Cuối Con Đường Tình

Chương 16

Chương 16
Lạc Thập Giai ngủ thẳng một giấc đến tận trưa mới thức dậy, nghe tiếng Hàn Đông gọi ngoài cửa, cô khó khăn lắm mới mở mắt ra được.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, lúc xuống lầu đã đến giờ ăn cơm trưa, thức dậy quá muộn, cho nên không kịp ăn sáng, dạ dày hơi khó chịu, người cũng không muốn nói chuyện.

Hàn Đông dẫn Lạc Thập Giai đến thẳng tiệm ăn ở gần đó, Trầm Tuần và Trường An đã ngồi ở bàn ăn, hai người đang nhỏ to chuyện gì đó.

Hàn Đông lên tiếng bắt chuyện, hai người cũng ngẩng đầu lên nhìn, cũng cùng nhau nhìn sang Lạc Thập Giai.

“Anh Hàn, anh xem muốn ăn cái gì thì tự gọi thêm nhé.” Trường An cầm menu món ăn trên tay đưa cho Hàn Đông vừa ngồi xuống bàn, cố ý làm lơ không nhìn đến Lạc Thập Giai. Cô ghét cay ghét đắng Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai cũng quen với chuyện này rồi.

“Cháo ở đây ăn rất ngon, anh gọi cho em một chén, em ăn xong thì ăn thêm chén cơm nữa nhé.” Thanh âm của Trầm Tuần nhỏ nhẹ, phảng phất trên bờ vai của Lạc Thập Giai, Lạc Thập Giai cảm giác cơ thể bên trái của mình khẽ cương cứng lại.

Trầm Tuần đẩy thực đơn đến trước mặt Lạc Thập Giai, “Em xem thích ăn cái gì thì tự gọi đi.”

Lạc Thập Giai không dám ngẩng đầu nhìn thẳng anh, chỉ cúi đầu nhìn những con chữ được viết theo kiểu Tống in trên thực đơn. Hai người ngồi song song với nhau, nhưng vẫn duy trì khoảng cách an toàn, đều ăn ý quên đi chuyện khắc khẩu tranh cãi hồi hôm qua, coi như chưa từng xảy ra.

Cửa tiệm này dọn thức ăn ra rất nhanh, khác với Trầm Tuần, lúc Hàn Đông ăn cơm thích vừa ăn vừa nói chuyện, Trường An cũng rất phối hợp. Vì vậy trên bàn cơm xuất hiện hai hình ảnh trái ngược. Hai người bên kia trò chuyện rôm rả, hai người bên này chỉ cúi đầu ăn, một câu nói cũng không nói.

Hàn Đông chẳng biết chuyện trước kia của bọn họ, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay sang nói, “Nói như vậy, cả ba người đều cùng học cấp ba với nhau rồi?”

Chỉ một câu đơn giản như vậy lại khiến cả ba đều ngây người sửng sốt.

Lạc Thập Giai cúi mắt xuống nhìn chằm chằm vào chén cơm ở trước mặt mình, hồi lâu sau, cô mím môi cười cố gượng đáp lời, “Có thể xem là vậy, nhưng mà sau đó Trầm Tuần lại chuyển trường.”

Lạc Thập Giai vừa dứt lời, nét mặt Trường An trong nháy mắt lạnh xuống. Gương mặt cô xanh mét trừng mắt với Lạc Thập Giai.

Một tiếng “bốp” vang lên, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng. Trường An đã ném thẳng chiếc đũa lên trên mặt Lạc Thập Giai.

Biến cố bất thình lình làm cho sắc mặt Trầm Tuần thay đổi ngay lập tức, anh đưa tay muốn nhặt chiếc đũa kia lên, lại bị Lạc Thập Giai quật cường ngăn cản.

Lạc Thập Giai lại chẳng tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng nhặt chiếc đũa của Trường An lên, sau đó đặt lên bàn, cười nói: “Đũa của cô bị rớt xuống đất rồi, lấy đôi đũa khác dùng nhé.” Lời nói nhẹ nhàng, cứ như vừa rồi Trường An không cẩn thận làm rớt đũa xuống đất vậy.

“Chuyển trường? Lạc Thập Giai, lời như vậy mà cô cũng nói được hả? Cô có biết dì Tô phải cầu cạnh bao nhiêu người mới xin cho Trầm Tuần bảo lưu được học bạ không?” Trường An không thể nhịn được nữa, giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Thập Giai, tức tối chất vấn Lạc Thập Giai: “Nếu không vì cô, làm sao Trầm Tuần lại bị đuổi học? Cô có biết cái ông chú gì đó của cô, thiếu chút nữa hại anh ấy không được đến trường không?”

“Năm đó nếu không phải cô…”

“Trường An, đủ rồi.” Rốt cuộc Trầm Tuần cũng hét lên cắt đứt lời nói của Trường An. Sắc mặt của anh dần dần trở nên nghiêm túc. Vẻ mặt lạnh lùng càng nhìn càng phát sợ.

Trầm Tuần cũng không ăn cơm nữa, đặt đũa xuống bàn, bầu không khí trên bàn cơm trở nên nặng nề, bốn người có tâm sự riêng.

Hàn Đông biết tình hình trước mắt không ổn, vội vã lôi kéo Trường An: “Anh đưa em về nhà thu dọn hành lý, ngày mai sẽ phải lên đường rồi, phải chuẩn bị ngay mới kịp.”

Trường An chẳng thèm nhúc nhích, cô trừng mắt nhìn Lạc Thập Giai, trong ánh mắt toát ra vẻ căm phẫn không thể nói bằng lời, cũng không muốn tiếp tục nói nữa, nhưng cô vẫn không chịu được cảnh Trầm Tuần bao che cho Lạc Thập Giai, cuối cùng tức giận cầm túi của mình lên chạy xông ra ngoài, Hàn Đông lại càng hoảng sợ, vội vàng đuổi theo.

Lại tỏ ra chẳng có chuyện gì phát sinh, hai người kia đi khỏi, Trầm Tuần lại cầm đũa lên, giọng nói của anh vẫn bình thản, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.

“Em ăn nhanh lên, ăn xong quay về phòng nghỉ ngơi một chút, từ đây đến Ninh Hạ vẫn còn xa, lái xe cũng khá lâu.”

***

Hàn Đông gọi mấy cuộc điện thoại cho Trầm Tuần nói Trường An vẫn còn khóc, lần này Trầm Tuần đã chọc giận cô ta thật rồi.

Trầm Tuần biết Trường An tức giận, cô ấy không có ý xấu, chẳng qua là muốn đòi lại công bằng cho anh mà thôi.

Thế nhưng người kia lại là Lạc Thập Giai, anh cần công bằng này sao?

Quay về nhà nghỉ tắm rửa một hồi, Trầm Tuần cho là mình có thể ngủ trưa một giấc. Nhưng nằm trên giường lăn qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được.

Vừa nhắm mắt thì chuyện ngày trước đã bị anh phong ấn kín tận sâu trong linh hồn bỗng trỗi dậy hiện ra trước mắt.



“Em muốn trốn tránh anh đến tận khi nào?” Trầm Tuần cau mày, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng chất vấn.

Một tháng, Lạc Thập Giai như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, đột nhiên bắt đầu trốn tránh Trầm Tuần, Trầm Tuần vốn còn trẻ bốc đồng cứ nắm chặt lấy tay cô không cho cô bỏ đi, anh liên tục ép hỏi, “Lạc Thập Giai, có phải em sợ những lời đồn đãi đó không?”

Anh lúc nào cũng hùng hồn vàng thật không sợ lửa như vậy, trước nay chẳng thèm quan tâm cũng chẳng hoảng sợ đối với những lời đồn đãi này, “Lạc Thập Giai, chúng ta cứ quang minh chính đại ở cạnh nhau, em để ý đến Chu Minh Nguyệt làm gì, anh đã chia tay với cô ấy từ lâu rồi!”

“Không có quan hệ gì với Chu Minh Nguyệt.” Vừa nhắc đến tên Chu Minh Nguyệt, rốt cuộc Lạc Thập Giai cũng chịu lên tiếng, nhưng thanh âm của cô vẫn còn rất lạnh lùng, chẳng mang theo tình cảm nào.

Lạc Thập Giai không hề giằng co, để mặc Trầm Tuần giữ chặt lấy cô. Rõ ràng khoảng cách hai người gần nhau như vậy, thế nhưng từ đầu đến cuối Trầm Tuần vẫn cảm giác mình không chạm được vào cô. Đôi mắt cô lạnh lùng, thủy chung cách xa anh ngàn dặm, phong bế chặt thế giới của riêng cô, cho dù Trầm Tuần có cố gắng chiến đấu đến đầu rơi máu chảy cũng không thể xông vào trong thế giới của cô được.

“Nói cho anh biết vì sao?” Trầm Tuần vẫn cố nhìn cô bằng ánh mắt đầy đe dọa, tựa hồ muốn tìm được chút manh mối thông qua nét mặt của cô, anh vẫn không thể tin được tháng trước vẫn còn rất tốt, cớ sao lại đột nhiên thay đổi?

Trầm Tuần gằn từ chữ một hỏi cô, “Em dám nói mình không có chút cảm giác nào với anh sao?”

Trời âm u, sắc mặt Lạc Thập Giai trắng bệch, gương mặt của cô không có chút huyết sắc nào, đôi mắt cô vừa to vừa đen, còn toát ra chút quỷ mị, mái tóc dài của cô che phủ nửa gương mặt, một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên đối mặt với Trầm Tuần, bốn mắt nhìn nhau, trả lời rất cương quyết, “Đúng.”

Cô chẳng khác nào một tay đao phủ, cương quyết phán án tử hình cho Trầm Tuần, “Em chẳng có một chút cảm giác nào với anh.”

“Lạc Thập Giai!” Anh tức giận gào thét tên của cô.

Mà cô, chỉ dành cho anh một bóng lưng kiên quyết.

Đến khoảnh khắc đó mới ý thức được rằng anh cố chấp lâu như vậy không phải là bởi vì anh không cam lòng vì đã bỏ nhiều thời gian theo đuổi Lạc Thập Giai mà là bởi vì anh biết mình đã thật lòng yêu cô gái này rồi.

Một cô gái vừa thông minh lại cố chấp, từ đầu đến cuối đều không cố làm điều gì thu hút sự chú ý của anh, thế nhưng vẫn hấp dẫn anh từng bước lại gần cô, chính bởi vì họ giống nhau tự trong xương tủy, chẳng quan tâm đến bất cứ ai, ích kỷ lại thêm chút lạnh lùng, nhưng lại sợ nhất người mình yêu, bởi vì trái tim này chính là chút vốn liếng cuối cùng của họ.

Cho nên nếu như thích một người, đó chính là tình yêu cả đời.

Bất luận Lạc Thập Giai trốn tránh như thế nào, Trầm Tuần thủy chung vẫn không chịu buông tha. Anh không tin Lạc Thập Giai có thể thay đổi chỉ trong một tháng ngắn ngủi, không tin rung động lúc trước giữa hai người họ, những ăn ý ngầm của họ đều là giả dối.

Ngày nào anh cũng đi theo cô, đến trường, tan học. Cô vẫn không để ý tới anh, nhưng anh vẫn bướng bỉnh theo sát.

Cho đến khi… cho đến khi gặp phải Diêm Hàm.

Diêm Hàm lấy thân phận “ba ba” của Lạc Thập Giai đến trường học đón cô sau giờ tan học, nhưng Trầm Tuần lại nhìn thấy vẻ hoảng sợ ẩn nhẫn và cả lòng căm thù sâu đậm trong đáy mắt của Lạc Thập Giai khi nhìn ông ta. Trầm Tuần bám theo Diêm Hàm, thấy ông ấy ép buộc Lạc Thập Giai đi cùng mình, bức ép ôm lấy cô, đẩy cô ra dãy ghế sau xe, thậm chí sau khi ép cô ngồi xuống hàng ghế sau thì nhào đến hôn cô…

Đây chính là hành vi của một người làm “ba ba” sao? Ánh mắt Diêm Hàm nhìn Lạc Thập Giai rõ ràng là của một gã đàn ông nhìn một cô gái.

Sợi dây cột chặt dây cung đang được kéo căng kia rốt cuộc bị chặt đứt, Trầm Tuần nghĩ đến thái độ gần đây của Lạc Thập Giai đối với anh, những thay đổi đột ngột của cô, sự trầm mặc của cô, nỗi sợ hãi của cô…

Những tiếng nổ ‘ầm ầm’ không ngừng vang lên trong đầu của anh, cơn thịnh nộ dường như từ trên trời đổ ào xuống chẳng khác nào những đợt sóng triều đập vào bờ, trong nháy mắt đã bao phủ lên toàn bộ con người anh. Trong đầu anh thoắt cái đã trở nên trống rỗng, cả người chẳng còn lí trí, chỉ biết mọi sức mạnh và ý chí đã bao trùm mọi suy nghĩ của anh, anh không biết hình dung cảm giác của mình trong khoảnh khắc đó như thế nào, thật đáng sợ, cũng quá khó để kiềm chế bản thân.

Anh lượm cục gạch bị ai đó ném ở góc tường, điên cuồng chạy lên đuổi theo chiếc xe kia, anh cầm cục gạch liều mạng đập lên kính cửa xe, viên gạch nện lên kính vang lên những tiếng côm cốp, kính xe được làm bằng kính chịu lực bị Trầm Tuần đập đến mức rạn nứt, vết nứt lan ra trên chiếc kính xe màu đen trông rất kinh khủng.

Anh đưa tay kéo chiếc cửa xe lại, chiếc cửa xe đã bị khóa từ bên trong, anh dùng hết sức kéo, chiếc cửa xe bị khóa cứng dường như cũng muốn bung…

Cuối cùng cái cửa lại được người từ bên trong xe mở ra, vẻ mặt Diêm Hàm tái nhợt bước ra ngoài.

Trầm Tuần không để ý đến lão, muốn kéo tay của Lạc Thập Giai bỏ chạy, thế nhưng anh vẫn chậm một nhịp.

Diêm Hàm đã tay mắt lanh lẹ bắt được anh.

“Thằng nhóc ranh này ở đâu chui ra?” Ánh mắt Diêm Hàm lạnh lùng đầy tức giận, “Thằng điên.”

Trầm Tuần giống như một con mãnh thú đang nổi giận, đôi mắt mở to đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Nghĩ đến những chuyện lão vừa làm với Lạc Thập Giai, nghĩ đến cô gái anh yêu phải gánh chịu kiếp nạn, nghĩ đến cô gái luôn cao ngạo thông minh trong mắt anh, hôm nay lại rơi vào tình cảnh tâm như tro tàn… Trầm Tuần chỉ cảm thấy lòng căm thù từ đáy lòng xông thẳng lên não, trên trán nhanh chóng xuất hiện những sợi gân xanh.

“Bốp, bốp…” Anh giơ tay lên vung mạnh hai phát.

Cục gạch đỏ thẫm nện mạnh vào đầu Diêm Hàm, lập tức bị vỡ làm đôi, đập xuống nảy lên mấy cái, phát ra những tiếng lộp cộp.

Trầm Tuần nhảy tới đánh Diêm Hàm. Anh nghĩ, nếu như lúc đó Lạc Thập Giai không ngăn cản, có lẽ anh đã dùng hết khí lực toàn thân, gϊếŧ hắn…

Cô đau lòng khóc rống, chẳng khác nào trời đất đều đổ sụp xuống.

Cô ôm chặt lấy tấm lưng của anh, đau lòng như xé nát tâm can kêu khóc: “Trầm Tuần… đừng… em van anh… chớ làm vậy vì em… không đáng… em không đáng…”



Sau đó thì sao? Sau đó Diêm Hàm gây sức ép lên phía nhà trường đuổi học anh, tố cáo anh theo đuổi Lạc Thập Giai, quấy rầy Lạc Thập Giai, còn ngang nhiên hành hung người chú giám hộ Lạc Thập Giai. Khi đó Trầm Tuần mới biết được, cái vị ‘chú’ này của Lạc Thập Giai lại có năng lực như vậy.

Máu rỉ ra thấm đỏ mấy tầng băng trắng quấn trên đầu lão, bộ dáng thê thảm đến mức như vậy, nhưng từ đầu đến cuối lão vẫn bình tĩnh tự nhiên, bày mưu nghĩ kế.

Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đi ra, lão lạnh lùng đùa cợt anh, “Nông nổi bốc đồng, chỉ tạo cơ hội cho đối thủ nắm lấy mà thôi.”

Trầm Tuần nắm thật chặt nắm tay, cuối cùng cũng đáp lại, “Con người tôi vừa nông nổi vừa ti hèn, nắm đấm này chưa bao giờ biết nói lý.” Trong mắt Trầm Tuần không có một tia đùa giỡn: “Nếu ông còn tiếp tục làm tổn thương cô ấy, tôi không ngại tìm cơ hội gϊếŧ chết ông.”



Cha mẹ Trầm Tuần li dị khi anh còn nhỏ, mẹ anh tên Tô Vân Cẩm bận bịu với công việc, giao Trầm Tuần nhờ ông bà ngoại nuôi nấng. Ngay từ nhỏ anh đã không giống như những đứa bé khác, không có cha mẹ quan tâm cho nên Trầm Tuần đều tỏ vẻ lạnh nhạt đối với tất cả các mối quan hệ. Anh chưa từng để ý đến bất cứ thứ gì, cũng không có bất cứ tình cảm mãnh liệt nào với ai, bởi vậy anh cũng chưa bao giờ gặp phải thứ gì khiến cho anh muốn có đến mức phải tranh giành, nhưng con người anh như vậy lại yêu bản thân mình nhất.

Anh đã cho rằng bản thân mình sẽ như thế suốt cả đời, tận đến khi anh gặp được Lạc Thập Giai.

Sau khi Trầm Tuần bị đuổi học, mẹ anh đã đi cầu xin nhiều người, cũng năn nỉ thầy hiệu trưởng hết lời, mới bảo lưu được bảng điểm của anh. Đối với những ‘chiến tích’ xếp thành chồng thành đống này của Trầm Tuần, đương nhiên mẹ anh cũng tức muốn chết, sau đó đã nhốt Trầm Tuần một thời gian, không cho anh ra ngoài, càng không để Trầm Tuần đi gặp Lạc Thập Giai.

Số phận không để cho bọn họ cùng một chỗ, tất cả mọi người đang cố gắng ngăn cản không cho bọn họ gặp mặt. Nhưng Trầm Tuần vẫn không chịu buông tay, để gặp lại Lạc Thập Giai, trong mấy tháng nỗ lực cuối cùng.

Suốt ba năm qua, Trầm Tuần chẳng mấy khi đến lớp, thành tích kém đến mức đều xếp cuối bảng xếp hạng cả năm toàn trường. Với thành tích như vậy muốn thi đậu vào trường Đại học Luật chính quy là điều khó thành, thế nhưng anh đã làm được.

Đại học Luật Thành phố Thẩm Quyến chính là ý nguyện lớn nhất của Lạc Thập Giai.



Trầm Tuần đặt mu bàn tay áp lên mắt của mình, muốn ép hồi ức xuống, nhưng cho dù anh có cố gắng thế nào đi nữa, vẫn không xua được những cái bóng mờ nhạt từng bước hiện rõ ra trước mắt.

…Lạc Thập Giai, có lẽ em mãi mãi không bao giờ biết được, để được gặp lại em, anh đã nỗ lực như thế nào