Chương 14
Cô vừa tới công ty thì đã thích anh rồi, thế là tăng tốc vội vàng theo đuổi, không quan tâm đến ánh mắt mọi người. Hình như có vẻ anh cũng không chịu nổi, chưa bao giờ vui vẻ với cô, cứ bảo cô đừng phiền tôi mãi. Rốt cục đến một ngày cô nghe nói anh là con trai ông chủ, khi đó mới hiểu được ánh mắt khinh bỉ của mọi người. Cô lùi bước. Nhưng mấy ngày sau anh lại tức giận hầm hầm tới hỏi: “Sao không theo đuổi anh nữa? Cô nói cô không muốn người ta nói mình hám giàu. Anh tức tối hất bàn: Ông đây có tiền, đâu phải anh không cho em được!
1.
Giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc của Lâm Hiểu Tuyền có một trò vận động chuyên nghiệp – đánh bài ðặt tiền. Ai thua, mọi người sẽ ra lệnh cho người đó phải đi làm một việc, làm không được thì phải trả cho mỗi người một ngàn đồng, nếu không làm thì sẽ bị tập thể xa lánh cách li.
Lần đánh bài trước là Ðổng Tử Du thua, Lâm Hiểu Tuyền bị mọi người giật dây, bảo Đổng Tử Du nhân lúc chủ nhiệm phòng ngủ trưa thì đi giấu một chiếc giày, mọi người nhất trí tán thành.
Đổng Tử Du phải nhắm mắt đi ăn trộm, kết quả là sau khi chủ nhiệm phòng tỉnh lại, một chân mang giày da, một chân mang dép lê khách sạn, ông hét ầm hét ĩ: “Tôi xem camera rồi, Đổng Tử Du cút vào đây cho tôi”, nửa giờ sau Đổng Tử Du đi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm với một đầu nước bọt, lúc quay về, cô ta nhìn Lâm Hiểu Tuyền oán hận xin thề: Mai tôi mà không hại chết cô thì từ chức về nhà!
Kết quả là, buổi đánh bài trư hôm nay, Lâm Hiểu Tuyền thua thật. Nhìn vẻ cười gằn của Đổng Tử Du, Lâm Hiểu Tuyền hoảng sợ, cô nhìn ra ánh mặt trời sáng choang ngoài cửa sổ, cầu khẩn nói: “Nếu ông trời cho con một cơ hội, con đảm bảo chắc chắn mình sẽ không đối xử với Đổng Tử Du như vậy nữa!”
Nhưng mà Ðổng Tử Du và trời cao không bị cô cảm động. Cô ấy càng cười càng thêm điên, nói với Lâm Hiểu Tuyền là: Có biết miếng thịt tươi* lạnh lùng bên bộ phận tiêu thụ sát vách không? Ngày mai cậu ta bị điều đến bộ phận chúng ta rồi. Mà việc cô cần làm là, theo, đuổi, hắn! Theo đuổi được thì tôi sẽ đại diện mọi người cho cô một ngàn đồng, còn không theo đuổi được, cô phải trả cho mỗi người một ngàn đồng”. Vừa dứt lời, cả cơ thể Lâm Hiểu Tuyền đã bần bật run lên, xét theo điều kiện toán học, mệnh đề theo đuổi miếng thịt tươi lạnh lùng này với mệnh đề trước đó không cân bằng chút nào. Dòng suy nghĩ của cô bây giờ đều đau khổ quẩn quanh miếng thịt lạnh lùng khó gặm ở bộ phận tiêu thụ sát vách.
*Miếng thịt tươi: Ý chỉ mấy chàng trai trẻ đẹp trai.
Miếng thịt lạnh này tên là Trương Vãn Đồng, trước đây không lâu vừa mới đến công ty, chưa gì đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hormone giống cái trong bộ phận tiêu thụ bùng lên dậy sóng – và đợt sóng này không liên quan gì đến yếu tố tài hoa, tất cả đều dựa vào gương mặt. Khuôn mặt đẹp trai của Trương Vãn Đồng đã rước lấy vô số than thở và ước mơ của các cô gái si mê phòng tiêu thụ, đại diện tài ba của nhóm các cô gái này từng thề, trong vòng ba tuần phải bắt được anh ta. Nhưng mà một tuần vừa trôi qua, các cô gái mới dần dần phát hiện, thịt tươi thì dễ gặm, chứ miếng thịt lạnh lùng này thì không dễ nuốt trôi, nhất định phải gặm chặt không buông không bỏ, nhưng đầu lưỡi lại bị đông cứng rồi – Mức độ lạnh lùng của Trương Vãn Đồng phải nói là vô cùng kinh khủng, ngoài các giao lưu cần thiết trong công việc, bình thường anh vẫn duy trì chế độ “ai quan tâm”, dù là cô gái nào, dù có đẹp bao nhiêu, dù có tươi cười như hoa gọi mời anh tới, còn chưa chờ người nọ nói hết câu, anh đã từ chối thẳng thừng vừa nhanh vừa sắc như sương lạnh.
“Vãn Đồng, tan tầm chúng ta…”
“Không hẹn”.
Trong thâm tâm, thậm chí Lâm Hiểu Tuyền còn nghi ngờ không biết Trương Vãn Đồng có phải là cong không nữa kìa, bởi vì cô nghe nói, thái độ của anh ta với các đồng nghiệp nam trong bộ phận tiêu thụ thì tốt hơn rất nhiều…
“Vãn Đồng, hết giờ làm bọn mình hẹn đi K, đi cùng không?”
“Không hẹn”.
Xem đi, ít nhất còn chịu nghe người ta nói hết câu.
Bây giờ Đồng Tử Du lại đưa điều kiện cho cô phải theo đuổi miếng thịt lạnh Trương Vãn Đồng này, hơn nữa nhất định phải theo đuổi được, Lâm Hiểu Tuyền cảm giác mình cứ đưa quách một ngàn đồng cho rồi. Song đến lúc cô nhẩm tính số người tham gia lần cá cược buổi trưa, hai đầu gối mềm nhũn suýt chút nữa đã quỳ xuống khóc lóc.
Hai mươi hai người! Gấp năm lần tiền thuế tiền thuê nhà lại mới đủ nộp tiền đặt cược, cô chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống sót nữa thôi. Trước giờ cô chưa từng biết trong phòng mình lại nhiều người như vậy. Thời khắc này đây, cô rất muốn lao lên nơi làm việc cao nhất trên tầng 38, thành khẩn yêu cầu đòi hỏi cắt giảm biên chế công ty!
Cuối cùng dưới sự cưỡng bức da^ʍ uy của tiền tài, Lâm Hiểu Tuyền không cam lòng khuất phục trong tiếng cười gằn của Đồng Tử Du, đồng ý nhận nhiệp vụ khó khăn khổ ải “theo đuổi thành công miếng thịt tươi lạnh lùng” nào đó.
2.
Ngày hôm sau, quả nhiên Trương Văn Đồng được điều tới bộ phận tiêu thụ. Lâm Hiểu Tuyền may mắn là người ngồi gần khuôn mặt lạnh băng trong truyền thuyết nhất – để hoàn thành nhiệm vụ với hiệu suất cao, cô còn cố tình nài nỉ tổ trường sắp xếp Trương Văn Đồng vào vị trí ngay sát cạnh bên mình.
Sáng hôm đó, Trương Văn Đồng chào hỏi với mọi người: Chào mọi người, tôi là Trương Văn Đồng. Ngắn gọn như thế, không cần khiêm nhường nhã nhặn, không cần “sau này tôi sẽ học tập theo mọi người”, không có “sau này mong được quan tâm nhiều hơn”. Anh ta y hệt một khối băng di động, cứ thế đi làm tiếp công việc của mình.
Lâm Hiểu Tuyền rất muốn hỏi, anh ta cứ sống trong thế giới của mình như vậy sao, sao phải chăm như thế. Còn nữa, anh ta không biết điều như vậy, sao chủ nhiệm không chỉnh đốn lại kìa? Nhớ năm đó có một người đồng nghiệp tới, cũng tỏ vẻ y hệt Trương Văn Đồng, nhưng sau đó không được mấy ngày đã bị chủ nhiệm bóc hết một lớp da, cuối cùng phải ngoan ngoãn cúi mình quy phục.
Lâm Hiểu Tuyền nghĩ mãi đâu mới là nguyên nhân của hai kết quả khác nhau như thế, nghĩ tới nghĩ lui rồi vỗ tay hiểu được: Người đồng nghiệp nọ không đẹp trai thế này.
Ở cái thế giới chỉ biết nhìn mặt này, đúng là không được. Lâm Hiểu Tuyền lắc đầu cảm khái, chân chà chà dưới đất, cạ cạ ghế xoay nhích tới cạnh Trương Văn Đồng. Cô làm như không có chuyện gì xảy ra, duỗi tay về phía người kia: “Chào anh, em là Lâm Hiểu Tuyền”. Chờ nửa ngày mới đợi được khuôn mặt lạnh kia chuyển hướng lại đây.
Ôi, đúng là đẹp trai quá. Đây là cảm giác đầu tiên của Lâm Hiểu Tuyền.
A… Lạnh quá. Đây là cảm giác tiếp theo của Lâm Hiểu Tuyền.
Miếng thịt tươi lạnh lùng mặt mày âm trầm như nước, anh quay đầu nhìn Lâm Hiểu Tuyền và bàn tay cô vừa đưa sang, gật gù: “Ừm, tôi biết rồi”.
Lâm Hiểu Tuyền và tay cô cứng đờ trong chớp mắt, giữa con sông dài không gian và thời gian. Cái người này cứ như vương tử hay con trai quốc vương gì ấy.
Lâm Hiểu Tuyền thấy kết hoạch mở màn thấy sang bắt quàng làm họ gặp bất lợi, cô ảo não quay về vị trí. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Đổng Tử Du cười dữ tợn với mình – cái cô này vốn hay cười vui sướиɠ lắm cơ, giờ lại biến thành một người chuyên dữ tợn.
Đổng Tử Du vừa trừng vừa cười gằn với cô, còn chụm ngón trỏ với ngón cái “phù” nước miếng làm động tác đếm tiền. Nhất thời Lâm Hiểu Tuyền lại cứng đờ cổ họng, như thể bị bần cụng nghẹn lại giữa yết hầu. Được rồi, mặc dù không liên quan gì đến tôn nghiêm, nhưng vì sinh tồn, vì ví tiền, vì Mao chủ tịch, cô phải tiếp tục cố gắng thôi!
Lâm Hiểu Tuyền nghiêm túc suy nghĩ về kế hoạch tác chiến. Dựa trên những truyền thống tốt đẹp gia đình dạy dỗ từ nhỏ – từ bé người lớn trong nhà đã dạy cô phải làm người trung thực, trẻ em không trưng thực sẽ phải chịu trừng phạt kinh khủng nhất. Bị chủ nhiệm lớp phạt chép một quyển vở – Lâm Hiểu Tuyền đã được bồi dưỡng nên phẩm chất trung thực tuyệt vời. Cô luôn nghĩ điều không nên nhất giữa người với người là lừa dối, vì thế cô quyết định đi thẳng vào đề nói hết chân tướng mọi chuyện cho Trương Văn Đồng.
“Trương Văn Đồng, em có chuyện này muốn nói với anh, là thế này… Em với mấy đồng nghiệp trong phòng đánh bài bị thua, sau đó… phải làm một điều kiện vì thua cuộc, cho nên em phải làm một chuyện theo yêu cầu của họ!” Lúc nghỉ trưa, Lâm Hiểu Tuyền bưng hộp cơm đến ngồi ăn bên cạnh Trương Văn Đồng, miệng ngồm ngoàm oai phong lẫm liệt nói hết, vì ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào hộp cơm, nên Lâm Hiểu Tuyền không nhận ra ánh mắt ghét bỏ lạnh lùng như băng sương của Trương Văn Đồng, nhờ đó mới tránh thoát được tai nạn “nói được nửa câu đã vội lùi về”.
“Chuyện là…”, Lâm Hiểu Tuyền nuốt một thìa cơm, lúc quay đầu nhìn về phía Trương Văn Đồng, phút chốc đã bị đông cứng lại luôn. “Ơ… anh đừng nhìn em như vậy, chưa nói hết mà anh cứ trợn lên nhìn em như vậy em suýt nữa không dám nói mất…”
Trương Văn Đồng nở nụ cười, một nụ cười lạnh băng đến mức làm người ta đau đớn: “Vậy thì đừng nói”.
Lâm Hiểu Tuyền nuốt một ngụm nước bọt: “Em phải nói, “suýt nữa” không dám nói, nhưng thật ra vẫn có thể nói…”
Cô nhìn thấy Trương Văn Đồng lạnh lùng nheo mắt. Trong nháy mắt đó, bên tai cô như vang lên ca khúc củ đề của nữ vương băng tuyết. Cô vội vàng cố gắng nói hết trước khi bị đông cứng: “Chuyện là họ muốn em phải theo đuổi anh, còn nhất định phải thành công nữa, nếu không em sẽ phải gánh chịu hình phạt khốc liệt không có chút nhân tính!” Cô lấy hơi, bưng hộp cơm lên, cố gắng để lúc nháy mắt sẽ blingbling* hơn một chút: “Vì lẽ đó, những ngày kế tiếp em sẽ quấy rầy anh nhiều nhiều”. Nói xong câu đó, Lâm HIểu Tuyền bưng hộp cơm lên cúi đầu thật mạnh như cúi chào, sau đó không chờ Trương Văn Đồng đáp lại, cô vội vang ôm hộp bơm bay vọt về vị trí làm việc của mình. Đùa à, chắc chắn câu trả lời đó cũng chẳng tốt đẹp gì, cô không thèm ở lại để nghe đâu nhé.
*lấp la lấp lánh
Vào lúc này đây, Trương Văn Đồng ở vị trí cạnh bên đang híp mắt lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu Tuyền ngấu nghiến ăn cơm hộp, ánh mắt lạnh như băng lại đầy ý nhạo báng khiến Đổng Tử Du đối diện vừa nhìn trộm vừa sồn sột húp mì cũng rùng mình một phát. Nếu như ánh mắt có thể giày xéo đến bức tử người ta, thì có lẽ lúc này đây Lâm Hiểu Tuyền đã bị tên này giày vò trăm ngàn lần đến sống không bằng chết.