Chương 10
[Phú Yên và cô gái tên N]Đến khoảng tháng 3 năm đó trở đi thì em bắt đầu đi công tác liên tục ở khắp các tỉnh. Thời gian đó, có 3 sự kiện có lẽ đã làm ảnh hưởng tới chuyện tình của 2 đứa em. Nói "có lẽ", vì có thể có, cũng có thể không. Đến giờ em cũng chẳng biết được.
Vụ thứ nhất là khi em đi Phú Yên. Lúc tiễn em lên đường, em hỏi ả có muốn mua quà gì về không. Ả đáp:
- Nếu được thì mang cho em 1 con ốc nhỏ có móc dây đeo màu tím nha.
Em đến ở thành phố Tuy Hòa. Vì không biết cái vỏ ốc gắn dây đó bán ở đâu nên em định bụng tự mò ốc về xỏ dây.
Ban ngày lo công việc, tới đêm lại lọ mọ ra bờ biển mò ốc. Chẳng hiểm sao mò 2-3 đêm liên tục cũng không tìm ra con ốc nào. Tới hôm thứ tư, cô bé guilder của em (chẳng biết gọi thế nào, nói chung là đến đó làm việc thì cơ quan ở đó cử cô bé làm hướng dẫn, rồi có thắc mắc gì cứ liên hệ ẻm) mới phát hiện.
Gọi cô bé là N nhé các thím
- Sao không nói cho N biết? Biển Tuy Hòa không có ốc đâu!
- Ngại *cười*
- Đã nói cái gì không biết thì cứ hỏi N mà! Vầy đi! 6h tối nay với N tới chỗ này.
Nghe đến "tối nay" với "đi đến chỗ này" là trong đầu toàn nghĩ tới chuyện đen tối , nhưng khuôn mặt phải tràn ngập vẻ hào hiệp chính khí, rồi cảm kích vô cùng. Nói chung là cảm xúc phức tạp đếu đỡ được
Tối hôm đó, ả đến "rước" em đến một cái shop handmade nằm trong một cái hốc hẻm nào đó mà giờ em không cách nào nhớ ra nổi ở gần Đại học Phú Yên. Nghe nói là shop handmade xịn nhất vùng đó. Nhưng lục mãi cũng chẳng thấy cái vỏ ốc có gắng dây nào cả...
- Tại sao cứ nhất định phải là vỏ ốc?
- Bởi vì P chỉ cần có nó.
- Tuy Hòa không phải là một thành phố du lịch nên chỉ có những thứ như ở đây thôi!
Em không trả lời. Cứ lui cui tìm kiếm một hi vọng mong manh nào đấy. Mãi một lúc sau, N phì cười kéo em ra
- Lại đây tìm cái sợi dây để kết đi đã! N hứa là thể nào cũng tìm ra con ốc cho P gắn vô. Được chưa?
Rồi hai đứa cùng nhau ngồi lần lần kiếm kiếm. Cái shop đó đến là buồn cười các thím ạ! Nó có cả đống đồ đạc lỉnh kỉnh, nhưng chẳng thứ gì kết vô được thứ gì hết! Vậy nên muốn mua cái gì, mình phải tự ngồi tìm, rồi gắn gắn. Con gái khéo léo thì dễ rồi, chỉ có loại đàn ông con trai vụng về như em thì mới phức tạp.
- Cô bé đó như nào?
- Xinh xắn, thông minh, nhưng không hoạt bát lắm.
Ả lại phì cười
- Ý N là cổ tay nhỏ như thế nào kìa!
Em cười xòa, rồi nắm cổ tay N. Cổ tay trắng ngần và mềm mại như lụa. Lúc đó em mới nhận ra, cô gái guilder của em cũng xinh ơi là xinh. Xinh tới mức làm em ngây ngốc trong một khoảnh khắc các thím ạ (tất nhiên là có lẽ với nhiều người, N không xinh tới mức đó, nhưng ít nhất theo quan điểm thẩm mĩ của em thì là vậy).
- Giống như cổ tay N nè! Hoàn toàn giống!
N gật đầu, rồi lại loay hoay với mớ màu sắc. Em nhìn ả ngây ngốc, rồi thấy ả cứ say mê gắn gắn tháo tháo nên phì cười:
- Ê! Không cần phải nghiêm túc dữ vậy! P ngại đấy!
Nguyễn cũng cười:
- P mà biết ngại? Thế ban nãy ai đã cho Nguyễn leo cây đến cả tiếng đồng hồ?
- Leo cây? Lúc chiều N bảo có việc gấp nên lùi lịch hẹn lại một tiếng à?
- Thì thấy giờ đó P chưa về nên người ta tế nhị bảo lùi thời gian để cho ai đó khỏi phải áy náy vì đi trễ thôi!
Lúc ra về, thấy áy náy nên em tặng N một chiếc Dreamcatcher màu cam sẫm. Thực ra em tính tặng N cái cặp tóc, vì N để tóc mái, giống như cô gái của em, để phần mái trước che kín cả trán.
N là một cô gái xinh đẹp, ngọt ngào và tinh tế, nhưng ngược lại, cũng là người rụt rè, khép kín và thiếu quyết đoán. Nên em muốn tặng cặp tóc, để vuốt cao phần mái lên. Nghe nói làm vậy sẽ làm cho cô gái tự tin hơn. Nhưng cuối cùng thì em vẫn tặng Dreamcatcher. Đơn giản vì nó tiện, mà đẹp hơn mớ cặp tóc xấu hoắc trong shop nhiều. N đỏ mặt và hơi lúng túng tỏ ý không muốn nhận.
- Mất cả buổi chiều đi chơi với bạn trai vì P mà không đáng để P nói lời cảm ơn à?
- Đợi tìm thấy thứ K cần rồi cảm ơn! Với lại N cũng có đi chơi với ai đâu!
Cuối buổi hôm đó, trước khi chia tay nhau, N nói với theo 1 câu trước khi quay đi:
- Tối nay không được lén mò ra bãi biển để tìm một mình đâu nha! Không có gì ngoài đó đâu! Để từ từ N tìm cho...
Tối hôm đó, em ngồi skype kể cho ả nghe. Ả cứ ừ hử cho qua chuyện. Sau lại bỗng dưng nổi cáu với em vì chuyện không về kịp ngày giỗ tổ Hùng Vương để đưa ả đi Tây Ninh chơi. Mãi sau này nghĩ lại mới biết rằng, hôm ấy ả hơi ghen.
Có điều hồi đó em có biết gì đâu! Cứ tưởng ả giận vụ đi công tác lâu thôi nên cứ hứa hẹn các kiểu, hôm sau lại... kể về chuyện em và N cho ả nghe tiếp. Tất nhiên, em chẳng nói là tìm quà cho ả. Chứ ả mà biết tìm cái món quà nho nhỏ đó khó khăn thế nào thì nhất định bảo em đừng tìm nữa.
Mà thấy khó bỏ ngang chẳng phải thói quen của em. Hơn nữa, làm thế thì dù ít dù nhiều cũng làm ả thất vọng. Đó là cái em không chịu nổi.
Ây chà! Dài quá! Em không ngờ viết về mấy cái này nó lại thành ra dài thế, nên chắc phải nhiều hơn 2-3 chap như đã dự đoán ban đầu. Từ giờ đến khuya em sẽ update tiếp 2 sự kiện sau, rồi sau đó kể đoạn 2 đứa chia tay và 1 ngày trước khi ả cưới nhé các bác!