Edit: Va
Beta: Minh + Su
Hai giờ sau, cô cuối cùng cũng đã hiểu.
Nhưng lúc đó cô đã mệt đến thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ đến sức lực động đậy ngón tay cũng đều không có, cả người nhìn sơ qua giống như bởi vì bị một người khác sử dụng tính ái quá độ mà phá thành mảnh nhỏ.
Đây là sự “Trừng phạt” mà Lục Trạch cho cô.
Lâm Nhụy rên đến khàn cả giọng, Lục Trạch tựa như ăn thuốc đại bổ, tinh thần sáng láng, tính trí bừng bừng, anh lăn qua lộn lại thân mình cô. Nào là tư thế giống phật bà Quan Âm ngồi trên đài sen cùng với vài tư thế mà cô chưa từng nghĩ đến. Lục Trạch cưỡng chế cùng áp bách cô làm hết mọi tư thế có thể.
Tiểu huyệt ở phía dưới còn đang không ngừng chảy xuân thủy làm ướt phân nửa tấm khăn trải giường. Cô có chút rùng mình, Lục Trạch bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nóng hổi ra. Thân thể cô bị côn th*t cắm đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắc lư nhỏ giọt, lướt qua bụng nhỏ bằng phẳng trơn bóng và cả phiến rừng rậm sâu thẳm kia, cuối cùng dừng ở chỗ môi âʍ ɦộ bị người đàn ông đâm thọc mà kéo ra ngoài cùng dâʍ ɖị©ɧ của tiểu huyệt hỗn hợp dính với nhau.
Lục Trạch đặt chân nhỏ của Lâm Nhụy lên trên vai, phần hông anh giống như máy đóng cọc, chỉ nhìn thấy côn th*t màu đen điên cuồng ra vào ở trong tiểu huyệt phấn nộn, bên trong phát ra tiếng nước“tí tách”, chỗ hai người giao hợp không ngừng sinh ra bọt biển màu trắng.
“Từ bỏ… Tôi từ bỏ…”
Lâm Nhụy khẩn cầu, kɧoáı ©ảʍ dưới thân càng ngày càng mãnh liệt, cô biết mình sẽ phải nghênh đón thêm một đợt cao trào nữa, nhưng vừa rồi, cô đã cao trào quá ba lần, thân thể có loại cảm giác mỏi mệt không tên khiến cô kiệt lực, thế nhưng kỹ thuật của Lục Trạch quá cao siêu khiến cô thực nhanh lại hưng phấn.
“Sắp rồi!”
Lục Trạch trầm giọng nói.
Tóc đen của anh có chút hỗn độn, giữa trán thấm ra rất nhiều mồ hôi, môi mỏng gắt gao nhấp, da thịt trắng nõn, thoạt nhìn anh tuấn lại gợi cảm.
Mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của cô gái mê loạn dâʍ đãиɠ dưới tân, động tác lại càng thêm dùng sức.
Loại chuyện làʍ t̠ìиɦ này, chẳng sợ có mệt thêm nữa thì cũng làm con người ta cam tâm tình nguyện.
Đến khi Lâm Nhụy cao trào, tiểu huyệt đột nhiên phun ra một cổ thủy dịch xối lên qυყ đầυ của Lục Trạch, vừa ấm vừa sướиɠ. Mã mắt vì vậy mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, run lên.
Lục Trạch biết mình muốn bắn.
Anh nhanh chóng rút côn th*t ra khỏi tiểu huyệt ấm áp ẩm ướt. Lúc côn th*t rời khỏi, tiểu huyệt phát ra một tiếng vang nhỏ giống như âm thanh khi mở nắp chai bia, vừa da^ʍ mĩ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đủ để chứng minh trình độ tính ái kịch liệt của hai người.
Anh đong đưa hông đem côn th*t ngạnh đỏ để sát vào mặt Lâm Nhuỵ, bàn tay to tùy ý ma sát vài cái, sau đó thân thể Lục Trạch đứng im bất động. côn th*t to lớn run lên rồi phun ra một cỗ bạch dịch vào khuôn mặt nhỏ của người đối diện.
Thẳng đến khi gương mặt thanh thuần của Lâm Nhụy bị bạch trọc bắn đầy mặt, trên lông mi, trên trán và cả trên khuôn mặt ửng đỏ đều tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ thuộc về anh.
Cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại trực tiếp phun vào cái miệng nhỏ chưa kịp ngậm của Lâm Nhụy, cô theo bản năng nuốt xuống.
Chóp mũi tràn đầy mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, tuy tanh tanh, nồng nồng nhưng Lâm Nhụy lại rất thích, nó làm cho cô có được cảm giác an toàn từ anh.
Lâm Nhụy vươn cái lưỡi linh hoạt màu đỏ rồi chầm chậm liếʍ môi và liếʍ sạch vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên miệng, không còn một chút dư thừa.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cô nhìn thấy ánh mắt của Lục Trạch ngay lập tức thay đổi.
“Sao hả, tiểu tao hóa, chưa thỏa mãn sao?”
Lục Trạch cười nhẹ một tiếng, mắt đen sáng quắc nhìn chăm chú vào Lâm Nhụy.
côn th*t dưới thân vốn dĩ vì đã bắn ba lần liên tục mà mềm nhũn nhưng giờ lại chậm rãi ngẩng đầu lần nữa.
Lâm Nhuỵ cũng không lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt đi. Cô ngước mắt cười, giọng điệu vừa khàn vừa mềm để lộ ra cần cổ mảnh mai cực kì.
“Mới không cần, tôi đây sắp bị anh làm đến gần chết.”
Cô gái mềm mại làm nũng khiến trong lòng Lục Trạch bỗng nhiên dâng lên một cổ thương tiếc cùng tự hào.
Thương tiếc vì cô bị côn th*t lớn của anh làm thành như vậy, nhìn cả khuôn mặt nhỏ kia đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, thật là vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Còn tự hào là vì anh đã chinh phục được tiểu da^ʍ oa dưới thân này, dùng ưu thế nam tính nguyên thủy được trời ưu ái để chinh phục cô.
Lục Trạch không ghét bỏ dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhão nhão dính dính trên mặt Lâm Nhuỵ mà hôn lên cái miệng nhỏ hồng nhuận của cô một chút.
Cách nói chuyện cũng ôn nhu hơn mọi khi: “Vất vả cho cô rồi, bảo bối.”
Lâm Nhụy sửng sốt. Nhìn Lục Trạch đang cười với mình, bộ dáng tinh thần sáng láng, rõ ràng là tâm tình thập phần tốt.
Bởi vì trận làʍ t̠ìиɦ vui thích này mà không chỉ một mình Lâm Nhuỵ mà còn có Lục Trạch cảm thấy thoải mái.
Không kịp nói chuyện, cô đã bị Lục Trạch dùng cách ôm công chúa để ôm lên.
“Trước tiên, chỉ tôi phòng tắm để tôi tắm cho cô.” Lục Trạch ôm Lâm Nhụy bước chân nhẹ nhàng, chân dài đi đến phòng tắm.
Trong phòng, Lục Trạch một tay ôm Lâm Nhụy, tay còn lại mở vòi sen, thử nước đến độ ấm thích hợp xong, anh liền đặt cô dưới vòi hoa sen.
Vì trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt lúc nãy của cả hai mà đã làm Lâm Nhụy sức cùng lực kiệt. Vừa đặt chân xuống đất, cô liền run rẩy mềm nhũn, cả người thiếu chút nữa té ngã trên nền đất. May mà Lục Trạch bên cạnh sớm đã có chuẩn bị. Anh vội ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Lâm Nhụy vào trong lòng ngực.
Cô không ngờ rằng mình lại bị người đàn ông làm thành bộ dáng này. Lâm Nhụy vùi mặt vào khuôn ngực trần trụi của Lục Trạch, ngượng ngùng ngẩng đầu.
Yết hầu của Lục Trạch khẽ nhúc nhích, anh phát ra tiếng cười khẽ.
“Để tôi giúp cô.”
Hai người đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm áp hạ xuống, Lục Trạch cứ như vậy cẩn thận tẩy sạch thân thể của Lâm Nhụy.
Động tác của anh thập phần ôn nhu săn sóc giống như cô là một món bảo bối cần được đối đãi thật cẩn thận.
Chà cho xà bông lên bọt, bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua hai nhũ thịt của Lâm Nhụy.
Rồi trượt qua vòng eo mảnh khảnh xong lại đến chỗ hạ thể……
Toàn thân trên dưới, mỗi một chỗ đều được Lục Trạch cẩn thận rửa sạch, vẻ mặt anh nghiêm túc, động tác sạch sẽ nhanh nhẹn không nhuốm chút tìиɧ ɖu͙© nào.
Nghe nói người đàn ông lúc nghiêm túc là lúc có mị lực nhất, giờ phút này, Lục Trạch chính là như vậy.
Bao gồm cả lúc trước khi xoa thuốc ở trên xe, Lục Trạch cũng ôn nhu cẩn thận như vậy. Có thể được một người đàn ông anh tuấn thành thục đối đãi như thế này thì không có một người con gái nào mà không động tâm.
Chỉ tiếc, người đàn ông này đã có chủ, anh có thể vì cô tạm thời mà dừng lại nhưng vĩnh viễn không có khả năng sẽ chỉ thuộc về cô.
Lâm Nhuỵ đột nhiên có chút hâm mộ vợ của Lục Trạch.
Lúc hai người tắm xong, nhìn thấy căn đại côn kia của Lục Trạch cao cao nhếch lên, Lâm Nhụy liền chủ động khẩu giao giúp anh, Lục Trạch vui vẻ hưởng thụ.
Ở trong phòng tắm làm tiếp một hồi thì đã đến đêm.
Lục Trạch mặc quần áo xong lại khôi phục bộ dáng áo mũ chỉnh tề thành thục như lúc đầu.
“Tiểu bảo bối, lần sau chúng ta gặp lại.”
Anh dùng giọng nói trầm thấp để tạm biệt cô.
Lần sau, lần sau là lần nào?
Lục Trạch không nói, Lâm Nhụy cũng sẽ không hỏi.
Cô hơi mỉm cười tiễn Lục Trạch ra cửa.
“Phanh” một tiếng đóng cửa lại, trong phòng lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
Giống như cũ, trống rỗng.
Chỉ có một mình cô ở trong phòng…
Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả >