419 Hay 1314

Chương 9: Trong nhà tắm (2)

Sữa tắm lên bọt trơn tuột, khiến tay tôi lên xuống dàng, Thiên cũng nhanh chóng cương lên hơn.

"Chậc."

Thiên tặc lưỡi, khiến tôi tưởng rằng vì tôi miễn cưỡng làm, nên không được toàn tâm toàn ý, khiến anh ta khó chịu. Tôi ngước lên nhìn anh ta.

"Sao...thế ạ?"

Anh ta nhìn xuống tôi, gạt lọn tóc tôi ra phía sau tai, nhếch miệng cười:

"Không nghĩ rằng vẫn là sữa tắm như mọi lần, nhưng trong tay em lại thoải mái thế này."

Tôi vội cúi đầu xuống, đỏ mặt. Cái tên này, đừng có như vậy yêu nghiệt dụ dỗ người ta!

Nghĩ đến khá lâu Thiên mới xuất ra được, cứ ở trong nhà tắm thế này cũng không ổn, tôi hỏi:

"Anh ơi, hay anh tắm xong rồi ra ngoài được không?"

Anh ta nhìn tôi, hơi nhướng mày lên, không nói gì.

"Tại vì em nghĩ, để người ướt lâu quá cũng không tốt. Tuy là mùa hè...nhưng..."

Thiên mỉm cười, gật đầu.

"Vậy xả nước cho anh đi."

Tôi mím môi đứng dậy, với lấy vòi sen. Anh ta coi tôi là nô tỳ đấy à?

Tôi xả sạch xà phòng trên người anh ta, xả luôn xà phòng trên côn ŧᏂịŧ cương cứng, tiện tay vuốt ve thêm vài cái.

Cũng may là anh ta còn biết tự lau người!

Sau đó Thiên quấn khăn tắm và đi ra ngoài. Tôi đi ra theo với áo đã bị ướt sũng. Thiên đưa cho tôi một cái áo sơ mi của anh ấy.

"Em mặc tạm, giờ cũng không về phòng lấy áo được."

Tôi chần chừ một lát, cầm lấy áo anh ta, quay lưng đi vào nhà tắm để thay.

"Thay ở đây cũng được mà."

Tôi quay lại nhìn, Thiên đứng cạnh giường, tóc vẫn ướt, nước chảy thành giọt xuống xương hàm góc cạnh. Một vài giọt nước còn đọng lại chảy trên l*иg ngực nở nang. Phía dưới quấn khăn tắm màu trắng, rõ ràng gồ lên một khúc cứng ngắc. Nhìn anh ta khiến tôi muốn lao đến ăn sạch sẽ.

Nhưng tôi không dám. Tôi tự hỏi anh ta quấn khăn để làm gì? Kỳ thực, quấn khăn vào khiến anh ta càng sεメy hơn.

Tôi xoay người chạy vào nhà tắm, áσ ɭóŧ của tôi cũng bị ướt. Cũng bởi ngực tôi vừa phải, không quá to, nên mặc áo của Thiên không lộ liễu lắm, nên tôi quyết định cởi cả áσ ɭóŧ ra phơi khô.

Bởi Thiên cao lớn, áo sơ mi của anh ta so với tôi khá rộng. Tôi mặc dài ngang đùi, tay áo phải xắn lên rất nhiều lớp, cúc cổ chỉ bỏ một cái đầu tiên thôi cũng đủ sεメy rồi.

Thiên ngồi trên giường nhìn tôi đi ra, ánh mắt thâm trầm đen thẳm nhìn tôi, khiến tôi bối rối.

"Anh...em mặc áo này đi ngủ có sao không ạ, sẽ nhàu nát mất."

"Không sao, lại đây."

Thiên đưa tay ra, tôi nhìn bàn tay to của anh ta, vô thức nắm lấy. Anh ta kéo mạnh, khiến tôi lao thẳng vào người anh ta. Thiên thuận thế ôm lấy tôi, nằm ngả xuống giường, khiến tôi nằm đè lên người anh ta, mặt áp vào khuôn ngực trần của anh.

Phía dưới, côn ŧᏂịŧ cứng rắn của Thiên áp vào người tôi, tôi có thể cảm nhận được sức nóng của anh ấy, qua lớp khăn tắm.

Tôi chống tay lên ngực anh ta để ngồi dậy, nhưng bị anh ta ôm chặt, chỉ có thể ngẩng đầu lên.

"T...Thiên...!"

"Anh đây."

"..."

Tôi không biết nên nói gì, muốn đẩy ra, thì anh ta càng siết chặt. Tôi giãy giãy người muốn chui ra khỏi vòng tay này, xuống khỏi người anh ấy.

"Đừng giãy nữa, em đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh đấy à?"

Tôi ngay lập tức dừng lại, toàn thân đông cứng. Anh ta bật cười, tôi thấy người anh ta run lên.

"Động như vậy, khiến phía dưới của anh vừa đau vừa thích."

Tôi úp mặt vào ngực anh ta, không muốn ngẩng lên nữa, tên biếи ŧɦái mặt dày này!

"Em không mặc áo ngực à?"

"Tại..tại áo em ướt hết rồi. Là tại anh!"

"Đúng thế, tại anh."

Một tay anh ta di chuyển lên trên, vuốt vuốt tóc tôi.

"Đêm nay ngủ với anh, được không?"

Nghe giọng anh ta trầm trầm truyền xuống, hơi khàn, lại có gì đó thâm trầm, man mác đau buồn, khiến tôi xao lòng. Nhưng tôi vẫn úp mặt trên ngực anh ta, lắc lắc đầu.

"Anh không làm gì hết. Anh ôm em ngủ."

Anh có thể ôm tôi ngủ, với cái thứ cứng ngắc phía dưới sao?

Tôi hoài nghi hỏi lại.

"Thế...cái này...anh...anh cứ để thế ạ?"

"Để thế là để thế nào? Em nghĩ anh có chịu được không?"

Tôi lắc lắc đầu, trán quyét qua quét lại vào ngực anh ta.

Anh ta vẫn ôm tôi như thế.

"Anh nói là về sau, là lúc đi ngủ ấy. Được không?"

Tôi vẫn ngại ngùng, suy nghĩ, thì Thiên lại nói.

"Nếu vậy, anh chỉ ôm em một lúc thôi, rồi anh sẽ ngủ ở sô pha."

Tôi miễn cưỡng gật gật.

Thiên vẫn ôm tôi như thế.

Anh ta không sốt ruột, nhưng tôi thì có, bởi tôi đè lên thứ đang kêu gào được phòng thích kia của anh ta, qua lớp khắn tắm, tôi mờ hồ cảm thấy nó hơi giật lên.

Tôi cố đẩy anh ta một lần nữa.

"Thiên...anh không định làm nốt sao?"

"...có. Giúp anh."

Thiên buông tay ra, tôi cẩn thận rời khỏi người anh ta. Thiên vẫn nằm yên, nên tôi ngồi cạnh giường, áp tay vào vuốt ve côn ŧᏂịŧ của anh ấy bên ngoài lớp khăn tắm. Ngón tay tôi cào nhẹ, giống như nhảy múa trên khúc gân, khiến nó giật lên.

"Nguyệt, anh cứng lắm rồi, đừng đùa nữa."

Tôi bĩu môi, không phải do anh tự trì trệ sao.

Tôi giở khăn tắm ra, khiến khúc gân cứng nóng đó của anh ta bật lên ngạo nghễ, bừng bừng khí thế.

Tôi đưa hai tay vuốt một cái, thì Thiên nói.

"Dùng miệng, được không."

Tôi nhìn anh ta, hôm nay, tôi lại thấy anh ta có chút khác lạ. Có gì đó đau đớn buồn khổ trong đáy mắt, có chút cô đơn cần dựa dẫm, giống như một con sói cô độc, cầu xin được yêu thương? Ánh mắt và khuôn mặt anh ta khiến tôi mủi lòng, khiến trong lòng tôi dấy lên cảm xúc khó tả, muốn ôm ấp, vỗ về, muốn che chở anh ta.

Tôi mím môi, gật đầu.

Một tay tôi đặt lên bụng anh ta, một tay đặt vào đùi, cúi xuống ngậm lấy qυყ đầυ cương đến đỏ tím, mυ'ŧ nhẹ. Thiên thở hắt ra một hơi.

"Ưʍ.."

Tôi hút vào, nhả ra liên tục. Khoang miệng ẩm ướt và lưỡi bao bọc lấy khiến anh ta có vẻ vô cùng thư thái. Tiếng mυ'ŧ phát ra âm thanh chóc chóc dâʍ đãиɠ, khiến tim tôi loạn hết lên.

Tôi nhả ra, đưa lưỡi liếʍ lộng khắp côn ŧᏂịŧ, nó nhảy lên, tôi không dùng tay nên mấy lần liếʍ hụt, có chút bực mình. Anh ta chọc tức tôi, đến cái này của anh ta cũng có thể đùa giỡn tôi!

Tôi bực mình, ngậm vào rồi, cố đưa vào thật sâu, hút mạnh, tuy không thể ngậm hết côn ŧᏂịŧ của anh ta nhưng cũng muốn đem anh ta bức bắn ra nhanh một chút.

Nhưng không ngờ, việc đó khiến anh ta càng hứng khởi, rêи ɾỉ phát ra từ cổ họng, anh ta đưa tay ấn đầu tôi xuống, khiến côn ŧᏂịŧ lút cán, đâm sâu vào cổ họng tôi.

Tôi bị bất ngờ, giật mình, bị sặc. Dị vật bất ngờ ma sát cổ họng, khiến tôi buồn nôn, muốn ọe. Nhưng bị côn ŧᏂịŧ nhét kín, cổ họng chỉ có thể co thắt lại, siết lấy qυყ đầυ, vô tình lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thiên đến phát điên.

"Ah~mẹ kiếp!"

Lần đầu tôi nghe thấy anh ta chửi thề, nhưng không quan trọng. Tôi vội đẩy anh ta, ngồi thẳng dậy, ho khan, nước mắt lưng tròng.

"Anh...anh...."

Thiên ngồi bật dậy, với cái côn ŧᏂịŧ đang sướиɠ dở, giật mạnh, nhưng lại rất dịu dàng, không nóng vội. Thiên đặt tay lên đầu tôi, vuốt nhẹ, có chút khẩn trương nói.

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Anh không cố ý. Thoải mái quá, anh không kìm được."

Tôi ai oán nhìn anh ta, nước mắt tràn xuống lăn thành giọt bên má.

"Anh mau bắn ra!"

Thiên có chút hoảng hốt, vội lau nước mắt cho tôi.

"Được được, anh sẽ bắn ra ngay. Đừng khóc, anh xin lỗi."

Tôi gạt tay anh ta ra, cúi xuống côn ŧᏂịŧ, phải bức anh ta nhanh chóng xuất tinh!

Tôi chưa kịp cầm vào côn ŧᏂịŧ, thì anh ta đã nắm lấy,  hướng về phía tôi. Tôi lườm anh ta một cái, ngậm vào. Tôi mυ'ŧ vào nhả ra, chỉ ngậm sâu đến khi chạm môi vào tay anh anh ta thì dừng lại. Anh ta sợ không kiềm chế được, sẽ đẩy hông lên, khiến nó vào sâu trong họng tôi, nên mới giữ tay như vậy?

Vì vướng tay anh ta nên tôi chỉ ngậm được non nửa coin thịt, nghĩ rằng anh ta ko tận hứng, sẽ càng lâu ra. Tôi nắm lấy tay anh ta, muốn anh ta buông ra côn ŧᏂịŧ. Tay Thiên rời đi, ba ngón tay tôi nắm lấy phần gốc, một tay xoa nắn tinh hoàn, còn miệng thì không ngừng nuốt vào nhả ra. Thiên thoải mái, thi thoảng rên nhẹ một tiếng. Cái lưỡi mềm mại ướŧ áŧ liếʍ dọc côn ŧᏂịŧ, từ đỉnh xuống đến túi dưới, rồi lại dọc lên.

Tay tôi nắm nhẹ côn ŧᏂịŧ, miệng hôn xuống dưới, liếʍ một bên ngọc, mυ'ŧ mạnh khiến Thiên hơi giật người lên.

"Ah~"

Ngón tay cái tôi xoa xoa đầu khấc, vẫn mυ'ŧ mυ'ŧ, cắn nhẹ lên tinh hoàn. Trên đỉnh rỉ ra dịch trong suốt, chảy dọc xuống.

Tôi lại đem côn ŧᏂịŧ của Thiên ngậm vào miệng, cứ mυ'ŧ vài cái thì cố đưa vào hết một lần, người Thiên gồng lên, cơ bụng đanh lại.

"Ah~ Nguyệt, anh nứиɠ quá rồi..."

Tôi đưa lưỡi trêu đùa qυყ đầυ, rồi bất ngờ cắn nhẹ, lại lập tức ngậm lấy mà mυ'ŧ mạnh. Linh hoạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, linh hoạt thay đổi, khiến Thiên càng hứng khởi.

"Nguyệt, anh muốn bắn vào miệng em."

Tôi không có không gian để trả lời, chỉ chăm chú thỏa mãn anh ta, khiến anh ta sớm ra một chút nếu không thì mai làm sao ăn hải sản được, tôi mỏi miệng lắm rồi.

Thật may, khi tôi muốn bỏ cuộc, thì Thiên cũng đến cực hạn.

"Nguyệt, muốn bắn. Anh ra..."

Thiên giữ đầu tôi để tôi không thể chạy khỏi, hơi rướn người, côn ŧᏂịŧ trong miệng tôi giật mạnh, bắn ra.

Một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, tôi đẩy anh ta ra một chút, côn ŧᏂịŧ phần lớn ra ngoài, nhưng phần đầu vẫn trong miệng tôi, tiếp tục bắn tinh vào.

"Ah~ ha...mẹ kiếp!...ha~...ha~..."

Thiên thở dốc, hơi đẩy đầu tôi ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh ta chảy xuống khóe miệng tôi. Tôi không nuốt, chỉ vô tình nuốt một ít khi lúc đầu anh ta ở sâu trong miệng tôi, bắn thẳng vào cổ họng. Tôi ngậm lấy côn ŧᏂịŧ vẫn còn cứng của Thiên, chậm rãi mυ'ŧ, vừa mυ'ŧ vừa nhả tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Thiên lên côn ŧᏂịŧ của anh ta.

Thiên đặt tay lên đầu tôi, giữ lại.

"Đủ rồi, em dừng lại đi. Còn mυ'ŧ nữa, anh sẽ lại cương lên đó."

"..."

Tôi nhanh chóng ngoan ngoãn buông ra, đi vào rửa mặt, súc miệng.

Đi ra ngoài, Thiên đã lau dọn sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ rớt xuống xung quanh, mặc quần ngủ.

Xong việc, tôi lại bối rối, ngại ngùng ngồi xuống giường.

"Đi ngủ thôi."

"V...vâng ạ."

Tôi nhanh nhẹn trèo lên giường, chui vào trong chăn, nằm né sang một bên, quay lưng về phía giường rộng hơn. Thiên tắt đèn, để đèn ngủ vàng vàng leo lắt, đủ để nhìn mơ hồ mọi thứ.

Thiên cũng lên giường, nằm xuống cạnh tôi.

"Anh ôm em một lúc được không?"

Tôi không trả lời, gật gật đầu. Thiên nằm sát vào tôi, từ phía sau ôm lấy tôi, qua lớp chăn mỏng. Người tôi hơi co lại, cảm giác bé nhỏ trong vòng tay của anh ấy. Thiên ôm tôi rất chặt, phía sau cả người dán vào người tôi, hôn lên tóc tôi.

Tim tôi đập rất nhanh, tôi cố điều hòa hơi thở, không muốn để Thiên thấy rằng tôi đang bối rối bấn loạn đến thế nào.

Thiên ôm tôi một lúc lâu, tôi cũng chưa thể bình tĩnh để ngủ ngay được.

Đột nhiên Thiên siết mạnh tay, khiến tôi hơi đau một chút, lại nhanh chóng nới lỏng. Thiên hôn lên tóc tôi, dịu dàng, như làn gió. Rồi anh ta buông tôi ra, ngồi dậy.

"Em ngủ đi nhé."

Anh ta thực sự giữ lời, sẽ đi ra sô pha ngủ sao?

Tôi nhìn ra ghế sô pha màu xanh nhạt dựa vào tường, cái ghế đó tôi nằm cũng không duỗi được hết chân, người to cao như Thiên, sao có thể nằm?

Hôm nay, không hiểu sao, tôi đã nghĩ, tôi thương anh ấy.

Khi Thiên chuẩn bị xoay người xuống giường, tôi quấn cả chăn, lăn tới, giữ lấy tay anh ta.

"Anh...anh cứ ngủ trên giường cũng được. Ghế ngắn như vậy, sao anh có thể nằm?"

"Anh co chân lại."

Rồi anh định co cả đêm hay sao.

Tôi thở dài, vẫn níu lấy anh ta không buông.

"Được rồi, ngủ như vậy sáng mai anh sẽ không đứng lên được đâu. Anh ngủ ở đây đi ạ."

Thiên quay lại nhìn tôi.

"Anh ôm em được không?"

"... Anh chỉ ôm thôi đấy nhé?"

Thiên gật đầu. Tôi nghĩ nghĩ một lúc, lí nhí nói.

"Anh cũng...không được cương lên đâu đấy..."

Thiên mỉm cười, mắt híp híp lại.

"Được."

Tôi thả tay anh ta ra, nằm dịch ra một chút. Thiên nằm xuống, quay sang, giơ tay lên. Rõ ràng đã "xin phép" để được ôm tôi, giờ lại muốn tôi tự động lăn tới?

Nghĩ là thế, nhưng tôi vẫn mím môi, chậm rãi lăn vào lòng anh ta. Chóp mũi tôi chạm vào ngực Thiên.

"Anh không mặc áo ngủ ạ?"

"Anh ngủ nude. Có em ở đây, anh đành miễn cưỡng mặc quần."

"...Biếи ŧɦái..."

Thiên không so đo với tôi, vòng tay rộng rãi bao lấy tôi, đem tôi vùi trong lòng, còn hôn nhẹ lên trán tôi một cái.

Trong bóng tối, lại đang úp mặt vào ngực Thiên, không nhìn thấy mặt anh ta, lá gan tôi liền to ra một chút. Tôi nhịn không được, hỏi.

"Thiên, hôm nay...anh...có chuyện gì sao ạ?"

"... Không có."

"Thật ạ?"

"Ừ, không có."

"Chắc chắn là có! Em thấy anh

..."

"Em thấy anh làm sao?"

"Em thấy anh, thấy anh...rất khác."

Tôi buồn ngủ díu mắt, không trông chờ câu trả lời, mơ hồ đáp lại Thiên, lại mơ hồ vô tình nói ra câu hỏi tôi đã tự hỏi bấy lâu.

"Này Thiên...rốt cuộc, đâu mới là anh?"

Thiên im lặng, không nói gì. Tôi luồn tay qua ôm lấy anh ta. Trước khi ngủ thϊếp đi, tôi nghe thấy giọng trầm ổn của anh ta truyền xuống, dịu dàng.

"Anh vẫn là anh."