Chương 52
Tô Hàng cất điện thoại vào trong túi, sau đó liếc qua Phó Bạc Yến rồi nhếch miệng như ác ma nói với Hùng Cách Cách: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi mua mấy bộ quần áo, tối nay tôi và cô cùng về nhà gặp bố mẹ tôi.”“Bụp” một tiếng, Hùng Cách Cách đυ.ng vào bàn trà, lắp bắp nói: “Anh…. Anh nói đùa gì vậy?”
Tô Hàng cười xấu xa nói: "Tôi giống như đang nói đùa hả? Chương trình truyền hình trực tiếp ban nãy vừa khéo bị cha mẹ tôi coi được. Mặc dù ấn tượng của họ về cô không được tốt cảm thấy cô giống như hồ ly tinh, nhưng họ vẫn tương đối tôn trọng ý kiến cá nhân của tôi.”
Hùng Cách Cách xoa đầu gối, buồn bực nói: "Xem được live show đó thì sao chứ? Chúng ta cũng đâu có làm gì?"
Tô Hàng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách, "Cô bị nhược…. cô có biết suy nghĩ không hả? Chúng ta vừa tham gia chương trình giao lưu đúng không? Tôi nắm tay cô đi rồi tức là cô đồng ý ở bên tôi, hiểu không?!" Tô Hàng vốn định mắng Hùng Cách Cách là "nhược trí", nhưng sau đó kịp thời chữa lại. Anh không muốn làm Hùng Cách Cách sợ mình.
Hùng Cách Cách hết sức rối rắm nói: "Nhưng là anh cố chấp kéo tôi đi mà? Tôi đâu có...."
Tô Hàng chợt quát lên: "Hùng Cách Cách!"
Hùng Cách Cách đứng nghiêm, "Có!"
Tô Hàng cười ra tiếng, nắm bàn tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách nói: "Đi thôi, đi mua quần áo trước rồi nói sau. Dù gì cô cũng không thể ăn mặc như vậy đến nhà tôi, đúng không?"
Phó Bạc Yến nhíu mày, "Tô Hàng...."
Tô Hàng chặn lời Phó Bạc Yến: "Anh hai, chuyện này anh đừng xen vào."
Tô Hàng dùng cách thức hoàn toàn ép buộc dẫn Hùng Cách Cách tới trung tâm mua sắm càn quét một lượt.
Không thể phủ nhận rằng ánh mắt của Tô Hàng rất độc đáo, mỗi lần chọn quần áo cho Hùng Cách Cách đều vô cùng phù hợp với cô.
Cỡ lớn như áo khoác, cỡ nhỏ như đồ lót đều là một tay anh lựa chọn. Món đồ nhỏ thế mà chọn cỡ chuẩn khỏi phải chỉnh! Người không biết còn tưởng anh đã đích thân đo.
Đợi mua đồ xong, Hùng Cách Cách xách đống đồ như ngọn núi nhỏ khổ sở nói với Tô Hàng: “Có thể không lấy không?”
Tô Hàng phất phất hóa đớn trong tay, "Có thể, cô cứ ném tùy thích, dù sao những hóa đơn này tôi vẫn sẽ cất giữ đến khi cô trả lại tiền cho tôi mới thôi.”
Hùng Cách Cách cụp vai, "Con người anh đúng là xấu xa."
Tô Hàng cất hóa đơn vào túi quần, "Đối phó với kiểu con gái như cô không xấu xa thì thật sự không giải quyết được.” Nói rồi anh chìa tay nắm túi đồ trong tay Hùng Cách Cách, ném tất cả vào trong cốp xe sau đó nhảy lên xe jeep hướng về phía Hùng Cách Cách vỗ tay ý bảo cô mau lên xe.
Hùng Cách Cách cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự quá đột ngột. Cô vẫn đang ở trong cục diện bị động, rất mệt, thật sự là mệt chết đi được.
Cô thừa nhận mình rất kinh hãi, bởi trời sinh cô là người không thể lên sân khấu được. Cô cũng đã từng tưởng tượng thời khắc mình đứng trên khán đài được muôn người chú ý nhưng những thứ đó cũng chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi. Ảo tưởng sở dĩ được gọi là ảo tưởng bởi nó cực kỳ khó thực hiện. hôm nay ảo tưởng của cô bị hiện thực đập vỡ tan tành, sau này cô chính là một cô nàng bi kịch không có cả sự ảo tưởng. Hu hu… cho tới nay cô vẫn luôn sống bình lặng mà! Hu hu… cô còn có thể tiếp tục trốn sau mái ngố dài để mà yy trai đẹp nữa không? Hu hu… trong lòng cô cực kỳ khó chịu!
Tô Hàng lúc nào cũng cậy mạnh quyết định tất cả thay cô mà không hỏi cô xem rốt cuộc có muốn hay không. Cô cũng biết giận, đúng không?
Nghĩ đến đâyHùng Cách Cách quay đầu bỏ chạy! Cô cần yên tĩnh, cần tìm một chỗ không người bình tĩnh lại. Nhưng bộ sườn xám bó lấy đùi rõ ràng hạn chế tốc độ chạy trốn của Hùng Cách Cách.
Tô Hàng dồn sức đuổi theo cuối cùng cũng chặn được cô ở khúc cua của con phố.
Tô Hàng vây Hùng Cách Cách ở giữa tường và ngực mình, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt với Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách ngó trái ngó phải, nhưng không chịu nhìn Tô Hàng.
Đợi tới khi Tô Hàng bình ổn hô hấp anh mới nhéo cằm nhọn của Hùng Cách Cách hỏi: “Cô chạy cái gì?”
Hùng Cách Cách nói lảng đi: "Tôi không muốn tới nhà anh."
Tô Hàng chất vấn: "Là không muốn đến nhà tôi hay là không muốn tới nhà tôi cùng tôi? Nếu như.... thôi bỏ đi, không đi thì không đi!" Câu nếu như của Tô Hàng không cách nào bật ra khỏi miệng được. Anh buông Hùng Cách Cách ra, xoay người thở hổn hển bỏ đi.
Hùng Cách Cách vừa định thở phào một hơi thì Tô Hàng đột nhiên đi vòng lại, dùng sức ôm Hùng Cách Cách vào lòng cúi đầu hôn lên cánh môi cô!
Lần đầu tiên bị Phó Khương hôn Hùng Cách Cách ngoài sững sờ ra vẫn là sững sờ.
Nhưng lần bị Tô Hàng hôn này cô đã rút ra được bài học kinh nghiệm, lập tức phục hồi tinh thần từ trong sũng sờ vung nắm đấm đánh vào trên mặt Tô Hàng! Phải biết rằng Hùng Cách Cách xuất thân từ gia đình nhà võ nên cú đấm đó mạnh lắm đấy.
Bụp một tiếng, Tô Hàng bị Hùng Cách Cách quật ngã xuống đất, rất lâu sau đó mới bò dậy khỏi đất.
Anh nhổ ngụm máu tươi cộng thêm một chiếc răng trắng sáng trong miệng ra. Anh nghĩ, có lẽ mình là người đàn ông đầu tiên cưỡng hôn một cô gái mà lại bị cô ta đánh cho gãy cả răng! Cuộc đời thật đúng là con mẹ nó chó má!
Tô Hàng lấy mu bàn tay quệt vết máu nơi khóe miệng, rồi lại bước một bước về phía Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách lập tức bày ra bộ dáng phòng bị, uy hϊếp nói: "Anh còn dám đến gần, tôi.... tôi sẽ không khách khí nữa đâu!"
Trong mắt Tô hàng xẹt qua nỗi bi thương, nhưng rất nhanh rồi lại biến mất, anh quay đầu nhìn về phía ngọn đèn leo lét nơi xa, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm biếm nói: “Dến gần cô làm gì? Cả người toàn mùi dê gay mũi!”
Hùng Cách Cách phẫn nộ: "Cả người toàn mùi dê gay mũi ơ? Cả người mùi dê gay mũi thì anh còn hôn tôi làm gì? !"
Tô Hàng nhe răng cười một tiếng, "Tôi chỉ là trêu chọc cô thôi. Nhìn bộ dạng kinh hãi của cô kìa! Hừ!" Anh xoay người đi về phía xe jeep của mình.