Vừa nãy chỉ lo làm vệ sinh, giờ cô mới có thời gian quan sát cách bài trí đồ đạc trong nhà vệ sinh.
Bên phải bồn rửa có một giá nhỏ màu trắng. Đồ trang điểm của Sở Mộ Khanh rất ít, so với vài chai mỹ phẩm giá rẻ sắp hết của cô ấy, thứ thu hút sự chú ý của cô lại là lọ kem sữa thương hiệu của Tiểu Đậu Đinh.
Nhìn qua có vẻ là một thương hiệu đắt tiền, Lâm Hi cười khẽ lắc đầu.
Cô thầm nghĩ, khổ thế nào cũng không để con cái phải khổ, Sở Mộ Khanh đúng là một người mẹ đạt chuẩn.
Nhưng dù không có mỹ phẩm đắt tiền, khuôn mặt như tranh vẽ của Sở Mộ Khanh vẫn không thấy chút khuyết điểm nào, hoàn toàn không cần phải trang điểm.
Nhìn vậy, có vẻ tình hình tài chính của cô ấy thực sự không tốt.
Nếu không thì cũng không vội bán nhà như vậy.
Lâm Hi vừa nghĩ, điện thoại của cô đột nhiên reo lên.
Nhìn ghi chú cuộc gọi – "Máy rút tiền tự động".
… Đây là ý gì vậy?
Lâm Hi bắt máy, nhẹ giọng nói: “A lô.”
Cô không dám nói nhiều, sợ bị lộ.
“Tiểu Hi?” Là giọng một người phụ nữ trung niên, đồng thời còn nghe thấy tiếng vài người phụ nữ cười nói bên cạnh: “Còn nhớ Tiểu Ngũ nhà dì Tôn mà mẹ nói lần trước không?”
Lâm Hi nhíu mày, đối phó: “Không nhớ rõ lắm...”
“Chính là cái Omega lần trước con cứ nắm tay khen đẹp ấy.” Người phụ nữ cười nói: “Mới có mấy ngày mà đã quên rồi sao?”
Lâm Hi khẽ ho một tiếng: “Có chuyện đó à?”
“... Dì Tôn cũng ở đây này, dì ấy nói nếu con thích Tiểu Ngũ, thì đưa cô bé đi chơi nhiều một chút. Con bé vừa về nước, còn nhiều chỗ hay ho chưa đi đâu.”
Lâm Hi thăm dò gọi một tiếng: “Mẹ...?”
“Ôi trời! Con còn ngại à?” Người phụ nữ cười: “Không phải con nói muốn tiền mấy hôm trước sao? Mẹ vừa bảo anh cả chuyển tiền cho con rồi.”
Lâm Hi giật mình, đúng là mẹ ruột của nguyên chủ thật.
Mẹ Lâm cười nói: “Tiền tiêu vặt mà anh cả chuyển cho con thì phải tiêu tiết kiệm, nhưng nếu đưa Tiểu Ngũ đi chơi mà không đủ tiền, thì cứ dùng thẻ mà chú Lâm cho con.”
Vừa dứt lời, tiếng cười của một quý bà khác vang lên: “Bà Lâm, bà khách sáo quá rồi, hai đứa nhỏ có thành hay không còn phải xem ý của Tiểu Hi. Nếu con bé không thích...”
“Ôi dào, con bé còn không thích cái gì chứ?” Mẹ Lâm cười nói: “Nó lớn từng này rồi, chỉ ham chơi thôi, cưới xong cũng tốt, có thể bớt nghịch ngợm đi.”
Lâm Hi nhíu mày.
Mẹ ruột của nguyên chủ vẫn chưa biết chuyện cô đã kết hôn sao?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, chuyện nguyên chủ và Sở Mộ Khanh kết hôn vốn chỉ là một vụ cá cược giữa cô ta và đám bạn bè xấu.
Lâm Hi nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách, cô liếc nhìn ra ngoài nhưng do hành lang che khuất nên không thấy được. Chắc là Sở Mộ Khanh đi ra rồi.
Lâm Hi vội nói: “Mẹ, giúp con cảm ơn anh cả nhé, con đang có chút việc, lát nữa nói chuyện với mẹ sau.”
“Ơ? Con bé này...”
Mẹ Lâm nói được nửa câu, Lâm Hi đã ngắt điện thoại.
Cô không nói với mẹ rằng cô đã kết hôn, thực ra là vì có suy tính riêng.
Sở Mộ Khanh đang muốn ly hôn với cô. Nếu thật sự ly hôn, rõ ràng không cần thiết phải nói với mẹ cô chuyện kết hôn nữa.
Tất nhiên, tốt nhất là đừng ly hôn!
Chỉ là, thái độ của Sở Mộ Khanh đối với cô…
Lâm Hi chỉnh lại quần áo, bước ra khỏi phòng khách.
Đi qua hành lang ngắn, cô nhận được một tin nhắn trên WeChat.
Mở khóa màn hình điện thoại, ngoài một số tin nhắn chưa đọc khác, một thông báo tự động từ ngân hàng hiện lên rõ ràng.
—[Thông báo giao dịch mới nhất của thẻ tiết kiệm đuôi số 07X6]
—[Loại tiền giao dịch: Nhân dân tệ]
—[Thời gian giao dịch: Ngày 17 tháng 9, 18:30]
—[Số tiền giao dịch: 3,000,000.00]
—[Đối tượng giao dịch: 1104………]
Phần sau Lâm Hi không còn để ý nữa, toàn bộ ánh mắt của cô đều dừng lại ở con số giao dịch có một loạt số 0 kia.
Gia đình của nguyên chủ rốt cuộc là giàu đến mức nào?
Nhà giàu bọn họ gọi ba triệu tệ là tiền tiêu vặt sao?
"…"
Nếu phải diễn tả cảm xúc lúc này, Lâm Hi thực sự không biết nói gì nữa.
Người yêu cũ của cô từng vô số lần tưởng tượng rằng nếu một ngày nào đó trúng xổ số, cô sẽ đến quầy hàng trong trung tâm thương mại và mua hết tất cả những mỹ phẩm đắt tiền.
Cô khi ấy chỉ nói rằng nếu trúng xổ số, cô sẽ đi ăn một bữa McDonald’s 500 tệ.
Người yêu cũ lập tức cười cô không có chí lớn.