắc cũng khoảng chừng lớp 9, ngày xưa nhỏ này cũng hay làm nũng với tôi lắm, cứ qua là lại đòi tôi cõng đi chơi, nhưng giờ nhìn cũng khá xinh xắn, gặp tôi con bé còn nhận không ra nữa ấy chứ….
– Anh tìm ai zậy, ba em đi rồi đến tối mới về anh ạ………….
– Anh tìm bé hương….hê hê………….- Tôi cười đểu làm con bé bất giấc đỏ mặt…
– Ơ….anh tìm em hở……….nhưng anh là…ai?
– Buồn nghen, mới hai năm không gặp đã nhận không ra rồi à………..- tôi xụ mặt ra vẻ giận dõi
– Hai năm…..ơ…có phãi…..anh là anh N hã….phãi không…nhưng anh N đen thui, đâu có trắng như anh……….
Con bé tròn xoay mắt nhìn làm tôi đâm ra chột dạ, đúng như lời con bé nói là hai năm trước với bây giờ tôi đã khác đi rất nhiều, nhìn sơ qua cũng biết là trắng trẻo hơn hồi đó….chứ tôi khi ấy dầm mưa dãi nắng riết nên da đen thui thủi, chỉ hai năm sau này lên thành phố, suốt ngày ăn, ngủ, học, chơi game nên kết quả bây giờ mới thành ra thế này đây =]]……..
– Em nhận ra cái này không- Tôi đưa vết xẹo trên tay cho con bé xem và phãi 1 chốc sau đó em nó mới nhận ra tôi chính là thèn N con dì Hai chứ không ai khác………..
– Đúng rồi, đây là vết xẹo trên tay anh N mà, nói zậy anh là anh N thật hã, ui, anh khác quá làm em nhận không ra………..- bé hương nhìn tôi mà mặt không giấu được nỗi kinh ngạc…
– ừ, hê hê, anh N của em đây chứ ai, sao , giờ biết rồi không định mời anh vào nhà à- Tôi cà khịa ngay…
– ừa, hihi, vào nhà đi anh………….- con bé cũng cười tít mắt rồi đẩy tôi vào phòng khách….
Nhớ hai năm trước nhìn con bé cười ngộ ngộ mà bây giờ cười trông có duyên ghê, da tuy không trắng như ngày trước là bao nhiêu =]] nhưng được cái mặt con bé nhìn rất có nét, chắc sau này cũng trở thành ‘’hot girl’’ như em Ly của tôi chứ chẳng chơi………..
– anh uống nước gì không để em lấy nghen….
– Thôi, anh mới uống no căng ở nhà dì rồi, anh qua đây biếu bác ba với em cái này nè- Tôi vừa nói vừa đưa dĩa trái cây cho em nó….
– Hì…cảm ơn anh……
– Mà bác ba đi đâu zậy em, sao anh không thấy………
– Ba em đi làm rồi, đến tối mới về….
– Ũa. Chứ bác làm rèn mà….sao giờ còn đi làm ở đâu nữa…
– Việc đó ba em bỏ rồi, nói ra thì dài lắm, hiện giờ ba em đang làm bên hợp tác xã anh ạ………
Nói đến đây nghe giọng bé hương có vẻ buồn buồn nên cũng chẳng hỏi gì thêm, hai anh em ngồi nói chuyện với nhau thêm tý nữa thì tôi chào em nó rồi ra về…………vừa đến nhà dì thì nhận được điên thoại của mẹ tôi trên thành phố….
– Alo, con nghe mẹ ơi…
– ừ, sao rồi, đến chưa con, giỗ diếc giờ này chắc xong hết rồi chứ……..- mẹ tôi hỏi…
– dạ, xong hết rồi mẹ, chắc khoảng sáng mai con thu xếp với anh về lại trên ấy………..
– ừ, thế cũng được, mẹ cũng đang có chuyện muốn nói với con đây….- mẹ tôi trầm giọng hẵn xún…
– chuyện gì thế ạ, mẹ cứ nói luôn ra đi………….
– Cũng có chút chuyện, thôi không có gì đâu, con cứ về thành phố rồi mẹ dẫn đi…chứ nói qua điên thoại thì không tiện đâu……..
– Dạ, con biết rồi…..
Cúp máy mẹ xong, tôi vừa định vào nhà thì điện thoại lại rung lên 1 lần nữa, nhưng lần này lại không phãi là mẹ, cũng không phãi em Ly..mà chính lại là của nhỏ…..Diệu Linh………….hơi lạ vì thường ngày con nhỏ rất ít khi điện thoại cho tôi, trừ khi là có 1 chuyện đặc biết quan trọng gì đó………..