"Cũng nhờ hồng phúc của cậu..."
"Nhưng trước khi đi hắn nhờ ta nói với huynh, nếu huynh cứ thế này một lần nữa..."
"Thì hắn sẽ cho ta nằm trên giường suốt đời... Biết rồi."
Mấy năm gần đây, câu đó Diệp Thiên Thu nói với chàng không dưới hai ba mươi lần, nhưng bây giờ chàng vẫn có thể gắng gượng xuống giường như thường, tuy rằng phải vô cùng cố gắng mới được.
Tiêu Cẩn Du nhịn đau, tốn hết hơi sức nhịn đau một hồi lâu mới ngồi thẳng được người dậy, Cảnh Dực chỉ dám đứng bên cạnh nhìn chàng. Chỉ cần Tiêu Cẩn Du không ngã từ trên giường xuống, cả đám người trong Vương phủ cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám qua đó đỡ chàng ngồi dậy.
Hắn cũng không muốn nửa đêm canh ba chọc tức một người khó khăn lắm mới tỉnh lại.
Đợi Tiêu Cẩn Du tự mình ngồi vững trên giường, Cảnh Dực mới đi tới chuyển cho hắn một tập hồ sơ: “Đây là toàn bộ ghi chép ba vòng thi của nàng ấy."
Tiêu Cẩn Du tiếp nhận, bắt đầu đọc rất cẩn thận từ trang đầu tiên, Cảnh Dực nhẹ chau mày nói: “Ta đã thương lượng qua với Ngô Giang, quyết định tạm thời giữ nàng ở Vương phủ, sắp xếp chỗ cho nàng ở Lục Thao Viện, căn phòng cạnh phòng Ngô Giang."
Ở eo lại nhói đau một cái, Tiêu Cẩn Du cầm vài tờ giấy trong tay mà hơi run run, chàng đọc từng câu chữ trong bản ghi rồi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Cảnh Dực đang đứng cạnh giường vẻ mặt nghiêm túc: “Nàng ta cố ý?"
Cảnh Dực lắc đầu: “Đến cả bây giờ ta cũng không rõ nàng ta rốt cuộc là cố tình hay chỉ là vô ý, nàng ta hoặc là rất ngây thơ, hoặc là quá gian xảo."
Tiêu Cẩn Du giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chuyện này vốn không có mấy người biết..."
"Huynh đã phán quyết bao nhiêu vụ án thì cũng gây bấy nhiêu kẻ thù, cẩn thận chút không có chuyện."
Tiêu Cẩn Du không đáp lời câu nói này của hắn, chàng đưa mắt nhìn tờ đầu tiên trong thi đan, càng đọc càng nhăn mày : “Trong vụ án này ai là người chết?"
"Mấy lão pháp y ở phòng chứa xác của Hình bộ chỉ chọn ngẫu nhiên một thi thể vô danh."
"Thi thể này ở Hình bộ được bao lâu rồi?"
"Chắc hẳn cũng phải đến mười ngày nửa tháng rồi..."
Sau khi mơ mơ màng màng buột miệng nói câu trả lời, Cảnh Dực lập tức liền cảm thấy hối hận, mắt thấy vẻ mặt Tiêu Cẩn Du lạnh hẳn, Cảnh Dực vội nói: “Ta sai ta sai ta sai... Huynh đừng nhìn ta như vậy, chuyện của Đại Lý Tự ta cũng khổ lắm rồi, chuyện của bên Hình bộ sao ta có thể quản được!"
Tiêu Cẩn Du đen mặt trả lại thi đan cho Cảnh Dực: “Bản thi đan này nằm trong tay cậu cũng hơn năm canh giờ rồi, cậu đọc không hiểu gì sao?"
Cảnh Dực vẻ mặt đau khổ, mở bản thi đan cầm trong tay: “Đâu phải huynh không biết cái tên thiếu khanh ở Đại Lý tự ta có bằng cách nào, ta chỉ có bản lĩnh trốn tránh cha ta từ nhỏ đến giờ, không phải do huynh nói tính cách ta phù hợp với việc làm quan, hại cha ta nhất thời kích động nhét ta đến nơi quái quỷ đó... Huynh cho ta đối mặt tranh luận với người sống ta còn có thể nhìn mặt đoán ý, chứ chuyện của người chết ..."
Tiêu Cẩn Du trừng mắt liếc qua, Cảnh Dực lập tức ngậm miệng im lặng, hắn nhanh chóng tìm một góc tường gần nhất ngồi xổm xuống, hai tay đỡ thi đan quá đỉnh đầu, cặp mắt hồ ly vang danh khắp giới thiếu nữ chốn kinh thành giờ đây tràn đầy u oán nhìn Tiêu Cẩn Du.
"Qua đây!"
"Vâng."
Cảnh Dực nâng thi đan cúi đầu đứng cạnh giường đợi chàng định tội xử lý, lại nghe thấy chàng lạnh lùng nói một câu mà nội dung thì có bắn đại bác cũng không liên quan đến câu chuyện.
"Ba tháng trước cậu liên tục truy tìm manh mối về người đó, đã tìm thấy chưa?"
Cảnh Dực ngạc nhiên, lập tức sợ hãi: “Xoạt" hắn kéo bản thi đan tới trước mặt, nhìn không hiểu cũng cố đọc lại một lần từ đầu cuối, nhưng vẫn không hiểu gì cả, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Tiêu Cẩn Du: “Ý huynh nói đây là người họ Liên đó?"