Dạ Vô Cương

Chương 25: Tân Sinh Lần Hai

Đêm khuya, trời đất như mực, vạn vật mất đi sắc thái, toàn bộ thôn xóm chỉ còn lại hình dáng mơ hồ.

Tần Minh đang xử lý Huyết Xà, loại sinh vật có linh tính này thật sự quá khó lột da, lân giáp của nó cứng rắn hơn cả sắt thép, dùng dao bổ củi gõ lên trên kêu leng keng.

Hơi không chú ý mà nói, cái kia đỏ tươi lân phiến có thể đem người ngón tay cắt phá, như là một khối lại một khối tinh kim luyện chế thành, cái này nếu là làm thành hộ giáp mà nói, lực phòng ngự tất nhiên hết sức kinh người.

Tần Minh ném thanh sài đao sang một bên, chuẩn bị đổi một thanh lợi khí khác. Hai ngày trước Mộc Thanh đã đưa thanh Ô Kim chùy dài cho hắn, còn có một thanh đoản kiếm.

Hắn thử một chút, mặc dù không sắc bén như thanh trường kiếm của nam tử sắc mặt xanh đen, nhưng sau khi nắm chặt đoản kiếm cộng thêm cường độ cũng miễn cưỡng có thể dùng để lột da rắn.

Tần Minh vô cùng tập trung, lấy đoản kiếm lột da đại xà ra, sau đó dùng sức kéo mạnh xuống dưới, lập tức dễ dàng hơn nhiều so với trực tiếp cắt.

Mấy tảng đá thái dương lưu chuyển ánh sáng nhu hòa chiếu sáng quanh thân Huyết Xà, đỏ rực rỡ, giống như được mài giũa từ một đoạn ngọc thạch mà thành.

Sau khi da rắn đỏ đậm dần dần bong ra, lộ ra chất thịt trắng như tuyết nhẵn nhụi, màu mật rắn kia không giống loài rắn bình thường ảm đạm, nó lam oánh, thông thấu giống như là một khối bảo thạch.

Tần Minh cảm nhận được, bất kể là thịt rắn hay mật rắn đều ẩn chứa linh tính nồng đậm và bồng bột, nó đang hơi phát sáng, hẳn là thượng phẩm bổ dưỡng.

"Khó trách người đến từ thành Xích Hà sau khi nhìn thấy lập tức kéo xuống khuôn mặt dối trá, không tiếc gϊếŧ người cướp đoạt."

Hắn lấy đoản kiếm cắt thịt rắn, chia làm từng đoạn, sau khi nghiêm túc rửa sạch lập tức lên nồi nấu nước, có thể sớm một chút tân sinh lần thứ hai, hắn tuyệt không cách đêm.

Trong môi trường rộng lớn này, hắn có cảm giác nguy cơ, các lộ ngưu quỷ xà thần đều tới, đại tộc và tổ chức của thành Xích Hà dồn dập xuất hiện, tiếp theo trong núi lớn còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Những người này đều đang tìm kiếm "tiết điểm" trong núi, khu vực đặc thù đều là cảnh tượng dị thường, nhất là nơi yên hà bốn phía kia càng làm cho bọn họ vô cùng khao khát, nguyện ý dùng cao cấp kinh văn cực kỳ hi hữu treo giải thưởng manh mối.

Từ sau khi từ trường trong núi hỗn loạn, hỏa tuyền dập tắt rồi lại sinh ra, xảy ra các loại quái sự.

"Còn có một nhóm sinh linh cao cấp từ phương xa di chuyển đến, mang theo người nhà, chiếm đoạt tài nguyên trong sơn mạch." Tần Minh suy nghĩ, cái gọi là di chuyển có phải chỉ là ngụy trang hay không, dị loại mới tới có phải cũng là vì tìm kiếm cái gì đó hay không?

Thịt rắn đã vào nồi, theo thời gian trôi qua, dần dần có mùi thơm nồng đậm bốc lên, khiến cho Tần Minh nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, trong nháy mắt ngón trỏ đại động.

Đêm khuya, gió tuyết thổi mạnh, trong phòng mùi thịt rắn nồng đậm xông vào mũi, Tần Minh quả thật đã có cảm giác thèm ăn mãnh liệt, kiên nhẫn chờ đợi đến khi hoàn toàn chín nhừ.

"Thật sự rất thơm, hơn nữa vô cùng tươi." Sau khi nếm thử miếng đầu tiên, con mắt của nó liền sáng lên, loại sinh vật linh tính này so với loài rắn bình thường ăn ngon hơn nhiều, giống như là hai chủng loại khác nhau.

Vốn dĩ hắn vẫn còn có chút ghét bỏ rắn rết, nhưng bây giờ hoàn toàn không quan tâm, trong mắt hắn đây chính là "thịt rồng" trên mặt đất.

Tần Minh chỉ ăn mấy miếng đã cảm thấy trong người bốc lên một luồng ấm áp, hiệu quả nhanh chóng, vật chất linh tính đã phát huy tác dụng.

"Mật rắn có thể hấp chín, cũng có thể dùng rượu cay ngâm ăn, ai, trong nhà không có rượu, vậy không có lựa chọn khác."

Hắn một bên ăn thịt rắn, một bên đem mật rắn lam oánh thả vào trong hấp, trong này thế nhưng là ẩn chứa linh tính tinh hoa thần bí, hắn cần nhìn kỹ.

Một lát sau, mật rắn giống như một khối kim cương xanh lớn đã chín, Tần Minh không quan tâm tới thịt rắn nữa, bắt đầu hưởng dụng "thức ăn chính" chân chính.

"Ta... Sơn Thần ơi, trời ơi, lòng ta thật là đau khổ mà!" Tần Minh chỉ nếm thử một miếng đã cảm thấy đầu lưỡi đắng ngắt rồi, hắn nhìn về phía chính mình trong gương, phát hiện miệng mình cũng đã lam oánh.

Hắn biết mật rắn đắng, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng tinh túy huyết xà cô đọng mật, nỗi khổ vượt xa dự liệu của hắn.

Trong nháy mắt này, hắn cảm thấy thịt rắn ngửi thấy đều không thơm, hắn bị đắng rồi.

Nó vội vàng uống một ngụm canh rắn thơm phức rồi nuốt loại cay đắng này vào trong bụng, thế nhưng hiệu quả cũng không lớn lắm, trong miệng còn tràn ngập cay đắng nồng đậm.

Thứ này chỉ lấy tư vị mà nói, cho chó cũng sẽ không ăn, để xây dựng dưới nền tảng tân sinh giả đã vượt qua cả hoàng kim cũng chịu không được.

Tần Minh không có nuốt vào, chủ yếu là mật rắn lớn, hơn nữa hắn cảm thấy sau khi nhai sẽ dễ hấp thu linh tính tinh hoa hơn, có thể nhanh chóng tân sinh lần hai.

Tâm trạng vui vẻ khi cả đêm hắn được hưởng thức ăn quý giá đã sắp không còn, nhìn thấy còn hơn nửa viên, hắn cắn răng, dù sao cũng đã như vậy rồi, nhai kỹ nuốt chậm đi.

Sau khi ăn hết mật rắn, Tần Minh nhìn vào gương, phát hiện đôi môi của mình như được bôi màu lam yêu diễm, có một loại khí chất cổ quái không nói nên lời.

"May mắn là đêm khuya ăn, nếu là ban ngày, không có cách nào gặp người a!"

Nhưng mà công hiệu của mật rắn thật sự rất mãnh liệt, hiệu quả rất mạnh, lúc này mới vừa vào bụng không bao lâu thì toàn thân hắn nóng lên, giống như là bị sốt cao.

Tần Minh rất bình tĩnh, tiếp tục ăn thịt rắn, không chỉ là đang đè ép vị đắng kia, mà còn là vì tăng thêm một ngọn lửa linh tính cho cơ thể của mình.

Đến cuối cùng, thân thể của nó bắt đầu nóng lên, giống như một cái lò lửa tràn đầy sinh cơ, bức lui mùa đông giá rét, cả người đều phát sáng.

"Ăn bổ, dược thiện, hiệu quả tới rồi!" Tần Minh đứng dậy, cầm lấy cây Ô Kim chùy cán dài, đi vào trong sân bắt đầu diễn luyện sát chiêu trên quyển đao phổ kia.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tuyết đọng trên mặt đất đều bay về phía bầu trời đêm, sương trắng lượn lờ quanh người hắn, ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển quanh thân, sinh cơ trong huyết nhục bừng bừng, khi vung đại chùy lên thì mang theo từng trận âm thanh như sấm nổ.

Tinh khí thần của Tần Minh không ngừng tăng cao, hắn biết tân sinh lần hai đã bắt đầu, đây là một quá trình, cũng không phải một lần là xong.

Nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được loại biến hóa này, lực lượng của hắn đang tăng lên, gân cốt giống như đang bị kéo duỗi, cảm giác đang trở nên càng thêm nhạy cảm, thị lực cũng đang trở nên mạnh mẽ.

"Quá trình tân sinh mỗi lần đều khiến người ta say mê như thế, cảm thụ được bản thân mạnh lên, ngay cả bóng đêm nồng đậm không tan cũng trở nên nhạt hơn một chút."

Trong cơ thể Tần Minh phun trào một lượng lớn sức sống, toàn thân trên dưới đều như đang được tịnh hóa và gột rửa, gân cốt tựa như cùng chấn động, nổ vang.

Trong màn đêm, thân thể hắn như lò lửa, có thể nhìn thấy rõ ràng đang phát sáng.

Giống như có một loại bí diễm đang đốt cháy trong huyết nhục của hắn, chém trọc cũ, thúc đẩy cuộc sống mới, rèn luyện tinh khí thần, tăng nhanh sự biến hóa vui sướиɠ trong cơ thể của hắn.

Tần Minh ở trong viện vung lên cây Ô Kim chùy cán dài, không ngừng tiêu hao chính mình, mãi đến khi sợi tóc ướt sũng, mồ hôi đầy người, hắn mới tiến vào phòng.

Hắn tĩnh tọa trong phòng, yên lặng cảm thụ biến hóa trong cơ thể.

Sau đó, hắn suy nghĩ, sau khi tân sinh lần thứ hai thân thể có thể lại sinh trưởng hay không? Dựa theo Lưu lão đầu thuyết pháp, lựa chọn Ý Khí công, Minh Tưởng thuật khác biệt, thân thể biến hóa cũng sẽ mười phần cách xa.

Tiếp theo hắn sẽ nghiệm chứng "con đường hoang dã" mà mình đang tu luyện, nhìn xem nó sẽ thúc đẩy thân thể xảy ra biến hóa như thế nào.

Tần Minh vốn cao hơn người bình thường nửa đầu, mà sau lần đầu tiên tân sinh lại cao gần hai tấc.

Buổi chiều, khi hắn và Lưu lão đầu, Hứa Nhạc Bình nói về cuộc sống mới, hai người đều cảm thấy chiều cao của hắn không thay đổi nhiều, bởi vì có người có thể cao hơn một cái đầu.

Lưu lão đầu có kinh nghiệm sống phong phú, khi còn trẻ từng đi rất gần với những người tuần núi của các bậc tiền bối, nghe nói qua không ít những tin đồn về cuộc sống mới.

"Sau khi luyện một chút Ý Khí Công, mỗi lần tân sinh, thân thể đều bành trướng như bong bóng, càng ngày càng cao lớn, nhưng chỉ có một phần là kim thân kiên cố, phần nhiều là bùn đất, cho nên rất nhiều tân sinh pháp luyện đến giai đoạn nhất định, đều phải áp chế thân thể tiếp tục cao lên." Đây là một loại tình huống trong đó Lưu lão đầu nói.

Hắn trọng điểm đề cập, còn có chút bí truyền Ý Khí Công cực kỳ quý giá, luyện về sau, sẽ xuất hiện bộ phận cực kỳ thần bí biến hóa, ví dụ như đản sinh ra con mắt thứ ba, một ít thần thánh truyền thuyết chính là vì vậy mà đến.

Loại bí sách này quá mức hi hữu, ngay cả rất nhiều đại tộc cũng không tiếp xúc được.

Lưu lão đầu uống rượu lâm vào trong hồi ức, kể lại những chuyện mà những lão bối tuần sơn giả nói cho hắn nghe, lại kể ra một ít tân sinh pháp đặc thù, cùng với các loại biến hóa kỳ dị cùng ảnh hưởng tương ứng.

Cuối cùng hắn còn đề cập tới một loại phương pháp tân sinh, có thể duy trì tỉ lệ chiều cao hoàng kim của thân thể, không thể để mặc cho thân thể dài ra.

Lưu lão đầu khi uống rượu nhìn Tần Minh, say khướt nói: "Ta cảm thấy, chiều cao của ngươi biến hóa không rõ ràng như vậy."

Tâm thái Tần Minh rất bình thản, chỉ cần đợi hai ngày là biết phương pháp tân sinh mình tu luyện thiên hướng loại nào.

Lần đầu tiên hắn cảm giác được, tin tức ở chỗ này quả thật có chút bế tắc, lường trước những tân sinh giả của thành Xích Hà đều rất rõ ràng những thứ này, mà hắn lại chắp vá lung tung nghe được.

Huống chi, có một số người tiến lên căn bản không phải dựa vào tân sinh, còn có một số con đường khác có thể đi, những thứ này đối với hắn thật sự là quá mức xa xôi, căn bản không thể nào hiểu rõ.

Tần Minh tĩnh tọa thật lâu, cảm giác được đói khát, lần thứ hai tân sinh biến hóa phi thường rõ ràng, hắn lập tức bắt đầu ăn canh rắn, để thực vật ẩn chứa linh tính bổ sung thân thể cần thiết.

Cuối cùng, sau khi hắn lấy nước lạnh rửa sạch thân thể, trong đêm khuya yên tĩnh tiến vào mộng đẹp.

Trước khi ngủ hắn mông lung nhìn thấy bên ngoài thân lần nữa xuất hiện "Kim Lũ Ngọc Y", ánh sáng bạc phủ lên thân thể, kim tuyến đan vào, nhìn có chút thần dị.

Tần Minh ngủ say, cuối cùng lại nửa tỉnh nửa mê.

Hắn cảm giác mình đang ngủ say, thể xác và tinh thần hoàn toàn thả lỏng, được nghỉ ngơi rất tốt, nhưng ý thức lại có một phần đang hoạt động.

Giống như tỉnh lại mà không phải tỉnh, hắn phảng phất nhìn thấy một tấm vải đen che khuất tiềm thức của hắn, ngăn cản tầm mắt của hắn, không nhìn thấy được thứ phía sau.

Nhưng trong quá trình tân sinh lần hai, những bụi bặm kia dần dần bị thổi bay, tấm vải màu đen kia bị nhấc lên một góc, sau đó hắn nhìn thấy chính mình trong thời kỳ ngây thơ.

Mặc dù đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng Tần Minh ý thức được, lần tân sinh thứ hai dẫn đến thân thể toàn diện tăng lên, ngay cả ý thức tinh thần cũng đang trở nên mạnh mẽ, điều này làm cho một phần trí nhớ còn nhỏ cũng theo đó mà xuất hiện.

Trong lúc hoảng hốt, như là có người tại bên tai hắn nói nhỏ: "Loại này "con đường"... Tuy rằng rất có lai lịch, nhưng là lại luyện không được."

Tiếp theo, Tần Minh nhìn xuyên qua một góc tấm vải đen, thấy một bàn tay thô ráp cầm một quyển sách cổ rất mỏng, mở ra trang thứ nhất trước mặt hắn khi còn nhỏ...