Thôi được rồi, may mà những hạt giống này không tốn vàng, một mẫu hạt giống củ cải cũng mất đến hai mươi vàng, bây giờ điểm kinh nghiệm và vàng của cô đều bằng không, phải nhanh chóng kiếm tiền, kiếm kinh nghiệm để lên cấp thôi!
Lam Mạt quyết định trồng hành lá, rau đắng và rau diếp trên ba mảnh đất. Trồng xong mới thấy phải mất một tiếng mới có thể thu hoạch.
Một tiếng nữa cô phải đến bệnh viện làm việc, chắc không kịp thu hoạch, may mà toàn là rau dại, bị trộm cũng không tiếc.
Nông phu có chút ruộng, hình như nhà anh ta có nông sản chín rồi, ba mươi mảnh đất toàn trồng dưa hấu? Mạnh tay hái một cái, trong kho có một trăm quả dưa hấu.
Haha, tuyệt quá!
Có nên mang một quả về ăn không?
Lam Mạt vừa nghĩ đến điều này thì chữ trên màn hình liền nhấp nháy, kèm theo một loạt âm thanh cảnh báo.
Cái gì?
Phải lên cấp 10 mới có thể lấy đồ ra ngoài?
Lên cấp 100 sẽ nhận được phần thưởng một trăm cân vàng?
Bao giờ mới lên được cấp 100 đây, chắc đến lúc lên cấp 100 thì cô cũng thăng thiên rồi.
Hệ thống ch.ết tiệt này, đúng là ép cô phải lên cấp mà!
Nếu trong cuộc đời này có thể lên cấp 100, để lại cho con cháu một khoản tài sản cũng không tệ.
Không biết có phải hệ thống cảm nhận được tâm trạng của Lam Mạt đang thay đổi hay không, màn hình nhanh chóng hiện ra một thông báo mới: "Có thể cất đồ bên ngoài vào không gian bất cứ lúc nào..."
Lam Mạt ra khỏi không gian, vung tay một cái, thuốc và mấy cái rương trong hầm đều được cất vào trong.
Giờ thì yên tâm rồi, cô có thể yên tâm đi làm!
Lam Mạt ra khỏi hầm, lại đẩy thùng gỗ đè lên cửa hầm, khóa cửa cẩn thận rồi đạp xe về bệnh viện.
"Đồng chí Tiểu Lam, cô lại đây một chút!"
"Chủ nhiệm Tần, có việc gì vậy ạ?"
"Bệnh nhân mới đến, phòng số ba giường số hai, giao cho cô điều trị."
Bây giờ Lam Mạt không còn là bác sĩ thực tập nữa, chủ nhiệm đương nhiên phải dần dần giao cho cô một số bệnh nhân.
"Anh ta bị sao vậy ạ?"
"Nghe nói bị em trai ruột đá vào chân."
"Vâng, tôi biết rồi."
Lam Mạt lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc ống nghe đeo hờ lên cổ, rồi đến phòng bệnh số ba.
"Xin chào đồng chí! Phiền anh cho biết họ tên, tuổi, địa chỉ nhà."
Lý Hải Quân lần đầu tiên nhìn thấy nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy, nhất thời hơi căng thẳng: "Đồ... Đồng chí, xin chào, tôi tên là Lý Hải Quân, năm nay hai mươi sáu tuổi, nhà ở..."
"Được rồi, trước tiên hãy nói cho tôi biết chân trái của anh bị làm sao."
"Bố tôi bỏ tiền nhờ người xin cho tôi một suất làm việc ở nhà máy cơ khí, em trai tôi biết được liền muốn giành lấy suất đó, tôi không đồng ý, nó liền đá tôi hai cái. Bác sĩ, chân tôi không bị gãy chứ?"
Lam Mạt nhìn vào bắp chân trái sưng vù của Lý Hải Quân: "Tôi sẽ sờ nắn xương xem sao, lát nữa anh đi chụp X-quang nhé. Đυ.ng chạm đến xương cốt thì phải mất trăm ngày mới khỏi, nếu chân anh có vấn đề thì chắc suất làm việc đó chỉ có thể nhường cho em trai anh thôi."
Lý Hải Quân hơi chán nản nói: "Thôi vậy, ai bảo nó là em trai ruột của tôi chứ?"