Chương 17
-Đang tìm cái này...?_Không để cho Giai Băng liều mạng liên tưởng, tưởng tượng tiếp, chủ nhân của đôi chân bị đem ra xoi mói đưa bàn tay đủ 5 ngón của mình lên, trầm giọng hỏi. -Ơ?_Lại nghe cái giọng má ám qủy không tan kia, Giai Băng kinh ngạc ngẩng đầu, đưa đôi mắt mở to vô cùng tròn nhìn khuôn mặt ngàn năm có một kia rồi liếc đến chiếc nhẫn đang được đeo ở ngón áp úp trên bàn tay đang giơ ra. Một lần nữa, trái tim lại bị đánh cho một cú sốc rơi lộp bộp xuống dạ dày như quả chính cây. Giai Băng điên đầu nắm chặt ngón tay thành đấm kìm nén cảm xúc cuộn trào, từ tốn đứng dậy, đôi môi bất đắc dĩ nở nụ cười xã giao dẫu vạn lần chẳng hề muốn_...Cụ Đằng, cụ ăn no rửng mỡ hay sao ám con hoài vậy! Còn nữa, sao lại lấy đồ của người khác không một lời xin phép thế ạ? Tuy cụ tuổi già sức yếu không coi lí đời ra gì, nhưng ít nhất cụ cũng nên hiểu rằng, lấy đồ không xin phép
sẽ phải ngồi tù mυ'ŧ mông chứ!
-Đồ này đâu phải của em!_Đằng Dạ cong môi nhẹ như cười mà như không so đo, đồng thời, rất mau lẹ quay sang cô nhân viên trực quầy đang ngẩng người say mê mình, đưa cho cô ta một tấm thẻ_Tôi lấy đôi này, thanh toán cho tôi.
-Ế! Nhưng cái này tôi chọn trước mà!_Trợn mắt há hốc mồm nhìn kẻ đến sau ngang nhiên tước đoạt lấy đôi nhẫn mà mình vất vả chống nạng suốt 30 phút mới "nhắm" được, Giai Băng suýt phá hỏng hình tượng mà hét lên, hết sức phẫn nộ thông báo.
-Rất tiếc...người mua trước là tôi!_Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nõn nà đeo nhẫn của Giai Băng, Đằng Dạ bắn ánh mắt sắc lạnh đánh giá lên ngón áp út của cô một chút, rồi đặt những ngón tay thon dài của bàn tay còn lại lên lớp da mềm trên mu bàn tay cô, trượt dài một cái men theo đầu móng tay tiếp cận chiếc nhẫn tinh xảo...và cuối cùng tàn nhẫn rút nó ra khỏi tay cô. Trong sự ngạc nhiên vô bờ ngập bến mà cả đời Giai Băng mới biết đến lần đầu, Đằng Dạ đưa chiếc nhẫn lên gần đôi môi mỏng lãng tử của mình...bình thản thổi "phù" một cái như thể trên đó dính đầy một mảng bụi bẩn, băng lãnh đưa cho nhân viên trực quầy_Khử trùng nó cho tôi!!!
Cái này...không phải là khinh cô bần cùng, hèn hạ, người đầy vi khuẩn nên hắn phải tốn tiền khử trùng sao?
Ai nói cho cô cách gϊếŧ chết hắn đi, cô nhất định sẽ làm ngay lập tức!!
-Ring...!_Lửa giận vì lòng tự tôn bị đập nát trong người Giai Băng vừa bộc phát đã bị tiếng chuông điện thoại kêu lên dẹp tan. Cô vùng vằng lôi chiếc điện thoại ra, áp lên tai, mắt không ngừng lườm lườm Đằng Dạ, hống hách cáu gắt_Ai vậy?
-Giai Băng hả? Mẹ đây!
-À...mẹ!_Giọng cô hết sức nhỏ nhẹ khi phát giác đây là chủ chi hiện tại của mình, liền nhanh chóng cáo trạng đòi công lí. Đằng gia giàu mà, chắc chắn đủ tiền cho cô trả đôi nhẫn tuyệt đẹp này_Mẹ à...con...
-Con không cần mua nhẫn nữa đâu nhé! Có người mua rồi!_Đằng phu nhân vừa nói vừa cười lớn một tràng hết sức khả ố, tiếng râm ran chuyện trò bên kia vẫn không hề có dấu hiệu ngớt.
-Nhưng..._"Con thấy cái này đẹp hơn, huhu!"
-Không sao đâu, chắc con sẽ thích, thế nhé!_Ngắn gọn, xúc tích và dễ hiểu, Đằng phu nhân ngắt kết nối, để lại Giai Băng với nỗi đau thương bi xót không thể tả.
Còn Đằng Dạ, ngay sau khi đạt được mục đích chà đạp tinh thần thép của Giai Băng đã biến mất không để lại vết tích, kể cả cặp nhẫn cô vô cùng yêu quý đó nữa.
***
Cách ngày hôm đó không lâu sau, Đằng phu nhân lần nữa triệu gọi Giai Băng. Nhưng lần này, không giống như những lần trước, bà cho vời cô để đi gặp một người.
Người đó là ai? Dĩ nhiên, cô làm sao biết được, chỉ là...trong lòng cô lúc này, dấy lên một mớ cảm xúc hỗn độn mà phần nhiều chính là sợ hãi.
Cô sợ hãi cái gì? Giai Băng cô còn sợ hãi cái gì khi những điều kinh khủng nhất trong đời người cô đã nếm trải qua? Cô không thể trả lời được vì chính lòng cô đang nhức nhối vì nó. Tại sao? Hay tại vì...cô đang đứng trước một phòng bệnh nào đó trong bệnh viện?
-Giai Băng, chúng ta vào thôi!_Nhìn thấy nét mặt khó hiểu và thoáng chút trắng bệch in ngay trên khuôn mặt đầy rẫy hoài nghi của Giai Băng, Đằng phu nhân đôn hậu mỉm cười rồi đưa tay vặn óc nắm cửa, bước vào trong.
Nuốt ực một đống nước bọt, Giai Băng rọi ánh nhìn qua khoảng không vừa hé mở, ghé vào quang cảnh bên trong căn phòng. Một người nào đó đang nằm trên giường, im lặng. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên thân thể người đó làm lóa tầm nhìn của cô, khiến cô không tài nào đoán nổi, đấy là nam hay nữ.
Mà có là nam hay nữ...thì cô hầu như đã có sẵn câu trả lời. Rất có thể, con người này...chính là người chồng tương lai leo cây ngã phèo trong "truyền thuyết" của cô, và cô...chính là người vợ bất hạnh suốt quãng đời còn lại sẽ phải chôn sống chính mình trong cuộc hôn nhân này.
-Giai Băng, nhanh vào đi!_Thấy Giai Băng còn lề mề đứng ở ngoài cửa, Đằng phu nhân từ trong nói vọng ra, hối thúc.
Tan nát! Sụp đổ!
Mọi hy vọng trong cô giờ đây chỉ có thể dùng những từ ấy để miêu tả. Trước đó, quả thật, khi nghe tin chồng cô là một người thực vật, không thể cử động, không thể nói chuyện, không thể làm những việc mà một con người nhất định phải làm để duy trì...sự sống, cô chỉ mỉm cười chấp nhận. Bởi lẽ, trong sâu thẳm trái tim cô vẫn còn một ngọn lửa kỳ vọng nhen nhói, rằng mọi thứ chỉ là lời đồn, là tin vịt, rằng chồng cô nhất định là một con người bình thường, hoặc thậm chí có thể hắn bị bệnh, nhưng ít ra vẫn sống, không phải nằm ở đó, như một khúc gỗ mục nát dần thế kia.
-Thôi nào, vào đi!_Đằng phu nhanh cuối cùng bất lực, liền đích thân "áp tải" Giai Băng vào bên trong, khuôn miệng nho nhã giới thiệu_Giới thiệu với con, đây là một người rất quan trọng với gia đình ta...và...tương lai, người đó cũng rất quan trọng với con, con trai ta-Đằng Hy.
Theo sự chỉ dẫn của Đằng phu nhân, Giai Băng đến gần người đang nhắm nhiềm mắt trên giường bệnh, lòng lại choáng ngợp thêm một lần nữa.