Em Hàng Xóm Đối Diện Nhà Tôi

Chương 44

Chương 44
Chap 47:

Suốt mấy ngày sau đó với tôi cũng chẳng ấn tượng gì nhiều, lên lớp thì toàn gặp giờ kiểm tra, không thì cũng bj mấy ông thanh tra bộ giáo dục xún dự giờ, mãi từ lớp 10 đến giờ nên cũng quen, mà mấy pữa nay lo cái vụ đá banh cho lớp có thèn nào chịu học bài đâu, cứ..sắp kiểm tra thì đem ôn sơ được vài ba chứ, rồi zô chiến đại…….chém được từng nào thì chém..rồi chiều chiều cả bọn lại kéo nhau ra bãi biển gần nhà hải cận tập banh, 2 ngày nữa là thi đấu trận bán kết với lớp 12A2 rồi, lần này mặt thèn nào cũng quyết tâm nên tình hình trên sân có vẻ rất căng thẳng…

– Nam …mày xún phòng vệ bớt đi, sao cứ chạy lên đây hoài thế, tao với thèn N được rồi…- Khánh đề bực mình quát thèn Nam sối sả, ai đời hậu vệ mà nó cứ chạy lăng xăng trước khung thành đối phương, mà thèn này lại thuộc tuýt chân gỗ như mấy thèn tiền đạo của MU bây giờ, bóng đưa gần xún vạch vôi mà cũng sút ra ngoài, bó tay…

– Kệ tao, tao là cầu thủ đa chức năng, mầy không biết à…- thèn nam lên giọng chống chế…

– Đa cái đầu mày, trận trước cũng nhờ mày mà lớp mình suýt bị mấy thèn 12A5 loại rồi đấy, đá không được thì ở nhà giùm tao cái, cứ thích lên đây bon chen cho người ta chửi vào mặt à…

Khánh đề nhắc trận trước tôi mới nhớ, đúng là chưa hết trận thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra, dẫn trước 2-0, kiểm soát bóng hầu như vượt trội, mà chỉ vì 1 phút ngớ ngẩn rê bóng như rùa bò trước vòng cấm địa của thèn nam mà bọn 12A5 tràn lên như vũ bão, đập tan cái pháo đài vững chắc của lớp 12A1, rồi sút banh lưới hải cận…vào…vào …..2 trái liên tiếp chống vánh chỉ trong vòng 5 phút khiến cả thế trận dường như thay đổi hoàn toàn…từ thế bị động mấy thèn 12a5 tràn lên ăn thua đủ cả, đám cỗ động viên bên dưới thì la ó om sòm, toàn là mấy em xinh tươi lớp 12A5………em nào em nấy cũng hò hét cỗ vũ như banh cái sân vận động của trường, bọn con trai 12A5 thấy thế mà càng càn quét kinh hơn, như quân của Lưu bị năm xưa, đánh tào tháo chẳng còn manh giáp =)),….

– A5 dô dô………đá cho tụi nó không còn đường về đi..mấy anh ơi………..

– Ghi mấy bàn nữa nào, 2 thì ít quá………………

– Tạt qua cánh trái anh gì ấy ơi….sút…sút……

Kệ cho bọn đạo tặc ở ngoài la ó, trong sân, tôi và thèn Khánh đề vẫn hoạt động hết công suất, cứ thấy bóng là hai thèn chạy lại tranh chấp quyết liệt, rồi may mắn phút cuối cùng của hiệp đấu thứ 2, sau tình huống cướp bóng được từ pha xử lí lóng ngóng của hậu vệ đội bạn, khánh đề thoát xún căng bóng 1 đường ngang như kẻ chỉ, nhanh như cắt, tôi không chế bóng nhanh gọn rồi sút nhẹ vào góc hiểm bên trái cầu môn…………………VÀO………….cả sân vận động như nỗ tung, cả mấy mươi thèn cỗ dộng viên 12A1 lao vào nhau, bắt tay bắt chân mà mừng không kể siết……..

– Hura, tao yêu mầy quá đi N ơi, cú sút quá tuyệt vời…- khánh đề cũng chạy lại ôm lấy tôi, mặt mày không giấu được nỗi sung sướиɠ….

– ệu, buông ra mày, làm thấy gớm- Tôi vội đẩy thèn bạn ra ngay…

– hề hề, xin lỗi, tại tao vui quá, mà tao phục mày ghê, quả đó thèn thủ môn khép góc thế mà mày đá cũng zô..mày là thánh rồi đấy……….- Khánh đề khen tôi không ngớt lời

– mày nói quá, quả đó cũng bình thường, tại thèn thủ môn bên nó không tập trung thôi, mà mày chuyền quả đó cũng đẹp quá rồi, tao chỉ việc sút vào gôn thôi chứ có gì mà to tát đâu……

hai thèn vừa tâng bôc nhau vừa cười hềnh hệch như hai thèn điên :[[, mà cũng phãi công nhận cái cảm giác ghi bàn quyết định cho 1 trận thắng nó lâng lâng thế nào ấy, hệt như cái khoảng cách thiên tài của Công phượng vào lưới của úc mấy ngày trước đã làm cả hàng triệu trái tim nhữngng người yêu bóng đá viêt nam phãi thốt lên sung sướиɠ, vâng, tôi đã làm được điều tương tự như thế, dù đó chỉ là 1 bàn thắng đem lại niềm vui cho lớp 12A1…và quan trọng hơn, cả Diệu Linh và mấy em gái trong lớp cũng nhìn tôi = 1 con mắt khác………

Tối hôm ấy tôi về mà toàn thân vẫn còn lâng lâng cái cảm giác sung sướиɠ không thể nào tả được, ăn cái gì cũng cảm thấy ngon, đầu thì toàn nghĩ đến trận đấu ngày hôm sau, vì thế cả nhà bàn chuyện suốt 1 buổi tối mà tôi cũng chẳng để tâm gì tới chỉ nhớ duy nhất 1 câu me nói với ông anh tôi..

– mai, chủ nhật, dưới quê có cái đám giỗ nhà cô Hai, mày với thèn N xún đó cúng với lại thắp hương cho ông bà, tiện thể dẫn bé My đi với, con bé mấy ngày nay có chuyện gì buồn mà mặt mày rầu rĩ lắm, mẹ thấy lo quá……….

Chap 48:

– ê, nghĩ gì mà đăm chiêu zậy mày, đá nhanh rồi về nữa, trời sắp tối rồi……..

cái vỗ vai thật mạnh của Khánh đề kéo tôi về lại thực tại, hóa ra là giờ tôi vẫn còn đứng trơ ra tại cái bãi đất nhà hải cận chứ chẳng phãi là ở đâu xa xôi cả, tôi sực nhớ ra đã hai ngày rồi mình chưa gặp em My, không biết con bé sống sao rồi, em Ly đã nhờ tôi chăm sóc cho con bé, nhưng thật sự cái này khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều…….

– này, có đá không thì nghĩ, mày làm gì mà cứ đứng ngẩn ra đấy thế N- hết khánh đề rồi đến hải cận quay sang nhìn tôi = ánh mắt không hài lòng…1 chút nào…….

– À, tao xin lỗi, đá nhanh rồi về tui mày- tôi lớ ngớ chạy lại zô sân………

Chạy qua chạy lại gần 30 phút đồng hồ thì trời cũng gần sẫm tối, tôi tạm biết lũ bạn rồi dắt xe về, vừa chạy xe ra tới cổng thì bị nhỏ diệu linh kêu với lại, không biết có chuyện gì mà nhìn mặt em nó ra vẻ nghiêm trọng lắm…

– Sao zậy, có chuyện gì thì nói nhanh tui còn về…- Tôi dựng xe xún đường rồi thở dài chán nãn trước thái đọ úp úp mở mở của con nhỏ này…

– Cũng không có gì…thật ra…..tui có chuyện này muốn nhờ ông…- Nhỏ diệu Linh ngâp ngừng đáp………

– Ukm, cứ nói đi, tui với bà còn gì mà xa lạ nữa….

– Thì….chuyện…của con gái…..ông giờ….chở tui về giùm nha……………………

– Ơ..chứ bà có đi xe mà- Tôi ngớ người ra vì chẳng hiểu nhỏ này đang nói cái quái gì…..

– Xe tui gữi…lại nhà ông hải rồi, ông chở tui về đi..mà..năn nỉ đó…………

– ừm, thôi cũng được, bà leo lên xe đi…………

Không còn cách nào từ chối trước câu nói có vẻ hơi tôi nghiệp của nhỏ diệu Linh tôi đành gật đầu 1 cách miễn cưỡng…giờ mà chở em nó về tân nhà chắc cũng hơn 20 phút…nhưng mà .thôi kệ, tiện thể đi dạo phố biển 1 lúc rồi về cho khuay khoải vậy………

– Ông đi nhanh chút được….không…….tui….đang gấp…thiệt đó…

– ừ… zậy….ngồi chắc nhé…



Tôi gật đầu rồi cố gắng phóng nhanh hết mức có thể, mà đúng là chở gái xinh nó sướиɠ sướиɠ thế nào ấy, tôi đi đến đâu, bọn nào cũng quay ra nhìn mà mặt mày chảy dài nom ra phát tội…hê hê…

..

– ê, ông đi hết đường này rồi chạy luôn ra đường….XXX…nha…………..

– ũa, chứ nhà bà đâu phãi chỗ đấy, tui nhớ không nhầm thì đi hết đường này là tới mà….

– Nhà…đó của ba với dì tui…mà giờ tui không muốn về đó nữa, ông cứ chạy ra đường…xxx….đi..có gì tui giải thích sau….

Nghe giọng Diệu Linh có vẻ hơi dứt khoát nên tôi cũng chẳng dám hỏi gì thêm, chỉ biết cắm cúi đạp….đi 1 quãng nữa thì cũng đến, hình như nhà này là nhà ông nội của nhỏ thì phãi…

– Đến rồi, cảm ơn ông nha… có gì mai lên lớp tui đền ơn sau….- nhỏ diệu linh gât đầu chào tôi 1 cái rồi vội vọt luôn xún xe……..

– Ơ…mai chủ nhật mà…- Tôi lớ ngớ…

– ờ, zậy thứ 2, thôi, tui đang gấp…..có gì nói chuyện sau nha…bye……….



Nói hết câu là nhỏ diệu linh vội đi luôn vào nhà làm tôi ngớ ra mất vài giay, em nó làm gì mà gấp thế không biết nữa..làm tôi đạp hông hộc mấy chục phút đồng hồ, mệt đến nỗi gần chết…………ấy vây mà vừa về đến nhà đã bị mẹ cằn nhằn ngay..đúng là khỗ hết chỗ nói…

– mày pữa nay hay nhĩ, đi đâu mà ngày nào đến gần 7h chưa về, muốn ba mày cho ăn 1 trận ra trò thì mới sợ hã….

– hic, tại lớp con mấy ngày nay tập đá banh mà mẹ, chứ con đâu có muốn về trễ đâu…………..- Tôi khổ sở chống chế…

– Dẹp ba cái vụ đá banh giùm tao, năm nay cuối cấp rồi đó, không thi được vào đai học thì vác quần áo ra khỏi nhà, nghe chưa……

Bà lườm tôi…………

– Dạ, con biết rồi…………..

Tôi gật đầu ểu oải rồi cũng chẳng kịp làm gì thêm, đã bị mẹ tôi nắm tai xách ngược……………

– Mày lên thay đồ rôi qua kêu bé My qua đây ăn cơm, làm gi thì làm chứ con bé lần này mà không qua…thì đừng có trách………….

– Á…á….con đi….con đi……..mẹ thả tay……..ra……….a……….đau quá…………..á…á………….