Livestream Kinh Dị: Nổi Tiếng Nhờ Nụ Hôn Cưỡng Bức Của Tà Thần Yandere!

Chương 2: Anh trai tôi không phải là người 2

Tang Du bình tĩnh lau sạch vết máu trên gương rồi rời khỏi phòng vệ sinh.

Bước ra khỏi phòng, cô mới phát hiện ra căn nhà này là một biệt thự sang trọng.

"Chậc, cũng giàu có đấy!"

Phòng ngủ của cô ở tầng hai, còn anh trai đã đợi cô ở phòng khách dưới tầng một.

"Sao em xuống chậm thế?" Anh trai nhàn nhạt hỏi.

Tang Du ngoan ngoãn ngồi vào vị trí cạnh anh trai, thành thật trả lời: "Lúc nãy khi rửa mặt, gương của em đột nhiên chảy máu, em đã tốn chút thời gian để lau sạch gương."

[Người mới này có phải bị ngốc không, sao lại trực tiếp nói thật với anh trai?]

[Anh trai rõ ràng không phải là người, cô ta còn trắng trợn không chút đề phòng.]

[Quả nhiên, ông trời đã ban cho cô ấy nhan sắc nhưng lại không cho cô ấy đầu óc.]

[Đây chính là trong truyền thuyết bình hoa di động sao?]

Tang Du cẩn thận quan sát biểu cảm của anh trai, cô không nhìn thấy màn hình bình luận nên đương nhiên không biết khán giả trong phòng livestream đều đang mắng cô ngu ngốc.

Lúc này cô chỉ nhớ đến lời nhắc nhở của nhiệm vụ tân thủ - anh trai là người yêu thương bạn nhất.

Hơn nữa, cô còn có 24 giờ bảo vệ tân thủ, cho nên cô cảm thấy anh trai sẽ không làm hại mình.

Ít nhất... bây giờ sẽ không!

Biểu cảm của anh trai không có thay đổi lớn, anh ta đưa tay xoa đầu Tang Du cười nói: "Tiểu Du, đêm qua lo lắng cho bố mẹ bị mất tích chắc là xuất hiện ảo giác rồi."

Tang Du gật đầu, giả vờ mệt mỏi nói: "Có lẽ anh trai nói đúng, em đúng là bị ảo giác, gương làm sao có thể chảy máu chứ!"

"Tiểu Du đừng lo lắng, tuy bố mẹ không có ở đây nhưng anh trai sẽ bảo vệ em." Anh trai nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Tang Du đột nhiên rùng mình, chỉ cảm thấy như mình đang dán chặt vào một khối băng lớn.

Cứ như vậy, Tang Du và anh trai bình tĩnh thưởng thức bữa sáng đầu tiên.

Phải nói rằng tay nghề nấu ăn của anh trai rất tốt.

Cô ăn một l*иg bánh bao hấp và uống cạn một bát cháo gà.

Ăn của người ta thì nể người ta, ánh mắt cô nhìn anh trai cũng dịu dàng hơn vài phần.

Người đàn ông hiền lành như vậy, cho dù là quỷ cũng được!

Ăn sáng xong, anh trai nói với Tang Du: "Tiểu Du, anh phải đi làm rồi, em ở nhà một mình phải ngoan ngoãn, tuyệt đối đừng ra ngoài nhé."

Tang Du gật đầu: "Vâng anh trai, đi đường cẩn thận ạ!"

Anh trai mặc một chiếc áo khoác, trước khi ra khỏi cửa, anh ta đột nhiên nói: "Tiểu Du có phải đã quên mất điều gì đó không?"

Tang Du ngơ ngác, cô quên mất gì cơ?

Nhưng cô lại không dám hỏi.

Anh trai nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, khóe miệng cong lên, sau đó cúi người hôn lên môi Tang Du. Cảm giác lạnh lẽo và mềm mại khiến Tang Du không kịp phản ứng.

"Được rồi, anh phải đi làm đây."

Anh trai đứng thẳng người rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh trai, lúc này Tang Du mới bừng tỉnh.

Cô đưa tay sờ môi, một cảm giác lạnh lẽo rợn người khiến cô rùng mình.

Anh trai yêu thương bạn nhất...

Tình yêu này...

Chẳng lẽ là tình yêu nam nữ...

[Ôi mẹ ơi, bọn họ hôn nhau rồi kìa.]

[Đây là lần đầu tiên xuất hiện NPC hôn người chơi, trong các phó bản trò chơi trước đây, NPC chỉ biết cầm dao cắt cổ họng người chơi, moi ruột người chơi...]

[Có ai đó đánh thức tôi dậy đi, đây thực sự là phòng livestream kinh dị sao?]

[Đánh người là phạm pháp, nhưng tôi có thể dùng nướ© ŧıểυ để làm cậu tỉnh.]

Lúc này, không chỉ Tang Du rối bời, khán giả trong phòng livestream cũng rối bời theo.

[Hỏi bị một con quỷ hôn là cảm giác thế nào?]

Tang Du: [Cảm ơn đã hỏi, cảm giác không tệ chỉ là hơi lạnh môi.]

Nhân lúc anh trai rời đi, Tang Du bắt đầu làm quen với môi trường trong biệt thự.

Phòng khách của biệt thự có một bức ảnh gia đình rất lớn, bức ảnh chụp cả gia đình bốn người.

Người đàn ông trung niên đeo kính nho nhã hẳn là bố của gia đình này.

Người phụ nữ thanh lịch, quý phái ăn mặc sang trọng là mẹ của gia đình này.

Bên cạnh bố là anh trai tuấn tú rồi bên cạnh anh trai là cô.

Trong ảnh, da cô trắng bệch, hai mắt vô hồn.

Khi Tang Du rời mắt đi, khóe mắt cô liếc thấy tròng mắt của anh trai trong ảnh di chuyển theo động tác của cô.

Tang Du đột ngột nhìn về phía bức ảnh gia đình, bức ảnh lại trở về bình thường.

"Căn nhà này thực sự chỗ nào cũng quỷ dị."

Tang Du nhún vai, cô đi lên phòng sách ở tầng hai.

Cửa phòng sách không khóa, cô nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa rồi mở cửa ra.

Một luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt, cô bật đèn lên ánh sáng chói mắt ngay lập tức chiếu sáng phòng sách.

Trên bàn đọc sách bày biện những tập tài liệu lộn xộn, Tang Du tùy ý lật xem, đều là những manh mối vô dụng.

Lúc này, cô dời tầm mắt xuống ngăn kéo dưới bàn đọc sách.

Ngăn kéo bị khóa bằng một ổ khóa đồng, ám chỉ rất rõ ràng — bên trong có manh mối!

Tang Du không hề khách khí, trực tiếp tìm một dụng cụ thích hợp đập vỡ ổ khóa.

[Người mới này thật táo bạo, trong ngăn kéo rõ ràng có bí mật quan trọng, cô ta đập vỡ ổ khóa, đây không phải là cố ý thu hút sự chú ý của NPC sao?]

[Tôi nghiêm túc nghi ngờ cô ta đang không ngừng tự tìm đường chết.]

[Tôi cảm thấy trong căn biệt thự này không chỉ có một con quỷ.]

[Dựa theo nước đi của trò chơi kinh dị, ngoài người mới ra, trong căn nhà này hẳn là toàn bộ đều là quỷ.]

[Đừng nói nhảm nữa, mau xem tài liệu trong ngăn kéo có bí mật lớn đấy.]

Lúc này, khán giả trong phòng livestream cũng dồn sự chú ý vào tập tài liệu.

Tang Du nhìn thấy nội dung trong tập tài liệu, mày càng nhíu càng chặt.

Một tập tài liệu dày cộp, tất cả đều là thỏa thuận nhận nuôi.

Tên của cô ở trên tờ thỏa thuận nhận nuôi đầu tiên.

Họ tên: Tang Du

Ngày tháng năm sinh: 28 tháng 11 năm 2005

Tình trạng sức khỏe: Khỏe mạnh

Trại trẻ mồ côi nhận nuôi: Trại trẻ mồ côi Lăng Bắc

Ngày nhận nuôi: 24 tháng 4 năm 2022

"Xem ra mình chỉ mới được nhận nuôi một năm rưỡi, hơn nữa chỉ một tuần nữa là sinh nhật 18 tuổi của mình."

"Một tuần..."

"Thời gian yêu cầu mình sống sót trong trò chơi cũng là một tuần..."

Tang Du tiếp tục lật xem tờ thỏa thuận nhận nuôi thứ hai.

Họ tên: Lục Ly

Ngày tháng năm sinh: 28 tháng 11 năm 2001

Tình trạng sức khỏe: Rối loạn cảm xúc lưỡng cực

Trại trẻ mồ côi nhận nuôi: Trại trẻ mồ côi Lăng Bắc

Ngày nhận nuôi: 17 tháng 5 năm 2011

"Sinh nhật của anh trai trùng với mình, liệu có phải là trùng hợp không?"

Cô lật xem tờ thỏa thuận nhận nuôi thứ ba, thứ tư, thứ năm... hơn hai mươi tờ thỏa thuận nhận nuôi, sinh nhật của những đứa trẻ này đều là ngày 28 tháng 11.

"Ngày này hẳn là rất đặc biệt."

Tang Du nhíu chặt mày, sau đó cất lại những tờ thỏa thuận nhận nuôi vào ngăn kéo.

"Cặp vợ chồng này nhận nuôi trẻ con không phải để làm từ thiện, họ nhận nuôi nhiều trẻ mồ côi như vậy, những đứa trẻ mồ côi đó đã đi đâu?"

Cô gãi đầu, đầu ngứa ngáy, cảm giác như sắp mọc ra não.

Tang Du tiếp tục đi dạo trong biệt thự, lúc này cô phát hiện ra trong biệt thự có một tầng hầm.

Nhưng tầng hầm dường như bị khóa trái từ bên trong, cô không thể mở ra.

Tang Du đang chuẩn bị đi tìm dụng cụ, lại nghe thấy cánh cửa tầng hầm đột nhiên truyền đến tiếng "cạch cạch cạch...".

Giống như có người đang cào cửa tầng hầm bằng móng tay.

Tang Du cảm thấy da đầu tê dại.

Lý trí mách bảo cô không thể mở cửa tầng hầm.