Tôi nằm dài trên giường, lướt điện thoại. Thiên cởi trần, mặc quần ngủ nằm xuống cạnh tôi, cũng lướt điện thoại.
Tôi liếc nhìn anh ta, không nhịn được, hỏi.
"Tại sao...anh lại cởϊ áσ thế ạ?"
Thiên không nhìn tôi, vẫn dán mắt vào điện thoại.
"Anh định đi ngủ."
Tôi nhìn sang cái giường bên cạnh, chưa hôm nào anh ta nằm bên đó hết.
"Tại sao anh lại thuê phòng hai giường, trong khi anh không có đó nằm thế ạ?"
Thiên vẫn không nhìn tôi.
"Một cái để nằm, một cái để đồ."
"..."
Tôi không thèm nói chuyện với anh ta nữa, quay đi lướt facebook. Nhưng lại không nhịn được, lại quay sang hỏi.
"Ở nhà anh cũng không mặc áo đi ngủ như thế này ạ?"
Thiên buông điện thoại xuống, quay sang nhìn tôi.
"Không, anh không mặc cả quần nữa."
"..."
Tôi xem linh tinh một lúc mắt liền díu lại. Để điện thoại lên đầu giường, tôi xoay người quay lưng lại với Thiên, trùm chăn đi ngủ.
"Anh ôm em ngủ được không?"
"Không ạ."
Tôi trả lời rất dứt khoát.
"Anh không làm gì hết, cũng sẽ không cứng lên."
"..."
"Em không tin anh à?"
Tôi lắc lắc đầu.
Thiên thở dài một cái, xoay người qua kéo tôi lại, ôm lấy tôi từ phía sau, gác cằm lên đầu tôi.
"Anh làm gì thế!"
"Làm em tin anh. Ngủ ngon."
Nói rồi Thiên đi ngủ, anh ta ôm tôi, một lúc sau, hơi thở đều đều truyền xuống. Tôi vẫn còn thao láo không yên tâm, bởi hôm nay anh ta tĩnh lặng đến kỳ lạ. Nói ôm là ôm, ngủ là ngủ. Chiều nay anh ta gặp lại gã "bạn" xấu xa, còn tưởng tối về sẽ giận dữ cau có, ngờ đâu, anh ta vẫn bình thường, hoặc khác thường đến mức tôi không nhận ra.
Nghe thấy hơi thở đều đều, l*иg ngực áp vào lưng tôi phập phồng đều đặn, tôi mới yên tâm nắm lấy bàn tay anh ta và ngủ thϊếp đi.
"Nguyệt..."
"Ưʍ..."
Tôi nhăn nhó khi nghe tiếng gọi, tôi cảm thấy ngủ chưa đủ, không muốn dậy.
"Nguyệt, dậy thôi, nhỡ chuyến bay bây giờ..."
Nghe thấy chuyến bay, tôi ngồi bật dậy, nhưng đôi mắt thì từ chối mở ra. Tôi ngồi nhắm mắt ngủ cố, gà gật.
Tôi thấy Thiên nắm lấy tay tôi, đặt lên bụng anh ta, sau đó, đặt vào một vật vừa cứng vừa mềm, lại nong nóng. Anh ta cầm tay tôi xoa xoa chỗ đó.
Tôi cảm nhận được, nhưng vẫn không muốn tỉnh táo, mắt vẫn nhắm nghiền, mặc kệ anh ta.
Tôi xoay người về phía Thiên, nheo mắt nhìn, anh ta vẫn nằm dài trên giường, đũng quần dựng lên một túp lều cao cao. Tôi buồn ngủ nên ngại mở miệng, tôi gục đầu xuống bụng anh ta, làu bàu.
"Chuyến bay gì chứ anh gọi em dậy vì anh cương lên đúng không? Mặc kệ anh..."
"Nếu không nhanh, sẽ muộn thật đó."
Tôi cũng không muốn bị trễ giờ bay, vì đôi nhắt không thể mở ra, nên cũng không muốn tranh cãi. Tôi áp má lên bụng Thiên, xoay mặt về phía đũng quần anh ta, nhưng vẫn không chịu mở mắt. Tôi vươn tay mò mò lấy đũng quần anh ta, nắm lấy côn ŧᏂịŧ dựng đứng, mơ hồ xoa nắn.
Tôi vừa ngủ vừa miễn cưỡng xoa nắn, khiến Thiên vừa khó chịu vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, rốt cuộc cương lên hết cỡ, nhưng lại bị cái kiểu xoa nắn nửa mùa của tôi làm càng thêm khó chịu.
"Nguyệt..."
"Ưʍ..."
Tôi mơ hồ thò tay vào trong quần ngủ của Thiên, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cứng cáp, chậm chạp, uể oải vuốt ve lên xuống.
"Ah~...Nguyệt..."
Tay tôi vẫn nắm côn ŧᏂịŧ của Thiên, nhưng lại ngủ thϊếp đi. Thiên không chịu được đành cầm tay tôi di di. Tôi thấy động, miễn cưỡng mở mắt ra vuốt vuốt mấy cái, xong lại ngủ tiếp, tay vẫn nắm côn ŧᏂịŧ cứng ngắc.
"Ưʍ..."
Thiên mất kiên nhẫn, ngồi dậy, dựng tôi ngồi thẳng dậy.
"Nguyệt, làm vậy anh khó chịu lắm."
Tôi thều thào.
"Kệ anh..."
"Nguyệt, sẽ muộn giờ bay thật đó."
Tôi gật gật đầu, vẫn không chịu dậy.
Thiên kéo tôi lại, bàn tay ở sau gáy chế trụ tôi lại, hôn lên giữa cổ tôi, mυ'ŧ mạnh. Sau đoa lại hôn lên khuôn ngực tôi, mυ'ŧ mạnh hơn.
"Em còn không dậy, anh sẽ đóng dấu kín người em."
Thiên trườn môi lên xương quai xanh, liếʍ mυ'ŧ. Trong đầu tôi mơ màng hiện lên đống hickey, vội đẩy anh ta ra.
"Em xin lỗi, em dậy rồi, dậy rồi!"
Tôi khó khăn mở mắt, nheo nheo mắt ai oán nhìn Thiên. Thiên mỉm cười chỉ chỉ tay xuống phía dưới, nơi vật nam tính ngang ngạnh hống hách dựng thẳng.
Tôi lườm anh ta.
"Em đi đánh răng đã."
"Làm xong đã, anh đã cứng thế này rồi m..."
Thiên chưa nói xong, tôi nhanh chân chạy vào buồng tắm, anh ta bị bất ngờ, với tay không tóm kịp tôi lại.
Tôi chốt cửa, Thiên đứng bên ngoài, ai oán.
"Nguyệt, em nhanh lên một chút."
"Em biết rồi."
Tôi cười cười chậm rãi khoan thai lấy kem đánh răng, đánh chầm chậm như đang nghe một bản nhạc du dương. Tưởng một mình anh bá đạo được, một mình anh chiếm hết lợi thế, một mình anh thắng mãi được hay sao. Mặc kệ anh, cho anh tự xử!
Thiên bỏ đi mà không gọi thêm, nên tôi nghĩ anh ta sẽ biết điều mà tự xử lý. Tôi vui vẻ rửa mặt, đánh bông sữa rửa mặt lên, còn mát xa một lúc mới rửa đi. Chưa bao giờ tôi đánh răng rửa mặt lâu như thế trong đời.
Tôi đè ngón tay vào chốt khóa để vặn cửa mà không xó tiếng động lớn, nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi ra. Cửa nhà tắm so với giường hơi khuất, tôi hé nhìn.
Tôi nghĩ là sẽ nhìn thấy Thiên đang ngồi hay nằm ở giường, hai chân dạng ra, ngửa cổ lên thở dốc trong khi tay đang nhanh chóng vuốt dọc côn ŧᏂịŧ.
Nhưng không, Thiên ngồi trên giường, với cái thứ ương bướng đó vẫn hiên ngang dựng đứng. Tôi thấy Thiên nắm lấy, vuốt ve nó mấy cái rồi lại buông tay ra.
Lạy trời, đồ yêu quái!
Anh ta nhất định chờ tôi ra chứ không tự sục, có lẽ anh ta khó chịu, nên chỉ thi thoảng vuốt mấy cái an ủi vậy thôi.
Chạy trời không khỏi nắng. Tôi biết mình không thắng nổi, nhưng khiến anh ta khó chịu lâu như vậy, cũng khiến tôi vui vẻ hơn nhiều.
Tôi giả bộ cạch cửa một cái, cầm khăn mặt và bàn chải ra bỏ vào túi nilon, cất vào va li, xếp lại đống đồ dưỡng da lộn xộn.
"Nguyệt, anh trước."
Tôi đứng lên, nhìn Thiên, làm vẻ ngạc nhiên.
"Anh không tự...tự ấy ạ?"
Thiên mất kiên nhẫn, tiến sát lại gần tôi.
"Anh sẽ không. Còn nếu anh tự sục thì phải là khi em đang nhìn anh."
Tôi nuốt nước miếng, quả nhiên biếи ŧɦái cũng cần quãng thời gian luyện tập, mặt dày thì càng phải luyện chăm chỉ hơn.
Ánh mắt Thiên đen thằm nhìn tôi, hơi thở nặng nề phả vào tôi.
"Nguyệt, anh..."
"Được rồi được rồi!"
Tôi đầu hàng trước khi anh ta điên lên và ăn thịt tôi. Tôi đẩy Thiên ngồi xuống giường.
"Anh mau ra đi còn phải ra sân bay nữa đó."
Tôi ngồi xuống cạnh Thiên, dựa vào vai anh ta, hai tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ dựng đứng, vuốt ve. Côn ŧᏂịŧ nhẫn nhịn đã lâu, thỏa mãn ở trong tay tôi giật giật.
"Cứng thế này mà vẫn chờ em bằng được!"
Tôi lẩm bẩm rất rất nhỏ, nhưng vẫn bị Thiên nghe thấy.
"Là em cố ý mặc kệ anh sao?"
Tôi giật thót, bàn tay lanh lẹ xoa nắn côn ŧᏂịŧ của Thiên một cách tận tâm nhất.
"Nào có đâu, ai lại làm thế chứ! Chỉ là...anh cứng quá thì cứ tự làm, chờ em làm gì. Em ra giúp anh bắn là được rồi."
"Không muốn."
Thiên lạnh lùng phun ra hai chữ, tôi cũng không đáp lại được gì.
Tay Thiên ở phía sau đặt lên mông tôi xoa nắn. Anh ta hơi nghiêng người, tay còn lại nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn. Ngón cái của Thiên hơi kéo môi dưới của tôi ra. Tôi đưa lưỡi ra liếʍ ngón tay anh ta. Thiên hôn lên trán tôi. Tôi cúi đầu xuống hút lấy ngón tay anh ta, mυ'ŧ nó, dùng lưỡi liếʍ lộng xung quanh. Tôi luồn một tay ra sau lưng, vuốt dọc sống lưng Thiên, tay kia ở phía trước xoa xoa ngực, lướt qua bụng, nhẹ cào loạn ở bụng dưới. Bỏ qua nhân vật chính cứng như thép, tôi xoa xoa hai tiểu cầu căng tròn, vuốt ve bắp đùi Thiên. Tay anh ta thì ngập trong ngước miếng của tôi.
"Nguyệt, em đang tra tấn anh đấy à?"
Tôi cố nhịn cười khi thấy anh ta thở nặng nhọc, nhíu mày nhìn tôi. Tôi tròn mắt nhìn anh ta.
"Đâu có, đây đâu gọi là tra tấn, em đang giúp anh mà."
Nói xong, tôi còn cẩn thận rướn người lên, hôn vào cổ anh ta, để anh ta thấy thành ý của mình.
"Em vừa ngủ vừa khiến anh cương lên hết cỡ, bỏ anh lại chạy vào nhà tắm lâu thật lâu. Anh chờ em lâu như vậy, nứиɠ đến phát điên, em lại sờ nắn mấy cái rồi bỏ qua, lại còn mυ'ŧ ngón tay anh như vậy, này không phải tra tấn anh sao?"
Tôi chột dạ, cười cười nịnh nọt, nhanh nhẹn nắm lấy côn ŧᏂịŧ anh ta, đều đều lên xuống, phân bố lực vừa phải, khiến anh ta thoải mái rên hừ hừ.
"Đâu có, em...em âu..yếm anh đấy chứ. Ai bảo anh nhất quyết chờ em..."
Tôi lảng tránh ánh mắt của Thiên, chuyên tâm thỏa mãn anh ta.
Tôi nắm chặt gốc côn ŧᏂịŧ, ngón cái xoa xoa qυყ đầυ.
"Phải trói anh lại, làm đến khi anh sắp ra, sau đó mặc kệ anh...đó mới là tra tấn đó anh."
Thiên vừa thở vừa hỏi.
"Vậy...em có muốn làm thế không?"
Tôi liếc nhìn anh ta, bẽn lẽn gật đầu.
Anh ta đặt mũi lên tóc tôi, hít sâu.
"Lần tới đến nhà anh, anh cho em làm thế."
Tôi lắc đầu.
"Ai lại nhảy vào hang cọp như thế chứ...Anh sẽ ăn sạch em mất!"
"Không đâu...ah~...mạnh lên một chút....ha~..haa~...anh sẽ để em làm những gì em muốn. Ưʍ....Nguyệt....nhanh...."
Tôi biết anh ta muốn xuất ra, vui vẻ sục nhanh hơn, xoay xoay quanh côn ŧᏂịŧ chứ không chỉ trượt thẳng lên xuống.
Tay Thiên ở phía sau bóp lấy mông tôi.
"Ah...Nguyệt...Nguyệt....ah...~"
Thiên bóp chặt mông tôi, gầm lên tên tôi, bắn ra vài đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙. Tôi vuốt ve, ép chặt qυყ đầυ ép rỉ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra.
Thiên thở dài thỏa mãn. Tôi định buông ra, nhưng nhịn không được muốn trêu chọc. Côn ŧᏂịŧ của Thiên chưa xuống hẳn, vẫn còn cứng và co giật, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Tôi bất chợt nắm lấy, vuốt mạnh khiến người Thiên giật lên.
"Ah~...!! Nguyệt!"
Tôi nắn bóp dươиɠ ѵậŧ nhạy cảm vừa xuất tinh xong, nhanh như chớp úp lòng bàn tay lên qυყ đầυ, xoay tròn thật nhanh và mạnh.
Thiên không chịu được, gầm lên, bắt lấy tay tôi.
"Đủ rồi, Nguyệt! Anh không chịu được đâu."
Bị Thiên bắt lấy tay gạt ra, tôi đành miễn cưỡng dừng lại. Để tránh anh ta nổi xung, tôi liền đứng lên trước mặt anh ta, sà xuống ôm cổ anh ta.
"Em xin lỗi, em chỉ muốn đùa một chút thôi! Anh đừng giận."
Thiên thở dài, ôm lấy tôi, kéo tôi ngồi lên đùi anh ta. Anh ta nâng cằm tôi lên, hôn xuống, nhẹ nhàng. Anh ta chạm nhẹ môi tôi, liếʍ lướt qua. Anh ta tách môi tôi ra, đầu lưỡi lướt qua răng. Thiên hơi bóp miệng ép tôi hé răng ra, nhanh nhẹn đưa lưỡi vào tìm lưỡi tôi để quấn lấy. Anh ta quấn lấy lưỡi tôi, mυ'ŧ nó. Tôi cảm giác anh ta vừa truyền nước miếng sang tôi, vừa hút hết nước trong miệng tôi.
Khi anh ta dừng lại, tôi gục vào ngực anh ta mà thở.
"Anh, chuẩn bị đi không trễ."
"Ừm."
Anh ta hôn lên tóc tôi.
"Anh không muốn về, anh muốn ở bên em."
Tôi đẩy anh ta ra và đứng lên.
"Anh nhanh lên, muộn thật là em bắt đền anh đấy!"
Vừa xuống sân bay thì điện thoại đổ chuông, là Trang.
"A lô, tao đ..."
Tôi chưa kịp nói hết câu thì nó gào lên.
"Con kia! Mày đi đâu mấy hôm mà không nói tao biết? Tao qua nhà thì mẹ mày bảo mày đi Đà Nẵng mấy hôm. Là sao???"
"À thì..."
"Đồ của em đây, đi thôi, anh đặt xe rồi. Anh đưa em về trước nhé."
Đúng lúc ấy, Thiên vừa lấy đồ ký gửi ra, đặt va li xuống cạnh tôi.
"Ai? Ai đấy? Mày đi với ai? Đi mà không báo cho tao một tiếng?"
Tôi phải để xa điện thoại ra vì nó hét quá to. Tôi lườm Thiên, ra hiệu cho anh ta im lặng.
"Rồi rồi, tao xin lỗi, tao về đã. Rồi đi uống nước, tao sẽ báo cáo đầy đủ. Mày đừng gào lên nữa!"
"Được, mai tao qua. Trước tiên trả lời, mày đi với những ai?"
"À thì..."
"Ai?"
Tôi cố nghĩ một vòng những người có thể đem ra làm lá chắn, nhưng cuối cùng không ai hợp lý để đảm nhận trách nhiệm, tôi đành thì thào.
"T...Thiên."
"Thiên á?"
Trang gào to hơn.
"Thiên nào? Thiên á, đừng nói là...Thiên nhá?"
Tôi gật gật đầu.
"Là Thiên. Thôi, đã bảo thôi mà. Mai tao kể cho, giờ về đã, nhé."
"Mai cái gì, tối tao qua, rửa cổ sạch sẽ chờ đi!"
Tôi thở dài, tắt máy, bất giác sờ lên cổ. Nó sẽ bóp cổ tôi chết mất. Vừa nghĩ đến, tôi mới nhớ ra trên cổ và vùng ngực mình còn mấy dấu hickey. Vốn đã hơi mờ đi một chút, nhưng sáng nay tôi ngủ không chịu dậy, Thiên lại hôn đúng vào những chỗ ấy khiến chúng lại nổi lên rõ rệt, thêm vài cái mờ mờ khác.
Tôi ai oán lườm Thiên.
"Sao thế? Về nghỉ ngơi đi, muốn đi đâu thì gọi anh qua đón."
Tôi hậm hực quay đi.
"Nào, em sao thế?"
Tôi lườm lườm anh ta, nghiến răng thì thào.
"Tại anh hết, mấy cái vết này này..."
Thiên phì cười, hướng về phía tôi, ngửa cổ lên.
"Anh cho em cắn lại, em lại không chịu. Đây, em..."
Tôi đẩy anh ta ra.
"Đang trên taxi, anh đừng có mà..."
Tôi lườm anh ta cái nữa rồi quay đi.
Tôi nhảy lên giường nằm, nằm trên giường của mình là thoải mái nhất. Tôi thở dài, nghĩ lại, vẫn không thể tin là tôi đã xách đồ lên và đi du lịch cùng Thiên mấy ngày. Ở chung phòng, ngủ chung giường. Tôi nghĩ đến từng hình ảnh của anh ta mà tôi nhìn thấy. Nhớ đến bóng lưng cao rộng sơ mi trắng đi phía trước tôi, nhớ mái tóc sũng nước, thân hình cân đối phủ hơi nước với khăn tắm quấn ngang hông siêu sεメy, nhớ những lúc anh ta dịu dàng, những lúc bá đạo, cả những lúc đòi tôi thỏa mãn. Nhớ lúc anh ta say, anh ta đã đút...vào trong tôi một ít. Nghĩ lại, tôi vẫn hoảng hồn, xấu hổ, đỏ mặt. Tôi nằm úp mặt xuống gối, cố quên đi. Tôi muốn duy trì mối quan hệ này ở mức tình cảm thấp nhất. Tôi không muón thích anh ta qua nhiều, tôi không biết gì về anh ta hết, càng không thể biết anh ta nghĩ gì. Tôi không muốn bị tổn thương.
Nhưng tôi lại không thể ngừng nghĩ về anh ta, mặt tôi đỏ lên khi nghĩ về cơ thể anh ấy.
"Rầm."
Tôi giật mình bật dậy, Trang mở cửa xông vào phòng tôi.
"Con kia, sao mày lại đi với Thiên!?"
Tôi vội xua xua tay, chạy ra đóng cửa lại.
"Ôi ôi bà nội ơi, nói bé thôi! Mày định để bố mẹ tao nghe thấy, xong xông lên xiên chết tao à? Tao bảo bố mẹ là đi công tác đó!"
Trang lườm tôi đến rách cả mắt. Ngoài bố mẹ ra, thì nó là người lo cho tôi nhất, và tôi cũng thế. Chúng tôi giống như chị em ruột, là gia định của nhau.
"Từ từ, ngồi xuống đã."
Tôi chờ Trang xuôi xuôi, mới kể lại việc gặp anh trai của Thiên, Thiên tâm trạng không tốt, tôi đồng ý đi du lịch cùng, qua kể qua loa về chuyến du lịch. Trang quay sang hỏi tôi.
"Mày gặp anh trai Thiên?"
Tôi gật đầu.
"Nhưng có vẻ mối quan hệ không tốt lắm. Cả bạn anh ta gặp ở Đà Nẵng cũng vậy."
Trang gật đầu.
"Tránh xa anh trai Thiên ra, tao ghét hắn ta lắm. Một tên hợm hĩnh."
Tôi chưa kịp mở miệng, Trang lại quay ngoắt sang.
"Thế lão có làm gì mày không? Đã làm gì chưa? Đã chính thức hẹn hò chưa, đã nói yêu chưa mà làm?"
"Làm cái gì mà làm, không có làm gì hết."
Trang lại nhìn tôi nghi hoặc.
"Tao nói thật, Thiên không làm gì tao hết."
Trang lắc lắc đầu.
"Sao có thể không làm gì? Hay lão bị yếu sinh lí? Có khi nào lão là gay không?"
Tôi thở dài, làm cũng không được, không làm cũng không xong, rốt cuộc mày muốn thế nào? Hơn nữa, anh ta không hề yếu, mà rất khỏe, đối với tao thì là hơi khỏe quá mức rồi!
Nhưng tôi không dám nói gì, chỉ tò mò hỏi xem Dũng có hay kể gì về Thiên cho nó nghe không.
Tôi muốn biết về gia đình anh ta, và cuộc sống xung quanh. Nếu ngửi thấy mùi "drama gia đình", tôi sẽ nhanh chân chạy trước. Tôi vốn lười biếng, chỉ thích sống an nhàn khỏe mạnh, không muốn tranh chấp và bị cuốn vào những việc hại não....!