Chưa Từng Yêu Em Như Thế

Chương 33

Chương 33: Đơn phương không đơn độc (2)
Chuyển ngữ: Tư Vũ

Biên tập: Tặc Gia

4.

Cả năm lớp 10 và 11, Đường Thiển luôn ngồi phía trước Lương Duy Viễn. Sau khi lên lớp 12, giáo viên chủ nhiệm mới nảy ra một ý tưởng không nhân đạo chút nào. Cô giáo nghĩ, thời kì quan trọng đã tới, đây là lúc phải áp dụng các biện pháp trọng tâm để đào tạo ra các em học sinh có thành tích tốt nhất, cô định sau mỗi lần kết thúc kì thi tháng, dựa trên kết quả học tập để sắp xếp chỗ ngồi, đảm bảo các bạn học giỏi sẽ được ngồi cạnh nhau, dễ dàng đẩy mạnh việc ganh đua tranh tài.

Nghe được tin tức này, trái tim Đường Thiển lại nhói đau. Thật tình cô không muốn ngồi xa Lương Duy Viễn chút nào, hai năm nay, cô cảm thấy mình và Lương Duy Viễn đã gây dựng được một quan hệ đồng môn vững chắc. Trong hai năm này, Lương Duy Viễn có nhiều sắc thái tình cảm với cô hơn các bạn học khác, mặc dù bình thường giọng điệu của cậu luôn là nghi ngờ hay kinh ngạc, chẳng hạn như “Hồi cấp hai cậu học tiếng Anh ở lớp bổ túc Blue flying excavators đấy hả?” “Cậu định đọc phiên âm tiếng Anh ghép vần với tiếng Trung cả đời sao?” “Thành tích môn tiếng Anh của cậu thế này là để chứng minh bản thân mình yêu nước hơn những người ta đó hả?”.

Cho dù Lương Duy Viễn độc miệng thật đấy, nhưng cô vẫn rất muốn được ngồi phía trước cậu. Song cô im lặng xem kỹ bảng thành tích học tập của mình, nếu không tính tiếng Anh, cô cũng có thể miễn cưỡng liều mạng tới gần Lương Duy Viễn, nhưng sau khi thêm môn tiếng Anh vào, cô thoải mái rơi thẳng từ nhóm có thành tích đứng đầu xuống đến nhóm thứ hai. Lo lắng sốt ruột suốt một tháng trời, trong một tháng đó, Đường Thiển điên cuồng học thuộc lòng từ đơn, ngữ pháp đến nỗi gần như muốn mang cả sách ra ăn, nhưng cho dù có cố gắng thế nào, lúc lấy tờ đề thi mô phỏng ra trên trán cô vẫn đầy đầu chấm hỏi.

Trước khi thi một ngày, Đường Thiển lo lắng đến nỗi đứng ngồi không yên. Cậu bạn hay lẩm bẩm một mình ngồi cùng bàn với Lương Duy Viễn trêu chọc cô: “Đường Thiển à, cậu không muốn đổi chỗ thế này có phải vì cậu thích tớ không đấy hả?” Suýt chút nữa Đường Thiển bị sặc nước bọt của chính mình.

Cậu bạn hay lẩm bẩm lại tiếp tục tự nói chuyện một mình: “Thực ra tớ có một cách này, một là lúc kiểm tra cậu hỏi thử đáp án của các bạn xung quanh, hai là nếu không chép được của đứa nào học giỏi xung quanh thì cậu có thể tìm một người giỏi tiếng Anh trước, nhờ người đó viết đáp án vào một tờ giấy nhỏ, chờ khi thi được nửa buổi, người kia xin ra nhà vệ sinh trước, ném tờ giấy cho cậu qua cửa nhà vệ sinh, cậu tính toán thời gian rồi chạy tới nhà vệ sinh kia, lấy tờ giấy kia về, thế thì cậu có thể tiếp tục ngồi trước tớ rồi đó. Đừng hỏi tớ tại sao lại nghĩ ra được một kế sách kinh thế hãi tục thế này, tớ không nói cho cậu biết đấy là cách mà tớ từng thực hiện đâu!”

Đường Thiển ha ha cười lạnh: “Cho dù tớ có muốn vào tà đạo như cậu đi nữa thì ai sẽ chịu vào nhà vệ sinh nửa buổi với tớ đây?”

Cậu bạn hay lẩm bẩm từ từ quay đầu về phía Lương Duy Viễn, Đường Thiển há to miệng: “Tớ thấy cậu điên rồi, chuyện này không thể nào!”

Lương Duy Viễn ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, lạnh lùng mở miệng: “Các cậu muốn gian lận cũng đừng kéo tớ theo.” Giọng nói của cậu lạnh lùng như thể cổ họng mới bị không khí lạnh ở Seberia ùa vào, Đường Thiển cảm giác mình còn nghe được sự chế nhạo và khinh thường từ câu nói đó. Bỗng chốc cô lại thấy chán nản.

5

Cả ngày nay Đường Thiển cứ uể oải không cách nào vực dậy tinh thần. Nghĩ đến buổi thi tiếng Anh vào ngày mai, nghĩ đến ánh mắt khinh thường của Lương Duy Viễn, cô chỉ muốn xé đứt tấm rèm cửa sổ rồi chạy tới nhà vệ sinh để khóc mà thôi. Cô đoán chắc Lương Duy Viễn sẽ không để ý đến phần tử có ý đồ sa đọa là mình nữa. Thế nhưng không ngờ trước giờ tan học, anh lại chọc chọc vào cô từ phía sau.

“Đưa sách bài tập của cậu cho tớ.” Anh lạnh lùng nói vậy, Đường Thiển vội vàng cầm quyển sách bài tập của mình đưa qua. Một lúc sau, sách bài tập từ phía sau bay lại, đáp xuống ngay chính giữa mặt bàn của cô.

Đường Thiển đực mặt ra suy nghĩ: Kỹ thuật ném của Lương Duy Viễn thật không tệ mà.

“Tớ tìm trọng tâm cho cậu rồi đó, tối về xem cho kĩ.” Giọng nói Lương Duy Viễn vang lên lần nữa. Đường Thiển giật mình, đợi đến lúc cô quay phắt đầu nhìn lại, Lương Duy Viễn đã đi đến cửa phòng học rồi.

Đường Thiển ngơ ngác dõi theo cậu. Ánh sáng vàng mờ ảo chói lóa lúc hoàng hôn nghiêng nghiêng phủ kín trên nền đất giữa phòng, bóng dáng cao lớn của Lương Duy Viễn bước từng bước ngang qua cả vùng màu vàng ấy, như thể vượt cả thời gian và không gian, mơ màng khiến người ta không thể nào dời mắt.

Ngày hôm sau khi thi tiếng Anh, Đường Thiển ngạc nhiên phát hiện ra, trong đề có một nửa giống với phần trọng tâm mà Lương Duy Viễn tìm cho cô. Cô cảm thấy Lương Duy Viễn đúng là thần thánh. Đường Thiển nắm chắc một nửa số điểm, một nửa còn lại khiến cô càng hoang mang hết sức. Hoang mang đó dần dần kích hoạt thành phần nước bên trong cơ thể cô, còn nửa giờ là kết thúc cuộc thi, Đường Thiển không nhịn thêm được nữa, cô đành phải phải xin phép giám thị đi ra nhà vệ sinh. Đợi đến lúc cô bước ra khỏi phòng vệ sinh không ngờ lại nhìn thấy Lương Duy Viễn.

Lương Duy Viễn trầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thấu mình, nhìn chằm chằm cánh cửa trong góc nhà vệ sinh nữ, sau khi nhìn một hồi lâu, cậu thu lại tầm mắt quay trở về phòng thi. Đường Thiển quay đầu nhìn về phía chân tường, chỗ đó để một cục giấy! Tim cô đập càng lúc càng nhanh, cô nghĩ điều này là không thể, chắc chắn là do mình đã nghĩ quá nhiều rôi!

Muốn nhặt lên xem rốt cuộc cục giấy kia là gì, nhưng giám thị vẫn đứng ở cửa nhìn sang đây, cô chần chừ bỏ qua ý nghĩ tìm đường chết rồi trở về phòng thi.

Sau khi kì thi kết thúc, Đường Thiển mau chóng nộp bài rồi chạy đến cửa nhà vệ sinh nữ, vội vàng nhặt lên cục giấy rồi vọt thẳng vào nhà vệ sinh. Run rẩy mở cuộn giấy kia ra, trên mặt giấy ghi chi chít đáp án đề thi tiếng anh. Tim Đường Thiển càng sục sôi như bong bóng bốc hơi. Cậu ấy để đáp án cho cô! Một học sinh giỏi toàn diện kiêu ngạo lạnh lùng như Lương Duy Viễn lại thông đồng làm bậy đưa đáp án cho cô!

Trong lòng Đường Thiển đầy kích động, cô cầm tờ giấy chạy về chỗ phòng thi, cô muốn hỏi Lương Duy Viễn một chút, cái này thể hiện cho điều gì?!

Nhưng khi trở về phòng, Lương Duy Viễn đã đi xa rồi. Còn các bạn học ngồi trái phải trước sau anh lại đang không dứt lời khen ngợi.

“Trước đây bọn mình trách oan Lương Duy Viễn rồi, cứ tưởng cậu ấy kiêu căng lạnh lùng không chịu nói chuyện với ai, không ngờ lại đồng ý thế này! Tớ ngồi phía sau muốn nhìn đáp án của cậu ấy, không ngờ cậu ấy lại cho tớ xem!” Bạn học ngồi ở phía sau anh nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu ấy cũng cho tớ xem nữa!” Bạn học ngồi bên cạnh anh cũng nói.

Những thứ đang sôi trào trong tim của Đường Thiển dần lạnh đi.

Thì ra cục giấy trong tay cô cũng chẳng nói lên điều gì.

6.

Ngày hôm sau, Đường Thiển chen lấn trong đám bạn học nói cảm ơn, cũng theo các bạn lóng ngóng nói cảm ơn Lương Duy Viễn.

Lương Duy Viễn nhìn cô rồi lại nhìn các bạn, hời hợt đáp một câu duy nhất: “Không cần cảm ơn, có điều khi tốt nghiệp trung học các cậu vẫn chưa chắc đã gặp may như vậy, phải tự lo lấy đi.” Các bạn học gật đầu đồng ý, chỉ có Đường Thiển thật tâm nghiêm túc khắc ghi câu nói đó trong lòng.

Sau khi có kết quả học tập, bởi vì môn tiếng Anh kéo lại, cuối cùng Đường Thiển cũng không thể tiếp tục ngồi trên Lương Duy Viễn. Cô bị chuyển đi, nhưng mà vẫn may, chỗ đó cách Lương Duy Viễn không quá xa, cách hai hàng, lơ đãng quay đầu vẫn có thể ngắm nhìn gò má của cậu.

Đường Thiển không tiếp tục đi tìm Lương Duy Viễn hỏi bài nữa. Bởi vì mỗi lần vượt qua khoảng cách hai dãy rồi trở về, cô lại có cảm giác mất mát và khó chịu không thể nói thành lời.

Dần dần, cô nghe bạn cùng bàn nói: “Lương Duy Viễn không giảng bài cho các bạn nữa đâu, vì sắp tốt nghiệp trung học rồi, tinh thần và thể lực của cậu ấy cũng có hạn.”

Không biết tại sao, sau khi Đường Thiển nghe xong tin tức này, buổi tối hôm đó khẩu vị của cô lại tốt hơn, ăn nhiều hơn một bát.

Sau đó bạn cùng bàn nói cho cô biết một tin mới: “Hình như Lương Duy Viễn muốn ra nước ngoài du học!” Nghe xong tin này, buổi tối Đường Thiển lại không ăn được hạt cơm nào, cô ôm sách tiếng Anh ngồi ngơ ngẩn nửa ngày.

Với thành tích tiếng Anh của cô, tương lai qua được cấp bốn ở đại học cũng đã là vấn đề, xuất ngoại gì nữa chứ, vốn dĩ đó không phải là chuyện cùng thế giới với cô, mặc dù cô biết đó mới là thực tế nhưng lại không chịu nổi cảm giác đau khổ sau khi hiện thực đánh tan tành mộng ảo.

Một tháng trước kì thi trung học, các bạn học mua sổ lưu niệm tốt nghiệp truyền tay nhau viết đến viết đi. Đường Thiển cũng mua một quyển, sau khi gần như toàn bộ các bạn học đã viết hết, cô cầm quyển sổ đi tìm Lương Duy Viễn, Rõ ràng ngồi trước cậu hai năm, đáng lẽ phải thân nhau nhưng không biết vì sao, mấy tháng cách xa hai hàng ghế lại khiến cho cô khi tiến gần đến trước mặt cậu lại cảm thấy lạ lùng và bứt rứt. Cô yếu ớt nói cậu viết sổ lưu niệm cho mình.

Cậu ấy lạnh nhạt trả lời: “Cậu về trước đi, bây giờ mình còn phải giải đề, không muốn viết. Cậu để đấy, hết tiết sau tới lấy.”

Cô đồng ý, trong lòng lại mất mát oán giận người kia kiêu ngạo.

Tiết sau, Đường Thiển đến lấy lại sổ lưu niệm, lật tới tờ Lương Duy Viễn viết cho cô. Trên tờ giấy chỉ viết một hàng chữ: Tốt nghiệp rồi đừng nói cho ai biết tôi từng dạy tiếng Anh cho cậu, tôi sẽ thấy rất mất mặt, gỗ mục không thể đẽo.”

Đọc xong những lời này, Đường Thiển có phần hoang mang, Cô không biết anh nói thật hay chỉ đang đùa giỡn, nhưng cậu ấy không phải là người hay nói đùa, thế nên thật sự cậu rất ghét cô rồi.

Cơm tối hôm ấy, Đường Thiển cũng không ăn.

7.

Kì thi đại học khiến người ta đau khổ cuối cùng cũng kết thúc.

Lương Duy Viễn ra nước ngoài thật, cậu thần bí giống như thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, không ai có cách để liên lạc với cậu. Còn Đường Thiển thì thi đỗ vào đại học thủ đô.

Học kỳ đầu tiên của đại học, có nam sinh cùng lớp theo đuổi Đường Thiển vô cùng cuồng nhiệt. Điều kiện về mọi mặt của cậu ấy không hề kém, nhưng Đường Thiển lại không thể nói thích cậu ta, chỉ có điều bị cậu ta quấy rầy nhiều quá thiếu chút nữa cô đã đồng ý mất. Nhưng trước ngày quyết định, lớp trưởng cấp ba kéo cô vào nhóm lớp. Sau khi vào nhóm lớp cô không thờ ơ lục lọi danh sách lớp, ba chữ “Lương Duy Viễn” bất ngời rơi vào tầm mắt cô. Ngay lập tức, trong lòng Đường Thiển lại dâng lên một cảm giác lo lắng và phấn chấn không thể nói thành lời. Cô tìm thử thông tin cá nhân của Lương Duy Viễn, trong mục liên hệ của anh có ghi lại tài khoản Googletalk. Cô nhìn chằm chằm tài khoản kia đúng ba phút, sau đó lại không nói một lời, cô đăng kí một tài khoản trên Googletalk.

Ôm tâm trạng thấp thỏm gửi lời mời kết bạn tới Lương Duy Viễn, nhưng đợi cả buổi tối cũng chẳng thấy hồi âm đồng ý. Tâm trạng vốn đang hưng phấn lúc đầu dần trở nên chán nản, đột nhiên nhớ tới sự chênh lệch thời gian cách nhau nửa vòng trái đất của họ, tâm trạng đấy lại trở nên hưng phấn, tha thiết ôm ấp hy vọng mới.

Ngày hôm sau, nam sinh theo đuổi cô gửi tin nhắn đến hỏi: “Rốt cuộc cậu có đồng ý không? Nếu không đồng ý tớ sẽ khóc lóc om sòm rồi tự tử đó!” Cô nhìn thời gian gửi đến, màn hình máy tính “đinh” một tiếng rồi hiện ra một khung đối thoại. Lương Duy Viễn đồng ý lời mời của cô! Lương Duy Viễn nhắn là: “Đã lâu không gặp, có phải tiếng Anh của cậu vẫn rách nát như vậy không?”

Đường Thiển lập tức cầm điện thoại di động lên trả lời tin nhắn: “Phong cảnh trên đỉnh tòa nhà số một đẹp lắm đấy.”