Hàn Vân Dao nhìn vào ánh mắt áy náy của anh cả, khẽ cười rồi nói: “Anh, bây giờ việc quan trọng nhất là tìm cho chúng ta một người chị dâu, anh cũng đã lớn tuổi rồi, nhà mình cũng cần có trẻ con.” Hàn Vân Dao cười thần bí, đôi mắt đầy trêu chọc.
“Đúng rồi, Tiểu Tiểu à, em phải chờ ôm cháu trai nhỏ đấy!” Hàn Vân Dao vừa nói vừa mỉm cười, tươi cười lại quay lại như trước.
Hàn Vân Dương không nói gì, chỉ cảm thấy tai đỏ bừng. Anh đi theo cha, bước đi ngay ngắn.
Khi vừa lấy cháo cho cha, liền nghe anh hai nói: “Tiểu Tiểu, món rau dại này làm khá ngon đấy.”
Hàn Vân Nhã cười tươi, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc: “Anh hai ăn ngon là tốt rồi, anh ăn nhiều vào nhé.”
Hiện tại mới tháng sáu, trên bàn chỉ có mấy loại rau dại và dưa muối, không dám làm gì quá tươm tất, nhưng người trong nhà ăn ngon là cô cũng vui.
“Ngon đấy.” Hứa Nguyệt Mai vừa ăn vừa gật đầu, không quên gắp thêm một đũa cho Hàn Cảnh Lâm.
Nhìn em gái vui vẻ, vẻ mặt Hàn Vân Dương dịu dàng, nhã nhặn, mỉm cười rất đẹp. Hàn Vân Dao vừa ăn đã nhận ra có chút hương vị đặc biệt, người nấu dùng muối hơi nhiều, nhưng không sao, dù Tiểu Tiểu chưa giỏi nấu ăn nhưng tình cảm đặt vào từng món ăn vẫn quan trọng nhất.
“Tiểu Tiểu, nhà ta chuẩn bị xây nhà, cha và đội đã mượn 100 đồng tiền, sợ có người bàn tán, cha mẹ quyết định thông báo bên ngoài, dùng số tiền đó làm lễ hỏi cho em là 300 đồng, còn có tiền tiêu vặt trước cho em 200 đồng, nếu có ai hỏi, cũng đừng quá để ý. Mẹ sẽ sớm đưa tiền cho em, để em tự giữ, dù sao em cũng lớn rồi.” Hàn Vân Dao lên tiếng.
“Không cần đâu, em có tiền mà, khi nào cần dùng thì lấy.” Hàn Vân Nhã vội vàng từ chối, vì cô đã xem xét lại toàn bộ tài sản của nguyên chủ, có 13 khối, 7 mao, 6 phân tiền, ba tờ phiếu. Thực sự hiện tại trong nhà cũng đang cần dùng tiền.
“Được rồi, cơm nước xong mẹ sẽ đưa cho con, còn chuyện người trong thôn nói gì thì con đừng bận tâm, đằng nào thì bên ngoài cũng có lễ hỏi của con để bảo vệ rồi!” Hứa Nguyệt Mai nói.
Trọng sinh trở về, đời trước Hàn Vân Dao không nhận ra được rằng cha mẹ đã dành cho các con nhiều tình thương đến vậy. Còn trong cuộc đời này, Hàn Vân Dao cảm nhận được rõ rệt. Trong nhà, mọi người đều lắng nghe ý kiến của mình, mỗi khi Hàn Vân Dao lên tiếng quyết định, cha mẹ, anh cả và anh hai đều ủng hộ, còn Tiểu Tiểu thì càng ngoan ngoãn vâng lời.
“Tiểu Tiểu, yên tâm cầm lấy, nhà ta xây nhà, tiền vẫn phải có. Nếu không phải lo có người nhớ tới, đội tiền còn chẳng cần mượn, rốt cuộc nhà chúng ta là gia đình không ai muốn, bị đuổi ra ngoài.”
“Nghe Đại Nha đi! Xây nhà bằng thổ gạch chúng ta cũng mượn của người trong thôn, bình thường xuống dưới làm xong thì lại trở về, chờ một chút Tiểu Tiểu ngủ, ta lại tiếp tục làm, làm xong sớm thì bớt việc sau. Mắt thấy hôm nay phải làm xong hai tầng, còn phải dùng gạch cũ, cũng phải đào ra.” Hàn Cảnh Lâm mở miệng nói.
Sau đó, cả nhà đều ăn cơm một cách vui vẻ, nhưng không ai nói gì thêm. Ăn xong, Hàn Vân Dao tự mình làm việc nhanh chóng, thu dọn chén đũa.
Mẹ đã thật sự đưa cho Hàn Vân Nhã 500 đồng tiền, bất kể cô giải thích thế nào, vẫn không dùng đến. Mọi người trong nhà đều giữ lại, rồi sau đó đi ra ngoài làm việc.
Cô hiện tại chỉ có thể sống tạm trong một gian phòng nhỏ, trời tối, không dám đốt đèn vì lo sợ. Hàn Vân Nhã không vào không gian, mà dùng mùi thơm từ cơ thể đan và chứa thần đan để hỗ trợ.
Mùi thơm của cơ thể đan có thể giúp ba viên duy trì mùi hương này vĩnh viễn. Cô có một loại kỹ năng nắn thể trong thần hồn, bao gồm cơ băng ngọc cốt, làn da tuyết trắng và mùi thơm từ cơ thể. Tuy nhiên, mùi này quá nồng, cô không thích, vì vậy đã dùng cơ thể đan để lựa chọn mùi hương mà mình ưa thích.
Chứa thần đan giúp thần hồn và cơ thể hòa hợp hoàn hảo, còn túy thể đan chỉ giúp thanh trừ độc tố và tạp chất trong cơ thể cô.
Cô cảm thấy an tâm khi sử dụng chúng, vì Hàn Vân Dao đã cho cô uống hơn nửa ly linh tuyền.
Cô lại lấy một linh quả ăn, uống thêm một ly linh tuyền nữa, rồi nằm xuống giường gỗ.
Dị năng của cô đã được tìm thấy khi gặp Vân Hàn, và hắn đã giúp cô hòa tan tinh hạch trong linh hồn. Chỉ cần linh hồn cô không bị diệt, dị năng sẽ luôn tồn tại. Tuy nhiên, thân thể này quá yếu, cô phải nhanh chóng điều trị để khỏe lại.
Cũng như mọi ngày, cô xem lại ký ức trong đầu, phát hiện nguyên chủ quả thật không đơn giản. Cô ấy là đồ đệ của một lão quan, người đã yêu thương cô ấy như con gái. Trong huyện còn có một bà góa tuổi cao là bạn vong niên. Cô ấy dựa vào gia đình bà Tào, học thêu cùng bà Tào trong gần một năm, học rất giỏi.
*Bạn vong niên: Một cụm từ dùng để chỉ một mối quan hệ bạn bè thân thiết nhưng có sự chênh lệch lớn về tuổi tác.Hiện tại, vào năm 1973, thời đại có chút giống với thế giới cô đang sống, chỉ khác là những nhân vật tên gọi khác nhau mà thôi.
Cô có cảm giác như đang sống trong một thế giới tiểu thuyết, nơi những cô gái trọng sinh có bàn tay vàng và không gian kỳ diệu. Thấy vậy, cô nghĩ rằng chị gái của mình chính là nữ chính của câu chuyện này. Nếu đúng như vậy, chính mình nằm cũng thắng.
Bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc, mọi người trong gia đình đều làm việc một cách nhanh chóng và hiệu quả, nhưng không ai nói gì thêm.
Hàn Vân Nhã bị chị gái đánh thức trong đêm, người đầy mồ hôi, dính dính và có mùi không dễ chịu. Hàn Vân Nhã đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra.
Vì diễn kịch, cô mới kiềm chế không đi rửa sạch ngay lập tức, trên người đều là độc tố và tạp chất đã được gột rửa ra. Cô chớp mắt, cảm giác muốn khóc nức nở, bèn kêu lên: “Chị… chị…”
Hàn Vân Dao sờ soạng trên giường, sửng sốt một chút, có phần nóng vội, vội vàng hỏi: “Tiểu Tiểu, chị đánh thức em, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Chị, em… em cảm thấy như muốn chết.” Cô run rẩy mở miệng, giọng nói yếu ớt đầy thương cảm.
Hàn Vân Dao ngay lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, cơ thể run lên, vội vàng bò lại gần: “Tiểu Tiểu, em sao vậy? Em đừng dọa chị mà.” Giọng nói của Vân Dao cũng run rẩy, suýt nữa đã bật khóc.
Không ngờ lại dọa đến chị gái như vậy, cô vội vàng nói: “Chị, chị không ngửi thấy mùi hôi trên người em à? Hơn nữa còn dính dính, chị, em lại bị bệnh à?” Giọng cô mang theo tiếng khóc, run rẩy hỏi.
Nghe vậy, Hàn Vân Dao dừng lại một chút rồi cười, cảm giác trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Xem ra Tiểu Tiểu thân thể vẫn yếu quá, Hàn Vân Dao uống hai ly linh tuyền mới xuất hiện triệu chứng, Tiểu Tiểu chỉ uống nửa ly mà đã như vậy, rõ ràng là cơ thể tích tụ rất nhiều độc tố và tạp chất.
“Tiểu Tiểu, ngoài mùi hôi ra, em còn cảm thấy gì nữa không?” Hàn Vân Dao lo lắng hỏi.
“Không có, mới vừa tỉnh lại, thân thể rất nhẹ nhàng, đầu óc cũng rất tỉnh táo, mũi cũng cảm thấy tốt hơn.” Cô run rẩy đáp.
“Thật sao? Tốt quá rồi! Tiểu Tiểu không phải bị bệnh, cũng sẽ không chết, chỉ là cơ thể em cần điều dưỡng thôi. Chị đi nấu chút nước cho em tắm, vậy sẽ tốt lên. Yên tâm, đừng kể chuyện này cho ai nhé.” Nói rồi, Hàn Vân Dao đứng dậy, lôi giày ra ngoài nấu nước.
Trên giường, Hàn Vân Nhã cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Hàn Vân Dao lợi dụng không gian để nhặt đá, khuân cát và đất, còn có thể giúp làm việc. Nếu người ngoài nhìn thấy, họ có thể sẽ nghi ngờ, nhưng cha mẹ cùng anh cả, anh hai chưa bao giờ hoài nghi. Họ có thói quen không để ý, giống như không nhìn thấy gì cả. Vì vậy, khi cô thay đổi, chỉ cần chị gái cảm thấy hợp lý, tất cả đều không phải vấn đề.
Nghe thấy tiếng động từ phòng bếp, Hàn Vân Dương đi ra, nhìn thấy Đại Nha đang nấu nước. “Đại Nha, trời đã khuya rồi, sao còn nấu nước?” Nói rồi anh đi đến hỗ trợ.
“Anh cả, anh đi ngủ đi! Em nấu nước tắm một chút.”
“Ừ, em cũng đi ngủ sớm đi.” Hàn Vân Dương ngồi xuống nhóm lửa, lều là tạm thời dựng lên, bên trong mọi người đều nghe thấy tiếng, nên anh cũng không để tâm nhiều.