Nhớ lại lời bác sĩ nói lúc đứng ngoài cửa, Thẩm Trì vẫn không thể dẹp bỏ nỗi lo trong lòng.
Đôi mắt anh thoáng qua một tia tối tăm.
Anh cưới cô là để tốt cho cô, vậy mà không ngờ lại khiến cô chịu khổ như thế này.
Trong dòng suy nghĩ, anh ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt mơ màng của Linh Tiểu Quai.
Anh vội trấn an: “Em đừng lo, con sẽ không sao đâu.”
Nhưng chính anh cũng không tin điều đó.
Nhớ lại cảnh máu chảy đầm đìa trước đó, dù anh không rành y học cũng biết tình trạng của đứa bé là rất mong manh.
Nghĩ đến lời bác sĩ nói về việc cô bị lao lực và suy dinh dưỡng, sự giận dữ lại bùng lên trong lòng anh.
Anh đã đoán rằng khi mình không có nhà, cô sẽ bị những người đó làm khó dễ, nhưng không ngờ họ lại đối xử với cô tàn nhẫn đến mức này!
Suy dinh dưỡng ư?
Trước khi ba vợ qua đời, Uyển Uyển được nuôi nấng cưng chiều, cơ thể cô dù hơi gầy nhưng da dẻ luôn hồng hào, ít khi bị bệnh vặt. Thế mà chỉ một tháng sau khi kết hôn, cô đã bị hành hạ thành thế này.
Nhớ lại nửa con lợn và mấy chục cân thịt muối cùng lạp xưởng mà anh nhờ đồng đội mua được mang về nhà lần trước, trong lòng Thẩm Trì cười lạnh: Rõ ràng những thứ đó đều không đến được tay cô, chỉ e là “cho chó ăn” cả rồi.
Linh Tiểu Quai cúi đầu im lặng.
Cô không lo lắng cho đứa bé, vì với năng lực của mình, chỉ cần một cốc linh thủy thì đứa bé sẽ không sao.
Nhưng sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô không có tâm trạng để đối phó với Thẩm Trì.
“Em mệt rồi, muốn ngủ một chút.”
Thẩm Trì sững người, sau đó gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi đi, anh sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn cho em.” Vì quá lo lắng, anh đã quên chưa chuẩn bị đồ ăn cho cô.
Khi Thẩm Trì rời đi, Linh Tiểu Quai chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà với ánh mắt vô định.
Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Nghĩ đến cốc linh thủy mà cô uống trong lúc mơ màng, Linh Tiểu Quai hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tình cảnh trước mắt.
Lúc này, cô cảm thấy mông lung.
Đứa bé vẫn còn, vậy cô có nên tiếp tục sống cùng Thẩm Trì không?
Nhưng nếu ly hôn, thì thời này khác xa thời hiện đại.
Ly hôn sẽ khiến cô bị người đời khinh miệt.
Cô thì không sao, cô chưa từng để tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng con cô thì sao?
Dĩ nhiên là không được!
Con cô phải được lớn lên trong ánh mắt thiện cảm và những lời chúc phúc của mọi người.
Hơn nữa, một đứa trẻ không thể thiếu cha. Cô không tin rằng bất kỳ người đàn ông nào khác có thể yêu thương con cô hơn cha ruột của nó.
Như vậy, kế hoạch ban đầu của cô buộc phải thay đổi.