Tán Gái 10k Sub

Chương 14

Chương 14
[Cây, lá và gió 2]

Lần đó em cay đắng trở về mà không nói thêm thứ gì đáng giá nữa.

Tán gái là việc dễ. Yêu gái là việc khó. Thương gái lại khó hơn một chút. Nhưng việc càng khó hơn là tạo ra thứ điều kiện thực sự vững chắc để bảo vệ tình yêu đó. Lần đó, em yêu một cô gái vô cùng xinh đẹp, vô cùng hoàn hảo, vô cùng tốt. Nhưng cũng lần đó, em hiểu rằng, nếu bạn muốn cưới một con thiên nga, bạn không thể chỉ là vịt xiêm.

Vì dù bạn có giỏi tán dóc đến thế nào, thì vịt xiêm vẫn cứ là vịt xiêm. Vì dù bạn có tự tin thế nào, bạn vẫn không thể thay đổi được sự thật.

Trằn trọc suốt mấy ngày, công việc hoàn toàn bê trễ. Một tuần sau đó, em quyết định trả cho ả cơ hội tìm đến cuộc đời hạnh phúc hơn. Nói thì chỉ có vài dòng mấy chục chữ, nhưng lần đó với em thực sự là một quyết định kinh khủng, vô cùng kinh khủng... Dù gì thì ông già gái đã nói rất rõ như vậy. Có ngu cũng hiểu.

Có nhiều thím sẽ nói rằng: Em quyết định như một thằng hèn. Rằng ả yêu em chứ không phải thằng H, hay thằng K nào đấy. Nhưng các thím biết đấy! Cuộc đời dạy cho em biết rằng, tình yêu của các cô gái chỉ đơn giản là một thứ cảm xúc tức thời với gã đàn ông xuất hiện đúng lúc, làm đúng chuyện họ thích và cho họ thấy bản lĩnh đàn ông đủ để họ phô bày vô thức cần được chở che của mình. Biết đâu đấy một ngày, khi em không còn thú vị với ả nữa, ả lại không yêu em nữa. Nhiều mối tình 5-6 năm, hay thậm chí là 8-9 năm đã đổ vỡ như thế còn gì.

Và thứ em làm, không phải là đẩy ả về phía thằng H ất ơ nào đấy, mà chỉ là lùi khỏi ả, để ả tự mình nhìn thấy bầu trời cao rộng. Thằng H đó sẽ có thêm 1 cơ hội để khiến ả yêu nó. Đơn giản là vậy.

Rồi em quyết định thực hiện kế hoạch "đá" chính mình ra khỏi cuộc đời ả để tạo cơ hội cho H theo cách mà đến bây giờ nghĩ lại em vẫn còn thấy ghê tởm chính mình.

Một tháng sau cái ngày tới nhà ả, đủ lâu để ả tin rằng mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi. Em bắt đầu tỏ ra hời hợt khi nói chuyện với ả.

Không bao giờ chủ động bắt chuyện nữa. Linh cảm con gái tuyệt đối tinh nhạy. Một ngày nọ, ả gọi skype cho em thế này:

- Gió à! Mấy hôm nay em thấy anh lạ lạ.

- Ý em là đẹp trai hơn bình thường hở?

- Không phải! Em đang nói nghiêm túc đó.

- Lạ chỗ nào.

- Anh lơ em.

- Anh có lơ đâu! :|

- Em không biết! Em thấy vậy!

- Vớ vẩn! Có thời gian thì đi học piano về đánh cho tôi nghe đê

- Em không thích anh nói em vớ vẩn! Em không có vớ vẩn bộ!

- Ừ thì không vớ vẩn. Mà nè! Sắp tới anh đi Phú Yên tiếp.

- Lại đi? Công tác gì công tác hoài vậy?

- Lần này thì không. Chị N rủ anh ra đó chơi Ghềnh đá Đĩa.

- Gì nghe gớm vậy? Em không đi!

- Đĩa là cái đĩa ăn cơm chớ không phải con đỉa

- Để em suy nghĩ. Mà sợ hôm đó em bận đó.

- Ờ! Đi thi nói, không anh đi 1 mình.

Hôm đó nghe giọng thấy ả có vẻ hơi giận mốt tí.

Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Chiều hôm sau, em gọi điện cho ả:

- Lần này chắc anh đi 1 mình, lúc khác mới rủ em đi ha.

- Sao vậy ạ?

- Chị H chỉ có 1 cái xe à. Đi 3 người không đi được.

Ả cúp máy cái rụp. Giận rồi...

Tối hôm đó, em đang ngồi xem phim thì ả lại gọi.

- Gió có nhà không?

- Gió thì làm gì có nhà? Em chưa nghe bài thằng Cuội à?

- Em không giỡn! Nếu ở nhà thì ra ngoài này với em đi!

- Em tới sao không bấm chuông.

- ĐỪng nói nữa! Ra đây với em.

Em ra ngoài cổng. Ả vận cái váy màu trắng, cái váy mà ả mặc trong lần đầu tiên đi chơi với nhau. Em kéo tay ả, bảo xuống xe để em dắt xe vào nhà. Nhưng ả không chịu. Rồi cứ thế mà khóc nức nở.

Em vội vàng ôm ả vào lòng, rồi lau nước mắt. May mà khu đó cũng vắng. Không ngượng tới chết.

- Tự nhiên lại khóc rồi! Ai dám làm gì em?

- Là anh đó gió!

- Sao vậy?

- Anh nói coi! Có phải anh không cần em nữa không? Có phải anh không thương em không?

- Sao nói vậy? Anh không thương em thì thương ai?

- Vậy sao lại đi P.Y chơi với chị N mà không cho em theo?

- Anh nói rồi! 3 người đi không tiện, với lại có em đi thì chị N khó xử.

- Anh sợ chị N khó xử chứ không sợ em buồn à? Em là con gái, cũng biết ghen chứ!

- Thì em là bạn gái anh. Em buồn thì từ từ anh làm em vui được. Chứ người ta chim trời cá nước, gặp được mấy đâu.

Sau đấy còn một lô một lốc câu khác. Nhưng không quan trọng mấy. Những gì quan trọng nhất em đã nói cả rồi! Quen nhau một năm, cãi nhau hàng trăm lượt, em thừa biết cái gì làm ả nhớ, cái gì ả không quan tâm...

Hồi đó, có lần cãi nhau vì chuyện ả quên gọi cho em khi về tới nhà, em nói với ả: "Cái gì mình cho là không quan trọng thì dễ quên". Ả nhớ hoài. Sau đấy thì tính em hay quên, cứ bị ả lôi ra nói miết. Thậm chí có mấy thằng lao vô tán tỉnh ả cũng bị ả dùng câu này đạp văng ra ngoài cửa trước khi nó kịp làm gì

Hồi đó có lần cũng cãi nhau, em nói: "Nếu bạn giỏi cái gì thì đừng làm miễn phí". Ả cũng nhớ hoài. Mấy thằng con trai xăng xái giúp ả cái này giúp ả cái kia cũng tuyệt không làm ả rung động lấy một tí cũng vì thế.

Hồi đó có lần cãi nhau, ả nói: "Anh còn gì để nói với em không? Không nói em đi ngủ!". Em nói: Anh muốn nói chuyện với em cả đời". Ả cũng nhớ hoài. Sau này có lần nói chuyện với thằng H (ả kể lại cho em nghe), ả nói: Em nhất định lấy anh P chỉ vì câu đó. Nói xong là hết giận ngay lập tức.

Lần này cũng vậy. Chỉ có điều, tác dụng của nó rất khác.

Nhiều ngày sau hôm đó. Hai đứa giận nhau thật lâu. Bình thường thì chỉ không quá một ngày đã nhớ không chịu nổi. Nhưng hôm nay thì khác. Em không nói. Ả cũng không nói. Im lặng đến ngày thứ 3. Ả không chịu nổi, lại chạy đến nhà em. Gương mặt tràn ngập vẻ tức giận

- Anh nói coi! Ba em với ba anh H đưa anh bao nhiêu?

- Nhận ra rồi hở? Anh còn tính tối nay nói với em chuyện anh tính yêu N.

- Anh nói cái quái gì thế?

- Không phải hở? P.Y gần đây hơn. Người ta có gia thế ngon lành, lại làm *beep* (xin giấu để giữ an toàn cho đối tượng), lại xinh xắn, đáng yêu, chẳng bao giờ càm ràm, chẳng bao giờ giận hờn vô cớ như em... Chắc chắn là ngon hơn em. Giờ lại có thêm tí chút...

Thể là ăn tát các thím ạ. Bình thường đánh yêu thì chả thấy đau. Tự nhiên hôm đó tát đau vl.

Chỉ có điều lúc đó trong đầu em chỉ sợ tay ả bị đau

Được dăm hôm nữa thì ả nhắn tin chia tay, rồi block fb, xóa skype, chặn zalo. Em không trả lời.

Mấy hôm nữa thì bỏ việc về Hà Nội. Thực ra thì dù đã khóa mọi liên lạc, nhưng facebook các kiểu của ả thì em có pass từ lâu, nên ả làm gì mà em chả biết? Thêm nữa là một chút liên hệ với người nhà...

Cuộc tình em đã chấm dứt như thế.

Suốt những ngày tháng sau đó là địa ngục đối với em, và có lẽ cũng là địa ngục với ả nữa. Ngày nào em cũng nhớ ả đến phát điên. Con bé ngốc thật! Mỗi ngày đều cười. Mỗi ngày đều đăng một tấm ảnh cười rất tươi do chính tay em chụp suốt một năm qua với những dòng description trong veo. Thế rồi lâu lâu lại viết một thứ gì đó để only me giống như dành riêng cho em vậy (ả không biết em có pass, ít nhất là em nghĩ vậy). Lúc đó chỉ muốn lao đến ôm ả thật chặt rồi nói với ả rằng anh sai rồi, anh nói dối, nhưng em biết không nên. Em biết mà!

Bẵng đi vài tháng nữa. Chuyện gì rồi cũng nguôi ngoai. Những stt về em vắng dần. Cho đến hồi tháng bảy. Lúc ấy đang lang thang trên con đường 3/2 (Từ hồi ả về Hà Nội, em đâm ra thích đi lang thang 1 mình mỗi lúc tan ca. Sau này thì bỏ. Nhưng lúc ấy thì vẫn còn.). Ả gọi đến. Số điện thoại đã xóa, nhưng yêu nhau lâu vậy, xóa có ích gì đâu, vì nhớ đến nằm lòng từng số cơ mà

- Gió! Em nói chuyện với anh được không?

- Xin lỗi! Ai đấy!

- Là em! Là T đây!

- T nào? Xin lỗi nghen! Tầm nửa tiếng nữa em gọi lại được không? Anh đang ngoài đường.

Làm như thế, ả càng giận hơn nữa. Làm như chưa quen nhau mà!

Nhưng ả nén giận. Em biết. Nửa tiếng sau. Ả gọi. Nói rất nhiều. Đại để là anh cứ để tình yêu của hai đứa mình kết thúc như vậy sao? Rồi thì em biết em sai nhiều thứ. Rồi thì... rất nhiều thứ để nói. Mấy tháng không nghe giọng ả. Nhớ đến phát điên. Chỉ nghe như nuốt từng lời. Muốn nói một câu anh nhớ em cũng không dám nói...

Đến khi ả nói xong hết rồi (tầm nửa tiếng), ả mới hỏi:

- Vậy rồi sau bấy lâu nay, anh có gì muốn nói gì với em không?

- Không

Rồi cúp máy.

Vài tháng sau, ả nhận lời yêu của thằng H sau en-nờ lần tỏ tình. Em thôi vào fb ả xem. Mọi thứ tưởng như thực sự kết thúc.

Rồi đùng một cái. Tháng mười hai năm ngoái. Một cuộc điện thoại số lạ vang lên. Em bắt máy. Giọng của ả, thứ giọng mà em không bao giờ quên được:

- Nếu bây giờ em yêu cầu thì anh có ngủ với em không?