Chương 3
Chap 3: Bắt đầu lại…Và từ đó trở đi, tôi trở nên lạnh hơn. Tôi tránh xa tình cảm, không còn như ngày xưa. Tôi vẫn đến lớp và tỏ ra bình thường, vẫn cười nói, vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi động vào vết cắt đó, muốn kìm lòng cũng không thể… Tôi bị xem là nhát gái, nhưng thực ra là vì tôi không thể quên em.
Ngày đó với tôi như là một ngày vừa chết đi, vì con tim như vỡ tan ra hàng trăm mảnh và mỗi mảnh lại tự tìm cách rày vò bản thân… cho đến một ngày, tôi trở lại… vì lời hứa với em ngày xưa… đó là thi đỗ cấp 3…
Khoảnh thời gian trìm trong bóng đêm của tâm hồn nhưng có một chút nghị lực buộc tôi phải đứng vững… tôi cố gắng giữ cho mình những khoảng lặng sâu hơn… Giống như em đã từng nói với tôi rằng:
– Mình thích bóng tối của tâm hồn, vì nó còn sáng hơn cả niềm tin của sự lừa dối…
– Tại sao?
– Vì mình muốn có sự yên lặng của bản thân. Không phải lo nghĩ gì, bình thản…
– …!
Và em đã ra đi…có lẽ là sự bình yên mà em từng muốn có!
…
Ở hiện tại, tôi vẫn đạp xe trên con đường mưa, với những ký ức hiện về cay xè khóe mắt… tôi vô thức tạt vào một mái hiên gần đấy, và cảm xúc nghẹn ngào khiến nước mắt tôi không ngừng rơi. Cơn mưa nặng hạt hơn… Vội vàng như ngày hôm đó… với nhiều điều mà tôi đã từng phải giá như rất nhiều lần…
Chiều hôm sau, tôi đến trường học như bao ngày… Gửi xe xong, tôi bước vội vào căn tin mua nước cho qua cơn khát đang ngự trị khiến bản thân khô cứng họng… thì có một sự bất ngờ khiến tôi sững sờ… tôi gặp người đó, người con gái hôm qua đã đứng cùng tôi dưới mái hiên của lớp học thêm. Người đó đi cùng với một bạn nữa… thấy vậy, tôi vội tránh đường cho hai người…trong lòng hiện lên những khoảnh khắc rất quen thuộc.
Ngơ ngác một lúc lâu và không thể nhớ nổi cảm giác thân quen đó xuất phát hay bắt đầu từ đâu. Thật sự trống trải, bơ vơ và lạc lõng… tôi đi lên lớp rồi nằm gục xuống bàn như mọi khi:
– Nóng quá! – Tôi rêи ɾỉ…
– Kệ con mẹ mày! – Thằng Đô ngồi cạnh tôi nói.
– Mưa đi cho mát…- Tôi đáp.
– Ờ, dự báo thời tiết nói chiều nay mưa to mà giờ trời vẫn nắng như thiêu, chắc là nói cho có.
– Chắc thế… sáng sớm mai nghe nói có sao băng nữa, đéo biết phải không? – Tôi cười.
– Có đẹp như trong phim đâu mà mong…
– Kệ tao… mày chưa xem thì biết thế quái nào được…
Nói rồi, tôi đứng dậy đi sang A3 – lớp thằng Bách chơi… coi như là để riết thời gian…
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa, tiếng trống vào lớp vang lên, như một sự trêu ngươi với tôi.. nhưng không sao, tôi dễ tha thứ lắm.
Cực hình chịu đựng với môn tiếng anh, với cảm giác như một thằng không biết chữ khi cô nói anh văn như gió, còn tôi thì chỉ biết đón gió cho mát, chứ nói thật chả hiểu cái gì… Nhưng có quyển học tốt Tiếng Anh trong ngăn bàn rồi nên tôi có thể yên tâm chịu khổ… và thảnh thơi ngủ một giấc ngon lành suốt cả tiết 1…
…
– Àoooo… ầmmmmm! – Tiếng sấm ngoài trời khiến tôi tỉnh dậy. Nheo mắt nhìn cả lớp đang trong giờ ra chơi hết sức náo nhiệt… thằng Đô từ bao giờ đã phóng đi chơi mất rồi…
Tiếng mưa vẫn vậy… nghe buồn và dai dẳng.. và vì vậy, trong sự khắc khoải đó, có nhiều điều tôi muốn níu giữ, những cái vô hình, có thể cầm nắm bằng trái tim, không phài như những giọt mưa dễ dàng tan đi khi tôi đưa đôi tay hờ hững ra đón nhận…
Hạt mưa từng giọt rơi xuống thành cửa sổ, hất thẳng vào tôi một cách như thách thức, trêu đùa. Tôi thích sự trêu đùa đó như một thói quen khó bỏ… mà không biết nên đóng cửa sổ vào…nên một bên vai tôi bị ướt đẫm…
*
Bước vội sang A3, Thấy ngay thằng Bách và Thằng Giang đang đứng bên lan can… vội vàng ra nhập hiệp hội chém gió…
– Này K…! – Thằng Giang gọi tôi…
– Gì?
– Bạn hôm qua kìa…- Nó chỉ thằng vào bạn nữ ngồi bàn 2 cạnh cửa sổ của lớp A3…
Hóa ra là người đó học cùng thằng Bách, vậy mà mấy đứa cứ nói người đó học A2 làm tôi tìm hoài không thấy… nhưng tôi chẳng biết làm gì… chỉ biết yên lặng đứng nhìn lén và chỉ có biết có như vậy…
Tôi tìm hoài nhưng không thể nhớ được sự quen thuộc từ người đó… một cảm giác hạnh phúc, ấm áp và có cả lạnh lẽo…
Có thể…
Vào một ngày mưa. Tôi đã gặp một người
Và ngày hôm nay, cũng là một ngày mưa, tôi đã gặp lại người đó…
Nhưng cũng vào một ngày mưa, tôi đã mất đi một người mãi mãi… không thể nào gặp lại được nữa…
Vậy nên, cái gì dễ hình thành thì cũng dễ tan đi. Chắc là vì tiếng mưa nên tôi cảm nhận được sự quen thuộc từ em..- mối tình đầu vẫn chưa rứt bỏ của tôi… vẫn luôn dai dẳng quanh tôi suốt từ miền ký ức hôm nào.
– Đi sang A10 ngắm mấy bạn gái không mày? – Thằng Giang, Bách, Hiển kéo áo tôi.
– Thôi, tao không thích, bọn mày đi đi, nhớ bảo trọng là được…- Tôi đáp.
– Bảo trọng gì?
– Không khéo bị bọn con trai A10 oánh cho mất xác đấy…- Tôi đáp tỉnh bơ.
– Ờ nhỉ… Thôi mày cứ ở đây, tao với mấy đứa đi chơi vòng quanh trường, còn nhiều nơi chưa đi lắm…- Thằng Hiển cười…
– Nơi nào trước đây? – Thằng Bách ngây ngô.
– Nhà vệ sinh nữ… hehe…- Thằng Hiển kêu lên một hồi chuông báo động.
– Cút ngay, anh đéo có thằng bạn nào như thế…! – Tôi bắt đầu ra nhập…
– Ấy, anh K đừng có nóng. Em nói đùa mà…hehe!
– Anh biết mà… hớ hớ!
Tôi – Một thằng con trai luôn nhìn vào lớp A3 để quan sát một người, sớm muộn cũng có điều sảy ra khi con mắt của làng A3 đang để ý đến sự có mặt của một bạn nam ngoại tộc nhòm ngó… Nhưng tôi không quan tâm.. vì tất cả chỉ là những cơn gió nổi trôi, nhẹ nhàng đi qua đời tôi mà thôi…
Cho đến một ngày… tôi nghĩ, chỉ là điểm bắt đầu.