“Quá quái dị, tôi từ chối!” Qua Qua Lục Ca chọn lựa chọn 2.
Trong game, sắc mặt của hai vợ chồng già đồng thời thay đổi, vẻ mặt hiền lành ban đầu trở nên hung ác.
(Người đàn ông lớn tuổi: Ta biết ngay mà, ngươi đến đây là để gây chuyện!)
(Người phụ nữ lớn tuổi: Chúng ta là người nhà của Hiểu Hiểu, sao ngươi có thể đối xử với chúng ta như vậy!)
Âm thanh trong game dần trở nên thê lương, Qua Qua Lục Ca thầm nghĩ, âm thanh trong game này còn nhập vai hơn cả phim truyền hình.
(Tôi nhớ ra rồi, tôi đến để đưa Hiểu Hiểu về nhà…)
(Về nhà, về nhà, nơi này không phải nhà!)
Khi Qua Qua Lục Ca nhận ra mình đã chọn sai thì cũng muộn rồi, những dân làng vừa nãy còn hiền lành đồng loạt lộ ra bộ mặt thật, xông lên, một cơn đau nhức hỗn loạn truyền đến giữa hai đầu mày.
Hình ảnh dần bị nhuộm đỏ bởi màu máu, cho đến khi hoàn toàn biến thành màn hình đen.
(Đạt được kết BE: Không thể quay về nhà)
“!” Qua Qua Lục Ca không nhịn được chửi một câu tục tĩu.
Vữa nãy anh ta quên lưu game!
Trong tiếng cười nhạo ở khu bình luận, Qua Qua Lục Ca bắt đầu chơi lại từ đầu. Khi đối mặt với hai lựa chọn, anh ta do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn đi về phía nghĩa địa phía bắc.
“Phía trước có một người, trông như là đạo sĩ.”
Tĩnh Thủy Đêm chọn đi về phía bắc, bầu trời trong game chỉ còn chút ánh sáng cuối cùng, sắp hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Không hiểu sao, cô lại hơi để ý đến sự thay đổi thời gian.
Tĩnh Thủy Đêm nhấp vào mục vật phẩm mở điện thoại ra, phát hiện thời gian đã là 23:57.
Còn ba phút nữa là đến 0 giờ… Thời điểm này trong game kinh dị không tốt chút nào.
“Trong game rõ ràng là hoàng hôn, khoảng 6 giờ chiều, vậy thời gian nào mới là thật?”
“Hai mốc thời gian, chắc chắn có một cái là để đánh lừa nhân vật chính, tôi hiện tại nghiêng về thời gian trên điện thoại hơn.”
“0 giờ chắc chắn có chuyện xảy ra, chúng ta đi tìm hiểu ông đạo sĩ này trước.”
Trong game hiện ra hình ảnh một ông lão mặc đồ đạo sĩ ngồi ung dung dưới gốc cây hòe, trên con đường nhỏ âm u và hoang vắng trông có vẻ đáng tin một cách kỳ lạ.
(Đạo sĩ: Đợi con lâu lắm rồi, cô bé.)
(Đạo sĩ: Ta đoán con đang cần sự trợ giúp, lại đây đi, để lão phu tiễn con một đoạn đường.)
[Ông đạo sĩ này trông có vẻ đáng tin cậy ghê.]
[Quả nhiên là có phần trợ giúp, không thì nhân vật chính lấy gì đối phó với quỷ quái.]
[Trợ giúp từ trên trời rơi xuống, trình độ trò chơi này cũng chỉ đến thế thôi.]
[Kịch bản là Diệp Y viết, còn mong chờ gì nữa.]
Tĩnh Thủy Đêm những bình luận tiêu cực ở khu bình luận thì cau mày. Rõ ràng trò chơi tính đến giờ phút này đều rất tốt, bầu không khí kinh dị huyền bí cũng được xây dựng rất hoàn hảo, nhưng nhiều người vẫn không chịu buông bỏ thành kiến.
“Tôi lại cảm thấy ông đạo sĩ này trông không giống người tốt lắm.”
“Lại hiện ra lựa chọn nữa, biết chọn thế nào đây?”
1. Đi tìm đạo sĩ.
2. Do dự.
Tĩnh Thủy Đêm thấy lựa chọn hiện ra thì càng chắc chắn với trực giác của mình, ông đạo sĩ này không phải người tốt.
Không ít game lựa chọn cốt truyện phần lớn chỉ để tăng cảm giác nhập vai cho người chơi, nhưng với trò chơi này, Tĩnh Thủy Đêm có thể thấy mỗi lựa chọn đều có thể dẫn cốt truyện đi theo một hướng khác.
Cô không chút do dự chọn 2. Do dự.
(Đạo sĩ: Ai… Nhân quả là vậy, thiên mệnh là vậy, là ta không nên nhúng tay.)
(Đạo sĩ: Cô bé, hãy nhìn xem mình rốt cuộc là ai đi.)
(Đầu lại bắt đầu đau, chỉ nhớ là phải về nhà…)
Hình ảnh ông lão đã biến mất, cốt truyện cũng rơi vào bế tắc.
Tĩnh Thủy Đêm suy nghĩ, đạo sĩ nói hãy nhìn xem mình là ai? Nhìn bằng cách nào? Có gương hay gì đó không…
Cô đột nhiên vỗ tay: “Điện thoại! Điện thoại ngoài xem giờ còn có thể chụp ảnh tự sướиɠ nữa mà.”