Chương 50
Trầm Tuần chuẩn bị đi đến thành phố Ngân Xuyên thì nhận được điện thoại của Hàn Đông.“Đừng lái xe ra ngoài, thời tiết đang lạnh hơn, nhiều tuyến đường đều bị chặn cả rồi.”
Trầm Tuần nhìn thoáng qua tình hình giao thông, “Tôi chuẩn bị đi thành phố Ngân Xuyên, đáp máy bay đến Tây An.”
“Bản tin sáng nay có đưa tin, có rất nhiều chuyến bay bị trễ giờ hoặc bị hủy. Bây giờ cậu đi, chắc chắn không lên được máy bay đâu.”
“Chẳng sao cả, tôi sẽ đợi ở sân bay.” Trầm Tuần nghĩ một chút nói: “Nếu tôi không đến đó nhanh thì chắc sẽ không tìm được cô ấy.”
“Bây giờ mới biết lo à? Vì sao lúc trước lại để cô ấy đi?”
“Lần đầu tiên tôi thấy hối hận trước quyết định của mình.” Miệng Trầm Tuần co quắp, một lúc lâu mới có hơi mờ mịt hỏi Hàn Đông: “Nếu như cô ấy không chịu trở về, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Hàn Đông cũng lần đầu tiên thấy Trầm Tuần hoảng hốt lo sợ và không tự tin như thế, không nhịn cười được nói, “Cô ấy sẽ quay về thôi.”
“Vì sao?”
“Nếu cô ấy không về thì cậu trói cô ấy về.” Hàn Đông nói: “Tôi thấy với tính cách của luật sư Lạc, thì chắc chắn sẽ như vậy.”
…
***
Đúng lúc này thì chứng minh nhân dân và thẻ căn cước lại có điểm bất đồng. Cả hai tờ giấy đều là giấy chứng nhận thân phận, một tờ thì đã bị ép chặt, chẳng còn giá trị gì, không có những thứ này, cô chẳng thể đi đâu được cả.
Cô mua vé máy bay, định đi thành phố Ngân Xuyên, suy nghĩ một chút lại thấy hối hận, lại quay sang mua vé máy bay đi về thành phố Thẩm Quyến. Trầm Tuần đã ruồng bỏ cô, cô còn đến đó làm gì?
Lạc Thập Giai thừa nhận, tấm vé máy bay quay về thành phố Thẩm Quyến đó không che giấu được nỗi chán nản và tuyệt vọng của cô.
Mượn cục sạc dự phòng của vị hành khách ngồi bên cạnh sạc một chút, cuối cùng chiếc điện thoại cũng được mở nguồn. Điện thoại vừa khởi động lên,một loạt tin nhắn ùn ùn đổ vào. Đây cũng là một trong số những thói quen nghề nghiệp của cô, sợ bị lỡ điện thoại, cho nên luôn bật hộp thư thoại.
Mười một tin nhắn trong hộp thư thoại đó được mở ra, cô đã thuộc nằm lòng nhưng cuối cùng cô vấn không thoát ra. Nằm lẫn giữa đám tin nhắn đó, ngoại trừ quảng cáo và một số tin nhắn rác, còn có hai tin nhắn khác, là tin nhắn mới nhận và vẫn chưa được đọc.
Tin nhắn thứ nhất chỉ có ba chữ.
(Anh hối hận.)
Tin nhắn thứ hai có năm chữ.
(Ở Tây An đợi anh)
Lạc Thập Giai cầm điện thoại, viền mắt lập tức ửng đỏ.
Trả cục sạc dự phòng lại cho vị khách tốt bụng, nói lời cám ơn với người ta, Lạc Thập Giai cầm hành lí của mình đến quầy đăng ký.
Khi ngồi đợi lên máy bay, cô gọi điện thoại cho giáo sư Hứa Văn, nhờ ông xác minh một vài việc, sau đó lại bấm số điện thoại đã lâu rồi không gọi đến.
Từ lúc chia tay đến nay, mới đầu thì châm chọc lẫn nhau, thế nhưng lúc này lại tương đối hòa hoãn, Lạc Thập Giai cảm thấy thời gian thực sự là liều thuốc hay trị lành mọi thứ.
Chiếc điện thoại cô cầm trên tay nóng lên, nhìn lượng pin còn sót lại chẳng được bao nhiêu, hít sâu một hơi cô thong thả nói: “Em bỏ căn hộ đó, anh mua lại một nữa kia nhé. Em cần số tiền đó gấp, nếu anh có thể trả ngay thì em sẽ giảm giá cho anh.”
Người ở đầu dây bên kia lắng nghe lời của Lạc Thập Giai, trầm mặc hồi lâu.
“Có một người cùng kết bạn trên mạng với anh và Quản Tiêu Tiêu.” Giọng nói của Trình Trì có chút mất mát, “Người ấy chia sẽ hình em và Trầm Tuần chụp chung với nhau.”
“Ừ.”
“Nghe người bạn nói sơ lượt rằng em cần tiền là muốn giúp đỡ Trầm Tuần?”
Không biết vì sao, Lạc Thập Giai cảm thấy khó chịu khi nghe Trình Trì nhắc đến Trầm Tuần, càng không muốn tiếp tục cùng anh ta thảo luận chuyện của Trầm Tuần, không đợi anh ta nói them điều gì nữa, cô đã không kìm được lên tiếng cắt ngang, “Rốt cuộc là anh có mua hay không? Nói rõ ràng dứt khoát đi.”
Thái độ cầu người ta như vậy của Lạc Thập Giai rõ ràng không mấy hay, ở đầu dây bên kia, Trình Trì cũng nổi giân.
“Lạc Thập Giai, cô quá bẩn.”
Lạc Thập Giai nhíu mày, cũng không muốn nói them gì, đang chuẩn bị cúp điện thoại, thì giọng nói tiếp tục dây dưa của người nọ lại vang lên ở đầu dây bên kia, anh ta gằn giọng nói rành rọt từng chữ một, “Bỏ Trầm Tuần nhé, chỉ cần em quay về, anh sẽ tha thứ tất cả lỗi lầm của em.”
Lạc Thập Giai dừng một chút, hồi lâu cô mới nghiêm túc trả lời.
“Tuyệt đối đừng tha thứ cho em.”
…
Trước khi máy bay cất cánh, tiếp viên hang không nhắc nhở tất cả mọi người tắt điện thoại, thì điện thoại của Lạc Thập Giai đột nhiên reo lên.
Là tin nhắn chuyển tiền, Sáu trăm bốn mươi ngàn tệ, một đồng cũng không thiếu.
Lạc Thập Giai nhìn một loạt những con số trong đó, lòng chợt thấy chua xót.
Tay run run gửi lại tin nhắn ngắn cho người ấy, (Khi nào quay về thành phố Thẩm Quyến, em sẽ làm thủ tục sang tên lại, cảm ơn).
Rất nhanh, người nọ cũng nhắn tin trả lời lại cho cô.
(Lúc ấy anh thật sự không ngờ được rằng, chỉ một cái tát lại đẩy em ra xa như vậy. Xin lỗi, chúc em hạnh phúc).
Hai người có thể sống cùng với nhau, chung quy cũng có chút tình cảm, vì yêu và cũng vì quen thuộc, hoặc chỉ là hai linh hồn mệt mỏi muốn tìm một chỗ dựa, và để sưởi ấm cho nhau, lúc xa nhau, buông lời cay nghiệt, từ hai người dựa dẫm vào nhau quay lưng trở thành thù. Tóm lại, chung quy cũng là những cảnh tượng mà lúc ở chung đều không nhìn thấy được.
Page: Eb00k ngôn tình miễn phí
Nhớ đến mấy lần chia tay rồi tái hợp với Trình Trì đều liên quan đến Trầm Tuần, dĩ nhiên không có lần nào vui vẻ.
Lạc Thập Giai nghĩ, giữa bọn họ tựa hồ luôn luôn thiếu lời từ biệt.
Không phải là bởi vì không có từ biệt mà mỗi lần trùng phùng lúc nào cũng vì duyên phận chưa kết thúc, chẳng khác nào cây tử đằng luôn quấn quýt suốt mười hai năm qua.
Rõ ràng hận anh, không phải sao? Vì sao vẫn chưa nguyện ý buông tay? Lạc Thập Giai thấy thống hận chính bản thân mình, tắt điện thoại, máy bay cất cánh, Lạc Thập Giai không biết cái gì đang chờ đợi cô, chỉ nghĩ rằng dù sao cũng không tệ hại giống như bây giờ…
***
Ngoại trừ trong xã giao công việc, đã lâu rồi Diêm Hàn không có say rượu. Say rượu quả là một cảm giác đáng sợ, ý thức vẫn thanh tỉnh, nhưng đầu óc quay cuồng đau đớn. Cái cảm giác đau đớn làm tê dại thần kinh, rất nhiều chuyện bị chon vùi dưới lớp bụi kí ức cũng được bới móc ra.
Mười sáu tuổi bước ra xã hội, lăn lội giữa đám hỗn tạp đủ thể loại người, số tài sản kếch xù tích góp được này, đa phần là thu được từ những phi vụ làm ăn phi pháp. Hôm nay ông quần là áo lụa, mọi đồ dùng đều tinh xảo xa hoa đã làm ông dường như quên mất cảnh tượng áo rách quần manh, bươn trải khổ cực của ngày trước.
Vu Tố Vân.
Ba chữ này chính là kiếp số trong sinh mệnh của ông, những huynh đệ sinh tử của ông không ai là không biết, đây là ba chữ không được nhắc đến.
Không biết vì sao Loan Phượng lại biết đến Vu Tố Vân, có lẽ do ông đánh mất kìm chế buột miệng thốt ra trong mộng.
Trời tờ mờ sáng, quầng sáng phía đông dần dần xuất hiện. Mặc kệ thời không có biến hóa thế nào, thì quang cảnh lúc hoàng hôn đều tươi đẹp rạng ngời như vậy, luôn đem đến cảm giác như thời gian vẫn dừng lại, chẳng có gì biến đổi.
Chống người ngồi dậy, đầu vẫn đau như búa bổ, phản ứng đầu tiên của Diêm Hàm là tiếp tục rót rượu cho mình, nốc cạn một ly rượu nặng, ông đã không còn nhớ được mình uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy dù có uống bao nhiêu vẫn không thể say được.
Thanh mai trúc mã, yêu nhau khi còn trẻ. Năm đó vẫn còn đang liều mạng lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất, ngày ngày đều mong mỏi được phát tài, tất cả đều nuốn cho người con gái ngoài mặt lạnh lùng nhưng có trái tim rực lửa ấy có được một tương lai tốt hơn.
Cô vốn nên có một tương lai tốt, vì ông mà vứt bỏ người nhà bạn bè, vứt bò cả sự nghiệp như mơ, chỉ vì muốn được ở cùng ông. Ông liều mạng vùng vẫy, chỉ muốn báo đáp lại tấm chân tình của cô.
Nhưng cuộc sống nghèo túng khốn khó, chân tình cũng bị long đong. Ông chỉ biết lao đầu vào kiếm tiền, nhắm mắt chạy theo không đúng người. Người đó ý thế cường đoạt, cướp Vu Tố Vân đi.
Năm đó, ông khốn cùng lại ti tiện, ngay cả năng lực đoạt lại người con gái mình yêu thương cũng không có, liều mạng đánh đấm, cuối cùng thương tích đầy mình. Cố gượng tấm thân với chút hơi tàn, mở mắt nhìn cô ấy bị mang đi, từ đó về sau hai khung trời cách trở.
Tích góp nhiều năm, chịu nhục nhiều năm, cuối cùng cũng đến lúc đoạt lại được cô, thế nhưng cô đã bi hành hạ đến hấp hối. Ông muốn dẫn cô đi, nhưng cô cương quyết không chịu đi.
Đến phút cuối cùng, tại trong căn phòng lạnh lẽo và đẹp đẽ quý giá, cô đã chọn cùng chết với người đó, tận đến khi trút hơi thở cuối cùng, cô vẫn còn muốn lấy lại lòng kiêu ngạo đã bị hao tổn về cho ông. Bất luận là cô hay là người nọ, sự tồn tại của bọn họ, đều đang nhắc nhở những chuyện ông đã từng trải qua. Cho nên, chính tay cô đã tiêu hủy tất cả.
Sau khi cô mất không được bao lâu, Diêm Hàm gặp được Loan Phượng đang trôi dạt trong tầng lớp hạ đẳng. Dung mạo tương tự thế nhưng khí chất lại kém khá xa. Tất cả mọi người không ai hiểu được, với vị kia đang lên như diều gặp gió của Diêm Hàm, thì có biết bao cô gái sạch sẽ nhà gia giáo cũng phải gật đầu, cớ sao lại đi bao một gái điếm còn có con nhỏ như cô ta? Mọi người nghi hoặc, thế nhưng ông chưa từng trả lời, chỉ có bản thân ông hiểu rõ. Bất luận bên ngoài ông có nở mày nở mặt đến cỡ nào, thì ban đêm vẫn phòng không giường lạnh, mãi mãi không thể trốn thoát được.
Khi Loan Phượng dẫn con gái đến, lúc đó cô bé vẫn còn rất nhỏ, mặt mũi đã giống y như trong hồi ức, đáng sợ nhất là ngay cả bản tính cũng giống y cô năm đó. Nhìn cô bé lớn từng ngày, Diêm Hàm cảm giác tuổi tác của mình dường như không còn.
Ông ngày càng không phân rõ mình ở đâu, không phân rõ cô bé trước mắt là ai, cuối cùng ngay cả bản thân mình là ai, ông cũng quên mất. Ông chỉ nhớ rõ người nọ khắp người đầy máu, và chi chit những vết thương, nhưng cô lại tàn nhẫn như thế, hận thù như thế, cô nắm chặt con dao sắc bén trên tay.
Lúc Diêm Hàm vào nhà, mùi máu tanh làm cho ông hầu như không nhịn được bất đầu buồn nôn. Mà cô đã ngã xuống trong vũng máu.
Cô nhìn ông với ánh mắt đầy tuyệt vọng, nói:
“Diêm Hàm, điều mong mỏi của em là được sống cuộc sống an ổn, sinh con dưỡng cái…”
Ông uống một hơi cạn sạch ly rượu, quay sang khoảng không tự lẩm bẩm một mình, “Anh có thể cho được rồi, cớ sao em không đến lấy?”
Ngay cả ông cũng không biết những lời này đang nói với người nào.
…
***
Hơn tám giờ sáng, Chú Chu gõ cửa phòng, Diêm Hàm vẫn chưa lên tiếng cho phép đã tự tiện đẩy cửa bước vào, nhìn căn phòng bừa bộn đến mức khiến chú Chu cũng phải cau mày.
“Diêm tổng, vẫn chưa đến công ty sao?” Chú Chu hỏi
Diêm Hàm xoa xoa huyệt thái dương, một lát mới hỏi: “Tìm được rồi chưa?”
“Vẫn còn ở Tây An.” Chú Chu suy nghĩ một chút nói: “Cô ấy đi sửa chứng minh nhân dân, sau đó mua hai vé máy bay, một vé…”
Không đợi chú Chu nói xong, Diêm Hàm đã đưa tay ngăn lại, “Đi Sài Hà.”
Chú Chu trầm mặc một hồi, nói rằng: “Có lẽ sẽ quay về thành phố Thẩm Quyến.”
Diêm Hàm không giải thích, chỉ là lặp lại: “Đi Sài Hà”.
Trầm mặc đưa mắt Diêm Hàm có chút hoảng hốt. Năm đó từng thống hận người nọ dùng tiền quyền bức ép người khác như vậy, hôm nay địa vị đã có chút vững chãi, Diêm Hàm chỉ hy vọng sức mạnh của tiền và quyền càng lớn hơn nữa, để cho ông được mọi thứ như ý nguyện.
Hóa ra, con người sẽ thay đổi thành dáng vẻ mà chính mình từng chán ghét nhất. Nhưng làm sao bây giờ? Ngoại trừ tiền ra thì ông chỉ còn đôi bàn tay trắng thôi sao?