Chiếc chảo còn lại vừa vặn có thể cho nàng chiên mấy chiếc trứng tráng.
Mì trứng ước chừng mỗi người chỉ được hơn nửa chén, không còn cách nào, người đông nồi nhỏ, nhưng bánh ngô thì đủ.
“Vất vả cho phu nhân!” Lý Vị nhanh nhẹn múc một thùng mì trứng, cùng Lộ Thường xách theo hai sọt bánh ngô ra khỏi bếp.
Lý Miễn vẫn tiếp tục nhóm lửa.
Canh gà sôi lục bục, hương thơm của mì trứng và vị ngọt đậm đà của canh gà hòa quyện vào nhau, lan tỏa khắp nơi.
Sương mù lượn lờ, Lý Miễn ngồi xổm trước lò sưởi, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ, cơm phu nhân nấu càng ngày càng thơm.
Bùi Sơ Ninh nấu lượng thức ăn cho sáu người, lại chiên thêm mười hai chiếc trứng tráng trong chiếc chảo bên cạnh.
Nấu mì rất nhanh, Bùi Sơ Ninh múc ra chiếc trứng tráng cuối cùng, mì cũng chín.
“Xong rồi.” Bùi Sơ Ninh nói với Lý Miễn đang lặng lẽ đốt củi, “Không cần đốt nữa, ngươi cũng đi ăn cơm đi.”
“Vậy phu nhân, ta đi trước.” Lý Miễn thật sự bị mùi thơm quyến rũ không chịu nổi, mặt mũi không chút khách khí, mì trứng và canh gà sền sệt sao có thể thiếu phần hắn.
Tiêu Hành ngửi thấy mùi thơm, từ trong khoang đi ra, liền thấy trên bàn đặt hai sọt lớn và một thùng gỗ bốc hơi nóng.
Hơn hai mươi người vây quanh bàn chen chúc bên nhau, một tay cầm bánh, một tay cầm chén.
Ai nấy đều trông rất thèm thuồng, không biết còn tưởng là hắn bỏ đói bọn họ.
Tiêu Hành lơ đãng nhìn.
Lý Vị múc một chén mì trứng, gắp hai gắp đầy nộm củ cải đặt lên trên mì, sau đó lại cầm hai miếng bánh ngô lớn.
Đang chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xổm xuống ăn thì gặp Tiêu Hành từ bên trong đi ra.
Lý Vị nhai nuốt bánh ngô trong miệng, nói: “Chủ tử, phu nhân vừa mới qua nói mì xong rồi, bảo ngài qua bên đó dùng.”
Tiêu Hành vẫn hờ hững ừ một tiếng, ánh mắt rơi vào chiếc bánh ngô vàng ruộm trên tay hắn, hỏi: “Đều là phu nhân làm sao?”
Lý Vị gật đầu: “Đúng vậy, cái này là bánh ngô làm từ bột ngô, phu nhân bỏ thêm dầu muối và rau hẹ vào, ngon hơn bánh ngô ở Tỷ Can nhiều.”
“Một mặt giòn một mặt mềm, đặc biệt ngon!” Nói xong, Lý Vị lại cắn một miếng, ăn đến râu cũng dính đầy vụn ngô.
Tiêu Hành: “…”
-----
Bùi Sơ Ninh bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lúc này trời đã hơi sáng, trên sông nổi một lớp sương mù, xung quanh chỉ có thuyền của họ, xem ra đã cắt đuôi được người của Tiêu Tấn.
“Để ta bưng cho.”
Bùi Sơ Ninh quay đầu lại, người bị thương nặng mà đi lại vẫn không một tiếng động, không hổ là đại vai ác.
Nàng lùi lại một bước, vừa vặn lùi đến cửa bếp, từ đây có thể nhìn thấy hai chiếc nồi lớn bên trong.
Tiêu Hành: “… Ta còn chưa yếu đến mức mấy bát mì cũng không bưng nổi.”
Bùi Sơ Ninh vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Ý thϊếp là muốn phu quân giúp thϊếp bưng đĩa trứng chiên và nộm củ cải trong bếp.”
Tiêu Hành miễn cưỡng tin: “Ta biết rồi, nàng đi trước đi.”
Bùi Sơ Ninh lén nhìn bóng lưng người kia, bất đắc dĩ thở dài.
Phải nói là nàng tính toán thời gian rất chuẩn, lúc mì được mang ra thì bốn người Tạ gia cũng đã rửa mặt xong. Rửa sạch mệt mỏi, thay quần áo sạch sẽ, lại bôi thuốc mỡ mát lạnh, mấy người đều lộ vẻ nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Thấy Bùi Sơ Ninh bưng khay đến, Tạ Thanh Nhược vội vàng đón lấy: “Biểu tẩu, để muội giúp.”
“Không cần, chén bát nóng, muội đừng chạm vào.” Bùi Sơ Ninh nhanh chóng đi đến bàn ăn, đặt mấy bát mì xuống, “Đợi phu quân đến là có thể ăn.”
Vừa dứt lời, Tiêu Hành đã bưng hai món ăn bước vào phòng.
“A Hành!” Tạ đại phu nhân nhìn thấy Tiêu Hành, đôi mắt vừa mới tỉnh táo lại trở nên hỗn loạn, giọng nói rất kích động.
“Nương, người đừng gấp.” Tạ Thanh Vi vội vàng giúp bà ổn định lại.
“Biểu thẩm.” Tiêu Hành đặt đồ xuống, chủ động đi đến để bà nắm tay mình.
Tạ đại phu nhân ngắt quãng nói: “Cữu công của con… các chú của con… còn có Tĩnh Xa, Tĩnh Thuyền…”
Liên tiếp mất chồng và hai con trai, lại sốt cao mấy ngày, Tạ đại phu nhân lúc này mới vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa minh mẫn.
Ánh mắt Tiêu Hành tối sầm lại, khó khăn nói: “Thực xin lỗi.”
Nhị phu nhân nắm tay con gái, cũng đau khổ không thôi.
Tạ Thanh Vi biết mẹ mình lại nhớ đến cha và hai anh trai, vội vàng an ủi rồi chuyển chủ đề: “Nương, biểu tẩu vất vả làm rất nhiều đồ ăn, chúng ta tạm thời đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, ăn chút gì đó trước được không?”
Tạ đại phu nhân cũng biết mình quá kích động, bà buông tay Tiêu Hành, lau khóe mắt, nói: “Làm Vương phi chê cười.”
“Không cần khách khí, cứ gọi ta là Sơ Ninh hoặc A Ninh là được.”
Bùi Sơ Ninh thấy cảnh này thì xúc động trong lòng, Tạ gia vô tội như vậy, chỉ vì chút lòng ghen tị của Tiêu Phục mà phải chịu kết cục gần như diệt môn.
Giờ phút này, nàng dường như cuối cùng cũng nhận ra, người đứng trước mặt mình không phải là nhân vật trong sách, mà là người sống sờ sờ, có máu có thịt.
“Ăn mì đi, kẻo nguội.” Bùi Sơ Ninh kìm nén cảm xúc, bắt đầu chia mì.
“Có phu quân ở đây, ngày tốt lành đều ở phía sau, điều quan trọng nhất bây giờ là dưỡng sức khỏe cho tốt, nếu không đợi đến ngày nào đó phu quân mang quân trở về, mọi người đến cả cẩu hoàng đế Tiêu Phục cũng không đá nổi thì chẳng phải là uổng công vô ích sao.” Bùi Sơ Ninh cố ý nói nhẹ nhàng.
Tạ đại phu nhân nhìn người đang nói, bà không ngờ tiểu cô nương như mèo con ngày xưa giờ lại trở nên gan dạ như vậy. Nhưng không thể không nói, lời nàng nói khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đúng vậy, bà phải giữ gìn mạng sống này, chờ xem A Hành đuổi Tiêu Phục khỏi ngai vàng.
Bùi Sơ Ninh đặt phần cuối cùng xuống trước mặt Tiêu Hành, cũng nói: “Phu quân, ta nói đúng không?”
“Nàng tin ta đến vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, chàng là phu quân của thϊếp mà.”
Tiêu Hành lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời, dường như mang theo một cảm xúc phức tạp.
“Cảm ơn.”
Như là cảm ơn bát mì, lại như là cảm ơn những lời nàng vừa nói.